Biểu Muội Ác Độc Sau Lại Thành Quốc Sư

Chương 274: Ngoại truyện: Ngày thường 2




Bốn anh chị em Ngu gia: "..." Tiểu thần tiên từ đâu ra thế này, trông dễ thương quá!

Đều là trẻ con, suy nghĩ đơn giản, không mất bao lâu đã xưng huynh gọi đệ.

Khi Ninh Hoàn và Ngu phu nhân trò chuyện xong đi ra, bốn huynh muội Ngu gia và Tiểu Bùi náo nhiệt vây lại một chỗ nói chuyện.

Nhà lão tam Ngu gia là một trong hai đứa trẻ song sinh, vẫy tay khoe rằng ba mình rất giỏi, nhà lão tứ Ngu gia liên tục đồng tình.

Tiểu Bùi nghe xong mở to mắt, cũng không chịu kém cạnh. "Cha ta cũng rất lợi hại."

Tiểu Bùi nghiêm túc: "Rất rất lợi hại đấy."

"Mẹ ta, xinh đẹp."

"Xinh đẹp như thế này." Lại giơ chiếc hoa mà Thất Diệp ngậm đến trong tay.

Tiểu Bùi nghiêm túc khen ngợi cha mẹ mình, sau đó lại một mình cười hạnh phúc.

Ninh Hoàn: "... Phụt."

Tiểu Bùi quay đầu, thấy mẹ cười vui vẻ, càng thêm hạnh phúc, lảo đảo chạy sà vào lòng mẹ.

Ninh Hoàn ôm con về nhà, chờ Bùi Trung Ngọc đi làm việc ở huyện phủ trở về, cô kể lại chuyện vừa xảy ra ở Ngu gia.

Nghe xong, Bùi Trung Ngọc đăm chiêu nhìn một lúc lâu, sau đó quay lại mở hộp mang về, đưa cho Ninh Hoàn một cái kẹo hình Hằng Nga ôm trăng bằng đường, và kẹo mặt trăng bẻ làm đôi thưởng cho Tiểu Bùi.

Thằng bé nói không sai, Bùi phu nhân thật sự rất xinh đẹp.

...

Ngày hôm đó không có việc gì, Bùi Trung Ngọc chuẩn bị tự mình vào bếp. Hắn xắn tay áo, chuyên tâm chuẩn bị thức ăn trên bàn.

Ninh Hoàn cũng đi theo tới, ôm Tiểu Bùi ngồi trên chiếc ghế nhỏ trước cửa bếp, trước tiên cho cậu nhóc ăn một chút cơm.

Gần đây thằng bé hơi bị tiêu chảy, bữa tối phải ăn cháo rất nhạt, không dám thêm thịt cá, sợ không tiêu hóa được, giày vò rất không thoải mái.

Dù không có hương vị gì, Tiểu Bùi không kêu ca, cũng không làm ầm ĩ, cứ đưa thìa đến là há miệng, ăn từng muỗng một.

Ninh Hoàn đặt cái bát sang một bên, lấy khăn mềm lau miệng cho con, bóp bóp khuôn mặt thỏa mãn của cậu bé, cúi xuống hôn một cái, cười nói: "Con sao mà ngoan thế nhỉ?"

Dù Tiểu Bùi không hay nói như cha, nhưng cần nói gì cũng biết, người khác nói gì cậu bé cũng hiểu.

Biết mẹ đang khen mình, giơ bông hoa Thất Diệp tặng trong tay, cười vui vẻ, rất hạnh phúc.

Bùi Trung Ngọc chặt cái đầu cá trên thớt, liếc nhìn một cái, tiếp lời nói: "Nó ngốc."

Ninh Hoàn: "... Ừ?" Sao lại nói con mình như vậy?

Tiểu Bùi: "Không ngốc!"

Ninh Hoàn: Nhìn kìa, con trai nàng rất thông minh nha.

Bùi Trung Ngọc lắc đầu, thật sự quá ngốc.



Chuyển qua mùa hè là đến mùa thu, mùa thu ở Nam Giang không quá nóng cũng không quá lạnh, dịu dàng và thoang thoảng, cũng giống như tiết trời mùa xuân.

Dù gia đình không thiếu tiền, nhưng lúc nào cũng rảnh rỗi ở trong nhà cũng không phải chuyện tốt, Ninh Hoàn bèn mở một y quán nhỏ ở cuối con hẻm nhà mình, cô nhận khám bệnh, Bùi Trung Ngọc bốc thuốc, còn Tiểu Bùi thì cầm thanh kiếm gỗ nhỏ do cha mình làm chơi cùng Thất Diệp.

Y quán này không nói là kiếm lời, không lỗ không lãi, xem như để giết thời gian.

Tháng Chín ở ngoài thành, cây phong đỏ rực, chiều hôm đó, vợ chồng họ đóng cửa y quán, dắt Tiểu Bùi về nhà.

Đi được một đoạn trong hẻm, đột nhiên gặp phải tên sai vặt Ngu gia, bận rộn hành lễ rồi nói phu nhân Ngu gia không biết sao lại ngất xỉu.

Tiểu Bùi và mấy đứa trẻ Ngu gia chơi với nhau rất vui, hai nhà cũng khá hòa thuận, dù y quán đã đóng cửa, nhưng đến thăm một chuyến cũng chẳng sao cả.

Bùi Trung Ngọc về nhà trước, Ninh Hoàn dắt Tiểu Bùi vào buồng trong, thấy Ngu phu nhân nằm trên giường, mắt nhắm nghiền, nhíu mày, đại lang và cặp sinh đôi Ngu gia đều đứng canh bên cạnh.

Ninh Hoàn chuẩn đoán mạch, cười đứng dậy nói chúc mừng.

Trên đường về nhà, Tiểu Bùi mở to đôi mắt đen láy, nắm lấy tay áo Ninh Hoàn: “Mẹ…”

Ninh Hoàn bế bé con lên, giọng ấm áp hỏi: “Có phải đi mệt không?”

Tiểu Bùi lắc đầu, hai bàn tay nhỏ vuốt nhẹ tóc mái của mẹ, mắt nhìn thẳng vào mẹ.

Ninh Hoàn xoa xoa mặt bé con: “Sao thế này?”

Tiểu Bùi chỉ về Ngu gia phía sau: “Muội muội, có muội muội sao?”

Ninh Hoàn cười cong mắt: “Có thể là đệ đệ đấy.”

Tiểu Bùi không hiểu tại sao có thể là muội muội hoặc đệ đệ, nhưng thằng bé thích nhất là nhìn thấy mẹ cười, nó cũng bật cười theo và ôm mặt mẹ hôn một cái.

Đến đêm khuya, Ninh Hoàn ngồi trước bàn trang điểm lấy một ít cao thơm thoa lên mặt.

Bùi Trung Ngọc ngồi bên cạnh, từ trên giá lấy xuống một dải lụa đỏ nhẹ, đôi tay khéo léo ôm lấy tóc mềm mượt của cô đang xõa sau lưng, tập trung cuốn vài vòng quanh tóc rồi buộc một nút đơn giản.

Cử chỉ nhẹ nhàng, gây cảm giác ngứa ngáy.

"Bùi phu nhân, nhìn này."

Ninh Hoàn đặt hộp sứ xuống, soi gương và cười nói: "Trông rất đẹp đấy."

Cô mới tắm rửa xong không lâu, mặc chiếc áo lót, cửa sổ phòng mở một nửa, gió nhẹ thổi vào, chiếc băng đô màu đỏ quấn quanh mái tóc đen óng ả rơi trên vạt áo trắng muốt, màu sắc nổi bật, tôn lên đôi mắt dịu dàng và ấm áp, càng làm nổi bật vẻ đẹp thanh khiết và quý phái của cô.