Biểu Muội Ác Độc Sau Lại Thành Quốc Sư

Chương 119




Trong phòng tràn ngập mùi thuốc trong trẻo, kéo dài không tan. Mùi thuốc xông vào mũi không hề gây cảm giác ngột ngạt, ngược lại còn khiến người ta tỉnh táo và sảng khoái, hương vị ngòn ngọt dễ chịu lan tỏa.

Bạch Già Nguyệt uống một ngụm trà thuốc, quan sát xung quanh. Dưới vành mũ, đôi mắt đẹp của nàng ẩn chứa vài phần tò mò và tìm tòi kín đáo.

Ninh Hoàn đặt vò gốm lên bàn, nhẹ nhàng đẩy về phía trước, ngồi xuống chiếc ghế nhỏ: "Đây chính là nó, cóc độc như đã hứa."

Bạch Dã mở nắp, cúi người xuống gần miệng bình.

Ánh mắt hắn chạm vào một cụm toàn thân óng ánh bên trong, đồng tử không khỏi co rụt, ngơ ngác ngẩng đầu lên rồi lại cúi xuống nhìn chằm chằm nửa ngày.

Bạch Già Nguyệt nhìn thấy biểu cảm của hắn, đại khái cũng đoán được điều gì, nàng nhíu mày: "Bạch Dã, cho ta xem."

Bạch Dã hồi phục tinh thần, vội vàng di chuyển đến trước mặt nàng ấy.

Bạch Già Nguyệt nâng mũ lên, quả nhiên thấy con cóc độc bên trong.

Nàng im lặng một lúc, ánh mắt mang theo sự sắc bén: "Rốt cuộc ngươi là ai?!"

Ninh Hoàn lấy ấm nhỏ trên bếp, rót thêm nửa chén trà nóng cho mình, cười nói: "Đây là nhà của ta, bên ngoài treo biển "Ninh Phủ", các hạ sao phải đã biết rõ còn cố hỏi như vậy?"

Cô vuốt nhẹ lên bề mặt chén sứ xanh ấm áp: "Ta còn tò mò hơn, hai người các vị... rốt cuộc có thân phận gì?"

Tỷ đệ Bạch gia cảm thấy lạnh lùng, chỉnh lại thần sắc.

Ninh Hoàn tiếp tục: "Loại cóc độc này vốn do Cổ Thánh Lạc Ngọc Phi chế tạo được, dù quý hiếm khó có được nhưng không phải là thứ duy nhất. Hôm đó hai người đến cửa nhưng lại khẳng định rằng nó là vật không thể tìm thấy ở nơi khác..."

Cô tựa cằm: "Ta rất tò mò, các ngươi thừa cơ đến đây để lừa đảo tống tiền, hay thực sự là kẻ giả mạo, không phải là đệ nhất Cổ Sư Nam La, cổ thánh đời thứ năm Tịch Phi Ý?"

Tiếng nói từ phía đối diện nhẹ nhàng, thậm chí không lớn bằng tiếng chim hót bên ngoài, nhưng Bạch Già Nguyệt cảm thấy lạnh sống lưng, da đầu kéo căng không dám lơi lỏng.

Nàng gắng lấy lại bình tĩnh, lạnh lùng nói: "Đúng là nói mớ!"

Ninh Hoàn phát ra một tiếng à, cười mà không nói.

Bạch Già Nguyệt bị vẻ mặt cười mà không cười, ý vị sâu xa của cô làm cho toàn thân không được tự nhiên.

Vẫn là Bạch Dã nhẹ đặt tay lên vai nàng ấy, miễn cưỡng cười khô khốc vài tiếng, nói: "Cô nương đã hiểu lầm, lời nói của hai thầy trò chúng ta hôm đó không phải cố ý phóng đại, càng không phải lừa đảo, chỉ là lúc đó tức giận mà thôi.”

“Còn những gì cô nương nói sau đó, càng là điều vô lý, giả mạo thân phận là tội khi quân, dù có lớn mật đến mấy cũng không dám làm."

Ninh Hoàn chỉ thuận miệng hỏi, dù đối phương là ai kỳ thật cũng không liên quan đến cô.

Và vừa rồi khi chờ họ đến, cô rảnh rỗi đã xem một quẻ, phát hiện hai người này có chút duyên phận với sư phụ của mình, Lạc Ngọc Phi.

Lại nhìn đến cách hành xử đến thăm cửa đòi nợ cũng không giống kẻ xấu, cô cảm thấy vậy là đủ rồi.

Cô gật đầu, nhẹ nhàng ah một tiếng: "Hóa ra là vậy."

Thấy cô không hỏi thêm, tỷ đệ Bạch gia thở phào nhẹ nhõm.

Bạch Dã nhìn ba chiếc vò gốm trước mặt, hắn dù sao cũng là người thông minh và suy nghĩ lại nhanh, nhớ ra đây là kinh đô Đại Tĩnh, không khỏi suy tư.

Lúc này mới nói: "Những thứ như cóc độc không phải ai cũng biết, nhưng cô nương lại biết rất nhiều, ta nghĩ mãi, không lẽ cô nương là... hậu duệ của Lạc phu nhân?"

Ninh Hoàn không ngờ hắn lại đưa ra suy đoán như vậy, cười nhẹ: "Tại sao lại nghĩ vậy?"

Thấy cô như vậy, Bạch Dã lại không chắc chắn: "Chẳng lẽ là truyền nhân của một vị sư thúc hay sư bá nào đó?"

Tỷ đệ Bạch gia nhíu mày, Ninh Hoàn không nói gì nữa, chỉ đứng dậy nói: "Đã muộn, ta sẽ tiễn hai người ra ngoài."

Tỷ đệ Bạch gia nhìn nhau, càng cảm thấy rằng mình đoán đúng.

Bạch Già Nguyệt trở về Vịnh Phong Quán, cả buổi chiều nằm trên giường, lật qua lật lại nhăn mày suy nghĩ về chuyện này.

Ngón tay lơ đãng gõ nhẹ lên hoa văn nổi của ghế dài, nghiêng người nhìn chằm chằm vào vò gốm, bỗng nhiên ngồi dậy, vẻ mặt nghiêm túc: "Bạch Dã, ta có một ý tưởng."