Biểu Muội Ác Độc Sau Lại Thành Quốc Sư

Chương 117




Ninh Hoàn không muốn vào chịu đựng, mặt nổi lên nụ cười nhẹ: "Phu nhân, ta nghĩ chúng ta nên đợi mùi tan đi rồi mới vào."

Vinh Ân Bá phu nhân cũng có chút khó chịu nổi, nghe xong cảm thấy hơi xấu hổ gật đầu đồng ý, vội vàng sai mấy người Tương Thiến vào mở cửa sổ, đốt hương để xua đi mùi hôi.

Mất hơn một khắc mới dọn dẹp sạch sẽ.

Tương Thiến mở rèm cửa sổ làm từ ngọc phỉ thúy, Ninh Hoàn đi theo sau Vinh Ân Bá phu nhân, bước chậm rãi vào phòng.

Người nằm trên giường mặc quần áo trong màu trắng, tay áo và ống quần cuộn lên cao, lộ ra những vết đỏ sần sùi trên da.

Không chỉ vậy, trên mặt cũng mọc đầy mụn đỏ, dày đặc đến mức đáng sợ.

Kể từ lần gặp gần nhất, diện mạo của hắn đã thay đổi đáng kể.

Bây giờ, hắn nằm mệt mỏi và yếu ớt trên giường, không còn thấy vẻ nhàn nhã của ngày xưa.

Ninh Hoàn không hề có ý thức mình là nguyên nhân gây ra tình trạng này, nhẹ nhàng thở dài: "Phùng công tử nhìn thật sự đã chịu không ít tội."

Đúng là đã trải qua nhiều khổ sở!

Vinh Ân Bá phu nhân thốt lên, rút chiếc khăn thêu màu xanh lam lau khóe mắt, nặng nề đáp lại: "Những ngày này ăn không ngon, ngủ không yên, một đứa trẻ tốt lành bị hành hạ đến không còn ra hình dạng."

Ninh Hoàn đặt hòm thuốc xuống, giật giật khóe môi không có nói tiếp.

Phùng Tri Dũ sáng sớm tỉnh dậy đã biết mẹ mình đã sai người đi mời vị đại phu chữa khỏi bệnh cho Ngụy Lê Thành, hắn còn thở dài nhẹ nhõm.

Nếu như bệnh lạ kéo dài mười năm của Ngụy Lê Thành có thể được chữa trị, chín phần mười là người có thực lực thực sự, căn bệnh lạ trên người hắn cũng chắc chắn không thành vấn đề.

Hắn tràn đầy hy vọng, đã bắt đầu mơ mộng về những ngày thảnh thơi sau khi khỏi bệnh, phân vân không biết nên đến vườn Phất Hoa uyển tìm Yến Vũ hay đến Du Hương, hay cùng bằng hữu lang thang ngoài phố gây rối?

Phùng Tri Dũ đang nằm trên giường suy nghĩ, bất ngờ nghe thấy giọng nói của Ninh Hoàn.

Mặc dù gần đây đầu óc không mấy minh mẫn, nhưng hắn vẫn cảm thấy quen thuộc, vô thức mở mắt, quay đầu nhìn qua, sắc mặt lập tức thay đổi, vài nốt mụn đỏ tụ lại một chỗ.

Đó không phải là Ninh Hoàn sao?

Sao nàng ta lại ở đây!

Phùng Tri Dũ luôn nhớ rõ mối hận chưa giải quyết ở phủ Di An trưởng công chúa, nghĩ đến bản thân mình hiện giờ trong tình trạng thê thảm trong mắt đối phương, lập tức cảm thấy uất ức.

"Ngươi, ngươi đến đây làm gì? Ai, ai cho phép ngươi... Tiến vào cửa lớn Bá phủ ta? Cút ra, đi ra ngoài!"

Khóe miệng của hắn bị mưng mủ: mủ đau nhức, vô cùng đau đớn, lời nói không rõ ràng, nhưng giọng nói cao vút làm người ta nghe rõ ràng vài phần kinh ngạc cùng tức giận.

Ninh Hoàn không tức giận trước thái độ của Phùng Tri Dũ, thậm chí còn không nhìn hắn, mà trực tiếp quay qua Vinh Ân Bá phu nhân nói: “Phu nhân, Phùng công tử có vẻ không muốn ta chữa trị, chữa bệnh cứu mạng cần chú ý đến phối hợp, người bệnh nếu không nguyện ý, ta cũng không có biện pháp.”

“Ta thấy vẫn nên mời đại phu khác cao minh hơn.”

Vinh Ân Vinh An Bá phu nhân nghe thấy con mình nói vậy, lập tức nhớ lại thân phận của Ninh Hoàn vốn là Biểu tiểu thư của Tuyên Bình Hầu phủ.

Trong đầu không khỏi hiện lên những lời nghe được trong cung Trường Tín.

Trong lúc suy tư thấy cô đang chuẩn bị đi về thì vội vàng kéo lại: “Đừng, đừng, đừng đi. Ninh đại phu cứ kiểm tra trước, chớ nghe hắn nói hươu nói vượn.”

Nếu bà ta có thể mời được đại phu khác cao minh hơn thì cũng không cố ý cho người đến hẻm mười bốn một chuyến rồi.

Nàng có thân phận gì, trước kia từng làm chuyện gì, có cái gì quan trọng sao?

Chỉ cần có thể chữa khỏi cho nhi tử mình, chuyện gì cũng dễ nói.

Sau khi khuyên nhủ cô ở lại, Vinh Ân Bá phu nhân lại quay đầu trừng mắt với Phùng Tri Dũ mắng: "Nhanh câm miệng ngươi lại!"

Phùng Tri Dũ nếu có thể ngoan ngoãn nghe lời đã không phải là Phùng Tri Dũ rồi.

Hắn nắm chặt màn che, tức giận nói: "Nàng ta có thể trị bệnh gì! Mẹ, mẹ! Để cho nàng ta lăn, cút ra ngoài..."

Ninh Hoàn nhìn Vinh An Bá phu nhân cười cười, cầm hòm thuốc quay người muốn đi.

Vinh Ân Bá phu nhân kéo người lại, nhìn nhi tử không hiểu chuyện lại tức giận, nhưng bà ta không nói nên lời trách cứ, chỉ có thể cắn răng uy hiếp nói: "Ngươi nhiều lời nữa, đừng mong lấy đi một đồng tiền của ta!"

Phùng Tri Dũ có thể ở bên ngoài tiêu diêu tự tại, toàn bộ nhờ vốn liếng riêng mẹ hắn móc ra, một chồng lại một chồng ngân phiếu.

Theo phản xạ lập tức ngậm miệng, chỉ có thể mặt lạnh trừng Ninh Hoàn, trong cổ phát ra âm thanh ồ ồ ồ.

Người này không còn lải nhải nữa, Ninh Hoàn mới ngồi xuống trở lại, nhận lấy tấm khăn mà Tương Thiến đưa cho, đặt lên cổ tay hắn và giả vờ kiểm tra mạch.