Biểu Ca! Đừng Chạy (Một Kiếp Yêu Người)

Chương 39: Tuyển tú (2)




Đêm trăng, Chỉ Lan nằm trên giường tiến hành hoạt động nhân lúc không ai thấy, đó là đại kiểm kê mục “tình huống đào tạo”. Nàng có chút kỳ quái nhìn mục của Huyền Diệp, một buổi sáng nọ, nàng ngủ dậy kiểm tra hệ thống thấy Huyền Diệp từ lv6 nhảy vọt lên lv10, có thể nói là nhanh như tên lửa, nàng chỉ có thể giải thích rằng hệ thống bị lag.

Chỉ Lan nhìn số điểm kinh nghiệm của mình, chỉ còn lại mười vạn, đây là nàng chăm chỉ cực khổ luyện tập các loại kĩ năng hàng ngày mới kiếm được, tuy không nhiều, nhưng ít thì cũng là mồ hôi công sức của nàng. Nàng mở thùng đồ lấy ra viên độc dược trị giá ba mươi vạn điểm kinh nghiệm, nhìn viên thuốc này Chỉ Lan liền thấy đau lòng, đau mình mẩy, đau toàn thân.

Đúng là một đòn sát thủ, không nghi ngờ gì viên thuốc này là thứ không dùng được, vì nó quá mạo hiểm, Chỉ Lan quyết định chia nhỏ viên thuốc làm nhiều phần, nếu có ai dám chọc vào nàng, nàng sẽ mang phần thuốc chia nhỏ ra chiêu đãi người đàn ông của cô ta. Hừ, mặc dù Chỉ Lan đang nghĩ đến chuyện ác độc, nhưng thật ra cũng biết viên thuốc này là thứ không thể dùng, nàng không được xuất cung lấy đâu ra bản lĩnh hạ độc người khác, chỉ có thể hy vọng hệ thống chấp nhận cho trả lại viên thuốc nóng bỏng tay này.

Vì thế Chỉ Lan ổn định tâm trạng, quyết định nối lại liên lạc với hệ thống, nàng gửi một tin nhắn, cố gắng đề nghị một chương trình tán gẫu, vì gửi tin nhắn qua lại mất thời gian, dễ tạo thành hiểu lầm.

Hệ thống nhanh chóng trả lời nàng, cần chương trình tán gẫu không thành vấn đề, nhưng phải đổi bằng một vạn điểm kinh nghiệm. Chỉ Lan đã quen với hành vi tiểu nhân của hệ thống, không thèm để ý, một vạn thì một vạn. Ngay lập tức, giao diện hệ thống xuất hiện một hình chim cánh cụt nhỏ, Chỉ Lan click vào nó, quả nhiên bên trong chỉ có một friend, chính là Cục quản lý thời không.

“Xin chào, xin hỏi bạn muốn phục vụ trên phương diện nào?” Chỉ Lan vừa online, đối phương liền gửi tin nhắn trực tuyến, còn dùng hình của taobao, thật là theo kịp thời đại.

“Bên bạn có nhận mua lại sản phẩm không?” Chỉ Lan lấy từ giao diện ra một bàn phím, bắt đầu gõ lạch cạch.

“Có thể, xin hỏi là sản phẩm nào?” Đối phương không hổ là làm trong ngành dịch vụ, thái độ rất ân cần.

“Là một viên đan dược không sử dụng được.”

“Mua lại 80% giá, bạn chắc chắn muốn bán?”

“Chắc chắn.”

“Vậy bạn hãy thao tác theo hướng dẫn sau, nhân tiện viết một comment khen ngợi nhé.”

Chỉ Lan thao tác nửa ngày, rốt cục trả hàng thành công, điểm kinh nghiệm của nàng thành ba mươi ba vạn. Chỉ Lan ngáp một cái, có lẽ ngày mai lại thương lượng với hệ thống về việc đào tạo Huyền Diệp tiếp, giờ nàng mệt mỏi, muốn đi ngủ.

———————————— Đường phân cách “tuyển tú” ————————————————

Phục tuyển tiến hành ở ngự hoa viên, Thuận Trị cùng Thái hậu ngồi phía trên, phi tần ngồi phía dưới, đứng xếp hàng là các tú nữ. Hôm nay là ngày đầu tiên phục tuyển, gồm tú nữ của Chính Hoàng Kỳ và Tương Hoàng Kỳ.

Hách Xá Lí đứng trong hàng Chính Hoàng Kỳ, Nữu Hỗ Lộc ở hàng Tương Hoàng Kỳ, hai người chính là hai tú nữ được chú ý nhiều nhất. Bởi vì không có nhiều tú nữ nên từng người sẽ lần lượt được gọi đến trước mặt Thuận Trị, không lâu sau đến lượt Hách Xá Lí.

“Tú nữ Chính Hoàng Kỳ Hách Xá Lí Bảo Doanh.”

Hách Xá Lí đi bước nhỏ, khi tới trước mặt Thuận Trị và Thái hậu hành lễ một cách rất chuẩn mực, cúi mặt chờ Thuận Trị hỏi.

“Ngươi chính là Hách Xá Lí Bảo Doanh? Ngẩng đầu cho trẫm nhìn.” Ngữ khí của Thuận Trị Đế có vẻ không để tâm, nhưng mắt lại nhìn Bảo Doanh chằm chằm

“Nô tỳ tuân mệnh.” Hách Xá Lí ngẩng đầu, quả nhiên cảm nhận ánh mắt nóng rực của các phi tần, cô ta vẫn bình tĩnh nhìn mũi giày.

Thuận Trị Đế đánh giá tiểu cô nương có khả năng là yêu quái trước mắt, ngoại hình rất đẹp, toàn thân toát ra khí chất lạnh lùng trong trẻo, nữ nhân thế này rất dễ khiến đàn ông nảy sinh dục vọng chinh phục, đặc biệt là đàn ông hoàng gia. Thuận Trị thầm nói câu may mắn, nếu chỉ định nữ nhân này cho Huyền Diệp rõ ràng là tai họa.

Thái hậu thấy con mình nhìn tú nữ kia chằm chằm, liền đánh giá cẩn thận tướng mạo Hách Xá Lí, lòng chùng xuống, lẽ nào lại là Đổng Ngạc thị thứ hai

“Ngươi có sở trường gì?” Thái hậu hắng giọng, lạnh nhạt hỏi.

“Nô tỳ biết làm thơ.” Hách Xá Lí có giọng nói rõ ràng tròn vành rõ chữ, rất dễ gây thiện cảm với người đối diện, đáng tiếc không có tác dụng với người đối diện.

“Vậy viết một bài thơ đi.” Thuận Trị nói, ông ấy rất rộng lòng khoan dung với tài nữ, vấn đề là tài nữ đó không được đột ngột biến mất rồi lại bất ngờ xuất hiện.

Tiểu thái giám nhanh chóng cầm giấy bút mực tới, còn bê một cái bàn tới, Hách Xá Lí đứng trước bàn, nghĩ một chút rồi hạ bút viết.

Sớm tối ma thơ lẩn quất hoài,

Quanh rào tựa đá khẽ ngâm chơi.

Sương kề ngọn bút thơ giàu tứ,

Trăng rọi trên môi giọng ngát mùi.

Mối hận ngấm ngầm đề chật giấy,

Lòng thu giãi tỏ biết chăng ai?

Phẩm bình từ lúc nhờ Đào lệnh (Tức Đào Tiềm, người đời Tấn)

Cao tiết nghìn thu rộn khắp nơi.

[Thơ Vịnh cúc của Lâm Đại Ngọc, hồi ba mươi tám, Hồng Lâu Mộng, tác giả Tào Tuyết Cần, người dịch: nhóm Vũ Bội Hoàng. Nhân vật Lý Hoàn bình luận là bài thơ này hay nhất buổi thưởng cúc làm thơ.]

Tiểu thái giám trình bài thơ cho Thuận Trị xem, Thuận Trị là một Hoàng đế có văn hóa, ông ấy đọc thơ liền có lòng ái tài với Hách Xá Lí thị, nhưng đáng tiếc Hách Xá Lí thị có quá nhiều bí ẩn, tạo thành khúc mắc khó lòng giải tỏa. Thuận Trị đế thở dài, “Lưu thẻ bài.”

Từ lúc Hách Xá Lí thị xuất hiện Thái hậu vẫn một mực quan sát Thuận Trị, vất vả lắm mới thủ tiêu được Đổng Ngạc thị, bà không thể để một con hồ ly tinh nữa vào cung, trong cung có một Đông Quý phi đã là nhượng bộ lớn nhất của bà cụ, ai bảo Đông thị chủ động xin đi chăm bệnh lúc Thuận Trị mắc đậu mùa, vì thế Thái hậu không thể khắc nghiệt với Đông thị, nhưng Hách Xá Lí thị này thì không có lí do gì để nương tay.

Hách Xá Lí thị như đã biết trước kết quả này, hờ hững đi qua một bên đứng chờ, phớt lờ hết ánh mắt hâm mộ của các tú nữ. Chẳng mấy chốc lại đến lượt Nữu Hỗ Lộc thị, cô ta căng thẳng nắm chặt tay, thả lỏng nét mặt, quy củ đi tới vấn an.

Thuận Trị thật sự để ý cô thiếu nữ sắp thành nữ nhân của con trai mình, nói thế nào cũng là nữ nhân đầu tiên của con trai, đương nhiên ông ấy không tính tới cách cách thị thiếp, trong lòng ông ấy, nữ nhân không được ghi tên vào gia phả hoàng gia đều chỉ là đồ chơi.

“Sở trường gì?” Thuận Trị lại hỏi, tuyển tú nữ của Thanh triều quan trọng nhất vẫn là gia thế, có tài nghệ thì tốt, không có cũng không sao.

“Nô tỳ biết đánh cổ cầm.” Giọng nói của Nữu Hỗ Lộc thị rất dịu dàng, phối hợp cùng diện mạo hoàn toàn thể hiện bốn chữ “tiểu thư khuê các”.

“Đánh một bản đi.” Thuận Trị cảm thấy con mình thật may mắn, hai nữ nhân dự định gả cho hắn đều là tài nghệ song tuyệt, ngoài ra còn một Chỉ Lan được Đông Quý phi đích thân nuôi dạy, được giáo dục bởi các đại sư danh tiếng, so với ông ấy năm xưa nhìn khắp hậu cung toàn là nữ nhân Mông Cổ, Huyền Diệp đúng là diễm phúc không ít.

Nữu Hỗ Lộc đánh một khúc “Bình sa lạc nhạn”, rất bài bản, nhưng chẳng rõ là ý vị gì.

Chỉ Lan nấp sau hòn giả sơn tóm tay Huyền Diệp đang đặt trên lưng nàng, hai địch thủ này quá đáng ghờm, Chỉ Lan quay đầu nhìn Huyền Diệp chằm chằm, muốn tìm ra chút dấu hiệu say đắm trên mặt hắn, may sao không có. Huyền Diệp rất muốn cười, nhưng mặt vẫn lạnh tanh, biểu hiện ghen tuông của tiểu nha đầu rất rõ ràng, hắn muốn làm ra vẻ không thấy cũng không được.

“Đừng cấu nữa, biểu ca thật sự chỉ thích mình Lan nhi.” Huyền Diệp kề tai Chỉ Lan thì thầm, nhiệt khí nóng bỏng khiến vành tai nàng đỏ bừng.

“Ai bảo anh thích em.” Chỉ Lan dẩu môi, quay đầu.

“Ha ha.” Huyền Diệp cười khẽ, vuốt tóc Chỉ Lan trấn an.

“Rối tóc em.” Chỉ Lan đưa tay muốn giữ cánh tay đang tác quái trên đầu nàng, kết quả lại bị Huyền Diệp tóm ngược.

“Ngoan, đừng làm loạn, chúng ta xem tiếp.” Huyền Diệp nắm bàn tay nhỏ bé mềm mại của Chỉ Lan, tâm trạng rất tốt.

Chỉ Lan dậm chân, hoàn toàn đầu hàng trạng thái lưu manh này của Huyền Diệp. Nàng nghĩ nghĩ một chút, tinh nghịch nói, “Tại đánh đàn của Xảo Phương tỷ tỷ thật tốt, thơ Bảo Doanh tỷ tỷ viết cũng rất hay, không biết biểu ca thích ai nhất.”

“Nhiều mỹ nhân chỉ lắm chuyện phiền lòng!” Chỉ Lan rung đùi đắc ý chế nhạo.

Huyền Diệp bất đắc dĩ nhìn Chỉ Lan, toàn nghĩ một đằng nói một nẻo, ghen tuông rõ ràng như thế, có đứa ngốc mới tin lời nàng. Vì thế hắn không nói gì, chỉ nắm chặt tay Chỉ Lan hơn.

Chỉ Lan thấy Huyền Diệp không phản ứng thì thấy không có gì hay, nhân vật chính đã xong, coi như đã hạ màn, nàng phải về Cảnh Nhân Cung luyện chữ, phải đánh bại cả hai nữ nhân kia trên lĩnh vực tài năng.

“Biểu ca, chúng ta về đi, hôm nay em chưa luyện chữ.”

“Uh, về, dù gì cũng chẳng có gì hay.” Huyền Diệp gật đầu, hắn vốn chờ mong hai trắc phúc tấn, vì phát hiện cả hai là nữ nhân độc ác mà mất hết hứng thú. Trong giấc mộng kia hắn trải nghiệm vô số, do đó mà yêu cầu trở nên cao hơn, tiêu chuẩn cao nhất đại khái là Chỉ Lan. Đã có người mà hắn thích nhất, những người khác chẳng có ý nghĩa gì.

“Biểu ca nghe em đàn đi, khẳng định không thua kém Xảo Phương tỷ tỷ.” Chỉ Lan kiêu ngạo đề nghị.

“Uh, biểu ca biết Chỉ Lan đàn giỏi.” Huyền Diệp không hề nói dối, Chỉ Lan rất có năng khiếu đánh đàn, dù chỉ mới học năm năm nhưng tiến độ nhanh hơn người bình thường nhiều.

“Biểu ca không lừa em chứ?” Chỉ Lan có chút hoài nghi.

“Đương nhiên không, nào, về luyện chữ.” Huyền Diệp cầm tay Chỉ Lan men theo núi giả rón rén quay về, Đông Quý phi thấy loáng thoáng, mỉm cười không nói gì, con lớn khó quản.

Thuận Trị quay đầu thấy nụ cười tươi như hoa đào của Đông Quý phi, nhất thời quên cả việc hỏi tú nữ. Thái hậu thấy Thuận Trị ngẩn ngơ, không có cách nào đành ho khan hai tiếng để đánh động, quả nhiên con lớn khó quản.

Trong Cảnh Nhân Cung, Thuận Trị Đế thoả mãn ôm Đông thị, uể oải ngáp một cái. Thật ra từ sau lần bị bệnh đậu mùa, Thuận Trị không hề chạm đến nữ nhân khác, đương nhiên Đông thị không biết, Thuận Trị cũng không có ý định nói. Ông ấy tìm được đường sống trong chỗ chết nhìn thấu rất nhiều điều, thiên hạ rất nhiều nữ nhân, nhưng có thể cùng ông ấy tình đầu ý hợp, sống chết có nhau thì chỉ có một người này, vì thế ông ấy không hề thấy bản thân phải chịu thiệt thòi.

“Hoàng thượng thật sự muốn phong Hách Xá Lí làm quý nhân sao? Không phải cô ta có vấn đề sao? Liệu có nguy hiểm không?” Đông thị cũng nghe nói đến vấn đề của Hách Xá Lí, quan tâm hỏi, nếu thật là yêu quái thì Thuận Trị làm sao giờ.

“Không phải đã nói phải gọi ta là Phúc Lâm sao? Quên phải phạt!” Tay Thuận Trị bắt đầu làm loạn trên đùi Đông thị.

Đông thị nhắc nhở một tiếng, muốn gạt tay Thuận Trị ra nhưng không được. Thuận Trị nhìn Đông thị vừa hầu hạ xong lại không kiềm chế được, quay người đè lên, chẳng mấy chốc chỉ nghe tiếng rên rỉ và thở dốc.