Biểu Ca! Đừng Chạy (Một Kiếp Yêu Người)

Chương 33: Tỉnh mộng




Huyền Diệp lau mồ hôi trên trán, đang giữa đêm hè, qua cửa sổ, ánh trăng sáng ngời xuyên qua tấm màn mỏng. Hắn giơ tay ra trước mắt nhìn, xòe ra rồi lại nắm lại, đây là đôi tay của một thiếu niên, không phải cánh tay khô gầy nắm cửu liên hoàn ở những giây phút cuối cùng của giấc mộng.

Huyền Diệp vừa mới yên lòng, chuẩn bị ngủ tiếp, lòng thầm nghĩ chỉ là một giấc mơ, tuy rằng giấc mơ rất chân thật lại quỷ dị, nhưng cũng chỉ là mơ. Hắn vừa mới nằm xuống lại ngồi bật dậy, bởi bên cạnh gối đầu của hắn chính là một cửu liên hoàn bằng vàng, lóe sáng yếu ớt dưới ánh trăng sáng tỏ.

Huyền Diệp cảm thấy như bị ai đó bóp cổ, đây là cửu liên hoàn trong mơ, trong mơ hắn từng cầm nó, từng vuốt ve nó vô số lần, thậm chí hắn còn nhớ rõ từng hoa văn trên đó. Lúc này nó thật sự nằm bên gối hắn, tựa như trong giấc mộng kia, mỗi đêm trước khi ngủ hắn đều đặt nó bên gối.

“Người đâu!” Huyền Diệp hét to một tiếng, gian ngoài liền vang tiếng lạch cạch, tiểu thái giám gác đêm cầm một cây nến đi vào.

“Chủ tử có gì sai bảo.”

“Thắp đèn, pha một chén trà nóng cho ta.” Huyền Diệp nghĩ thêm một chút, “Chuẩn bị thư phòng, Gia muốn qua ngay.”

Tiểu thái giám cảm thấy rất kỳ quái, nhưng không thắc mắc gì, thắp đèn, mang vào một chén trà mới pha rồi mới lui xuống.

Huyền Diệp mặc áo khoác, ngồi vào ghế, cầm chén trà bằng sứ trắng, thấp thoáng sau làn hơi nóng từ chén trà là thần sắc kinh ngạc hoang mang. Một lát sau, hắn như hạ quyết định, buông chén trà, lại khôi phục tư thế trấn tĩnh của dĩ vãng.

“Chủ tử, thư phòng đã chuẩn bị xong.”

“Uh.” Huyền Diệp gật gật đầu, đứng dậy đi về phía thư phòng, để lại cửu liên hoàn lấp lánh.

Huyền Diệp cầm bút, hồi tưởng nội dung giấc mộng, sau đó bắt đầu viết lách gì đấy, nhất thời chỉ nghe tiếng sột soạt.

———————— Đường phân cách “Chỉ Lan cũng tỉnh” ————————————————

Chỉ Lan thở dồn dập, nàng rất ít khi nằm mơ, đừng nói tới chuyện vì mơ mà bừng tỉnh giữa đêm.

Nàng nhìn mặt trăng vừa tròn vừa sáng ngoài cửa sổ, nhất thời không xác định được bản thân đang ở đâu. Một làn gió khẽ thổi qua, màn lướt nhẹ lên tay Chỉ Lan, như cảm giác được điều gì đó, Chỉ Lan xòe tay, ngạc nhiên thấy một chiếc nhẫn bạc vô cùng đơn giản trong lòng bàn tay.

Chẳng lẽ đấy không phải một giấc mơ, Chỉ Lan thử nhớ lại giấc mơ mà không được, chỉ biết là nửa trước nàng mơ thấy Huyền Diệp, nửa sau là một người đàn ông không rõ mặt. Rốt cuộc trong mơ đã xảy ra những chuyện gì, nàng cũng không nhớ rõ, chỉ cảm thấy dường như đã quên lãng một điều gì đó rất quan trọng.

Chỉ Lan vỗ vỗ ngực, chắc không phải gặp ma đâu. Nàng định ném chiếc nhẫn bạc đi, nhưng không biết vì sao lại không đành lòng, nàng nghĩ nghĩ một chút, lồng qua ngón áp út, không hiểu sao lại vừa vặn bất ngờ. Chỉ Lan mượn ánh trăng để nhìn, rõ ràng chỉ là một chiếc nhẫn rất mộc mạc, thế nhưng dưới ánh trăng lại có vẻ gì đó sang trọng.

Lòng Chỉ Lan có chút sợ hãi, nhưng lại cảm thấy an tâm, nàng suy nghĩ nửa ngày, quyết định cứ ngủ trước đã, nếu gặp ma quỷ thì “danh sách thù địch” đã báo với nàng.

“Thỉnh an quý phi nương nương, nương nương cát tường.” Tuy Chỉ Lan giật mình tỉnh giấc lúc nửa đêm, nhưng sau đó ngủ rất sâu, nhờ vậy sáng dậy tinh thần rất tỉnh táo.

“Đứng lên đi.” Đông thị hài lòng gật gật đầu nhìn Chỉ Lan.

Chỉ Lan hành lễ xong liền ngồi xuống vị trí đối diện Đông thị, bọn nha hoàn lần lượt bưng trà và bánh điểm tâm đặt lên bục. Chỉ Lan nhấp một ngụm trà thơm ngát, “Đúng là trà của cô cô rất ngon.”

“Trà ở đây không phải cũng vào miệng con hết sao?”

Chỉ Lan cười mỉm, “Cháu chỉ biết cô cô thương cháu nhất .”

“Chỉ giỏi nịnh thôi.” Đông thị nhìn Chỉ Lan cười vô tư, quyết định chuẩn bị tinh thần cho nàng trước vẫn hơn, “Hai tháng nữa sẽ đến kỳ tuyển tú, biểu ca của con sẽ được chỉ định vài người, con cũng đừng lo lắng.”

Chỉ Lan vừa nghe đến tuyển tú trong đầu liền hiện ra mấy hình ảnh không rõ ràng, nhưng tập trung mãi vẫn chẳng thể nghĩ ra. Đông thị thấy thần sắc Chỉ Lan có chút hoảng hốt, cho rằng nàng bị đả kích, liền đổi đề tài khác, chuyện thế này nhắc nhở một lần là đủ rồi.

Chỉ Lan giơ tay xoa huyệt Thái Dương, tay áo tuột xuống lộ ra chiếc nhẫn bạc ở ngón áp út.

“Mua chiếc nhẫn kia lúc nào, sao lại mua.” Đông thị không tiện nói thẳng rằng chiếc nhẫn này hơi rẻ tiền.

“Đây ạ?” Thái độ Chỉ Lan rất tự nhiên, không có vẻ gì là nói dối, “Lần trước cháu về nhà tìm thấy lúc dọn phòng, chắc là ai đấy tặng, cháu thấy cũng được nên đeo.”

“Con thích là được rồi.” Đông thị nghĩ có lẽ đã đến lúc dạy Chỉ Lan một khóa về việc giám định và thưởng thức châu báu.

“Vừa rồi tiểu thái giám của Huyền Diệp có qua đây nhắn Huyền Diệp có chút không thoải mái, một lát nữa con qua Aka Sở thăm nó hộ ta.” Đông thị có chút lo lắng cho con trai, bà nghe Thuận Trị nói gần đây việc triều chính rất bận rộn, sợ Huyền Diệp lao lực.

“Vâng, biểu ca sẽ không sao đâu, cô cô không cần lo lắng.” Chỉ Lan thấy Đông thị lo lắng, nhanh chóng an ủi, kỳ thật thì lòng của nàng còn lo hơn.

“Thôi, nhìn là biết con không chờ được rồi, đi nhanh đi.” Đông thị vừa thấy thần sắc Chỉ Lan liền biết nàng nghĩ gì.

“Tam aka hôm nay làm sao vậy?” Chỉ Lan vừa đến Aka Sở, đã thấy tiểu thái giám nghênh đón nàng, nói vậy Huyền Diệp đã biết nhất định nàng sẽ tới.

“Hồi Đông cách cách, Tam aka chỉ là đêm qua ngủ không ngon, Tam aka bảo cách cách không cần lo lắng.” Tiểu thái giám này đi theo Huyền Diệp đã hai năm có lẻ, tất nhiên biết vị Đông cách cách trước mặt là người không thể đắc tội.

“Uh.” Chỉ Lan nghĩ đến đêm qua tim liền đập mạnh một nhịp, nhưng ngay lập tức cảm thấy bản thân cả nghĩ, có điều lòng nàng vẫn để tâm về giấc mơ quái lạ đêm qua.

“Biểu ca!” Chỉ Lan thấy Huyền Diệp hai mắt thâm quầng nhưng vẫn ngồi trước bàn viết lách gì đó, nàng cho rằng hắn mệt mỏi vì công việc, chắc là không liên quan tới giấc mộng của nàng, thầm thở phào nhẹ nhõm.

“Biểu muội, em đến rồi.” Huyền Diệp nhìn Chỉ Lan đến ngây người, có cảm giác như đã xa cách rất lâu, đã không gọi hai tiếng biểu muội rất lâu. Vừa nghĩ đến giấc mộng, lòng Huyền Diệp liền có cảm giác bất an.

“Biểu ca, hôm nay anh làm sao vậy? Việc triều chính tuy quan trọng, nhưng sức khỏe còn quan trọng hơn!” Chỉ Lan đi đến trước bàn, rút bút trong tay Huyền Diệp đặt xuống, lại vòng ra sau lưng hắn, chuẩn bị xoa bóp cho hắn.

Huyền Diệp đã quen với việc xoa bóp của Chỉ Lan, vì thế hắn ngả người ra sau thoải mái nhắm mắt, dù sao Chỉ Lan xoa bóp cũng rất thư thái. Nhưng Chỉ Lan vừa vươn tay, Huyền Diệp bất ngờ cầm tay nàng.

“Biểu ca, anh làm gì vậy?” Chỉ Lan có chút oan ức.

Huyền Diệp không trả lời nàng, chỉ nhìn chiếc nhẫn bạc trên tay nàng chằm chằm. “Tại sao tôi chưa từng thấy chiếc nhẫn này?” Huyền Diệp vốn muốn hỏi thẳng chiếc nhẫn này ở đâu ra, nhưng hắn kiềm chế, chỉ ra vẻ như tò mò.

Chỉ Lan nghĩ nghĩ một chút, quyết định không nói dối Huyền Diệp, lòng nàng cũng có chút sợ hãi, rõ ràng là một chiếc nhẫn không rõ nguồn gốc, thế mà nàng lại đeo vào tay, còn không đành lòng tháo ra.

“Đêm qua em nằm mơ, tỉnh lại đã thấy nó ở trong tay, em cũng rất sợ hãi, nhưng không biết tại sao lại không muốn tháo ra.” Chỉ Lan cúi đầu có chút ủ rũ.

Tâm trí Huyền Diệp như bị bão tố càn quét, hắn từng nhìn thấy chiếc nhẫn bạc này trong mơ, tuy không thấy rõ ràng, nhưng tình huống đã thế này thì không thể sai được, chẳng lẽ Chỉ Lan cũng mơ như thế?! Nghĩ đến đây, Huyền Diệp đột nhiên khủng hoảng, đến tận lúc này hắn vẫn không xác định được giấc mơ kia là thế nào, nhưng nếu Chỉ Lan thật sự mơ thấy, nàng sẽ làm thế nào, liệu nàng có quyết định như trong giấc mộng?!

Huyền Diệp càng nghĩ càng hoảng, nhưng hắn biết hắn không được rối loạn, vì thế hắn duy trì vẻ mặt lo lắng. “Chiếc nhẫn này lai lịch không rõ ràng, không nên đeo.” Huyền Diệp bị chiếc nhẫn kia làm cho không thoải mái, chỉ muốn ném nó đi ngay lập tức.

“A.” Chỉ Lan không muốn tháo ra, nhưng nàng vốn quen dựa dẫm ỷ lại Huyền Diệp, thế nên miễn cưỡng tháo ra.

“Em còn nhớ đêm qua đã mơ gì không?” Huyền Diệp ra vẻ hỏi bâng quơ.

“Em không nhớ.” Chỉ Lan lắc đầu, “Nhưng có mơ thấy biểu ca, có điều em không nhớ nội dung.”

Rốt cuộc trái tim căng thẳng của Huyền Diệp cũng được thả lỏng, may mà không nhớ kỹ, may mà đã quên.

“Vậy thôi không cần nhớ, chúng ta qua kia chơi một ván cờ đi.” Huyền Diệp vẫn nhớ ván cờ dở dang trong mộng, sau đó hắn không còn cơ hội chơi cờ với Chỉ Lan thêm một lần nào nữa.

“Vậy anh phải nhường em ba nước.” Chỉ Lan giơ ba ngón tay.

“Được rồi.” Huyền Diệp nhìn Chỉ Lan trìu mến, cõi lòng trống trải như được lấp đầy trong nháy mắt.

Huyền Diệp tiễn bước Chỉ Lan liền xoay người về thư phòng, hắn phải suy nghĩ cẩn thận một phen xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Đêm hôm qua khi nhìn thấy cửu liên hoàn, phản ứng đầu tiên của hắn là có kẻ âm mưu, nhưng hắn không nghĩ ra được kẻ nào có bản lĩnh vượt qua thủ vệ Hoàng cung lại thần không biết quỷ không hay đặt cửu liên hoàn bên gối hắn. Hơn nữa, còn là giống hệt cửu liên hoàn trong mơ.

Hôm nay nhìn thấy chiếc nhẫn bạc trên ngón tay Chỉ Lan, lòng hắn lạnh ngắt, rốt cuộc là ai, rốt cuộc là có mục đích gì. Nếu không phải thì tại sao, còn giấc mộng kia là thế nào. Nếu chỉ là một giấc mơ thì bỏ qua, nhưng cửu liên hoàn và nhẫn phải giải thích thế nào, nếu là thật, liệu có phải hắn sẽ đánh mất Chỉ Lan.

Huyền Diệp cầm tờ giấy, nhìn nội dung trên đó, nếu những điều ghi trên giấy là thật, vậy có lẽ giấc mơ kia không chỉ là mơ. Huyền Diệp gọi mấy người tâm phúc, đưa tờ giấy cho họ.

“Các ngươi đi tìm thợ thủ công giỏi nhất kinh thành, xem có thể làm ra sản phẩm theo phương pháp ghi trên giấy không.”

“Còn nữa, phái thêm vài người đi giám thị Hách Xá Lí Bảo Doanh, dùng thám tử ngầm của Hoàng ama, phải theo sát Hách Xá Lí thị mọi nơi mọi chỗ, theo dõi xem cô ta làm gì.”

Phân công xong cũng chỉ có thể chờ kết quả, chỉ cần nhận được kết quả, hắn có thể xác định được giấc mộng kia mấy phần thật mấy phần giả.