Biểu Ca! Đừng Chạy (Một Kiếp Yêu Người)

Chương 121: Dụ dỗ




Sau cơn mưa, làn gió mang theo sự ẩm ướt, mặt trời xua tan mây đen, hong khô đất trời.

Hoa trong vườn đúng kỳ nở rộ, khẽ lay động theo cơn gió vờn qua, trong lương đình có một đôi nam nữ đang ngồi, người nữ dáng thon thả, ngũ quan tinh xảo, nhưng nét mặt có vẻ giận dữ, người nam nhíu mày, không biết đang nói gì.

“Lan nhi vẫn tức giận sao, lần này là tôi sơ sót, nhưng chúng ta sắp rời Giang Nam rồi, lần này hồi cung tôi sẽ phái người chỉ dạy Nhưng nhi.” Người nam đang nói chính là đương kim hoàng đế Đại Thanh Khang Hi, ngữ khí của hắn có vẻ bất đắc dĩ.

“Chỉ dạy cái gì? Nhưng nhi còn chưa đến mười hai tuổi mà!” Chỉ Lan cả kinh, lập tức trừng mắt với Huyền Diệp, “May mà Nhưng nhi không gặp chuyện gì, còn nữ nhân kia? Anh đã xử lý chưa?”

“Đã xử lí, Lan nhi yên tâm.”

Nghĩ đến chuyện tối qua, ngoài tức giận Huyền Diệp còn có cảm giác nhà có con lớn, tuy rằng Dận Nhưng giờ mới 11 tuổi, nhưng vóc người cao ráo có nói 14 tuổi cũng tin được, hơn nữa sống trong hoàng cung tạo thành khí chất độc đáo tính cách trầm ổn, rất có sức hấp dẫn, huống hồ Dận Nhưng còn mang danh con trai trưởng dòng trưởng.

“Hôm qua chắc Nhưng nhi đã rất sợ hãi.” Chỉ Lan rầu rĩ, biết chuyện có người thích con mình nàng có cảm nhận rất phức tạp, coi như nàng đã hiểu tại sao mẹ chồng nàng dâu lại mâu thuẫn, đứa con mình nuôi nấng bao năm sắp trao hết tâm tư tình cảm cho một người con gái khác, mẫu thân chỉ có thể lui về phía sau, tâm trạng có thể nói là không nói nên lời.

“Biểu ca đừng vội tìm người chỉ dạy, Nhưng nhi còn nhỏ, giờ học mới là việc quan trọng nhất, đừng để chuyện nam nữ làm con phân tâm.” Chỉ Lan nói với vẻ nghiêm túc, với tuổi của Dận Nhưng ở triều Thanh chỉ hai năm nữa là có thể đại hôn, nhưng trong ý nghĩ của nàng làm thế là tàn phá nhi đồng.

“Tôi biết chừng mực, Dận Nhưng bây giờ vẫn chưa hiểu chuyện nam nữ, nhưng sau này…” Huyền Diệp không nói hết câu, hắn cũng biết Chỉ Lan đang mất hứng, giống như lúc hắn cưới Chỉ Lan ngạch nương cũng buồn bực thật lâu, may sao là cưới cháu gái được ngạch nương nuôi nấng bên người như con gái bao năm, hơn nữa Hoàng ama ở bên cạnh vừa dỗ vừa khuyên, ngạch nương mới vượt qua cơn buồn bực, vì thế Huyền Diệp tự nhận hiểu tâm trạng Chỉ Lan lúc này.

“Sau này cũng không được, định làm gì phải thương lượng với em.” Chỉ Lan ngắt lời, chuyện nam nữ đương nhiên không thể làm sớm, làm sớm quá hại người thì biết làm sao.

“Đúng đúng, nhất định phải thương lượng với Lan nhi.” Huyền Diệp chỉ có thể nói theo Chỉ Lan, bởi vì dáng vẻ tức giận của Chỉ Lan ngày hôm qua thật sự khiến hắn phải sợ hãi.

Huyền Diệp nhớ lại tối quá, hắn đang ngủ thì bị người khác gọi dậy, thì ra là có nha hoàn âm mưu trèo lên giường Dận Nhưng, thậm chí hôm nay còn tra ra trong trà có chút thuốc trợ hứng, Chỉ Lan nổi cơn thịnh nộ ngay tại chỗ, Huyền Diệp chưa từng thấy Chỉ Lan giận dữ đến thế bao giờ, tựa như một con gà mái bảo vệ đàn con.

“Không được, em phải đi thăm Nhưng nhi đã, giờ chắc con đã tỉnh rồi.” Tối hôm qua Dận Nhưng uống phải nước trà hạ dược, kết quả là đẩy nhanh quá trình dậy thì, thái y đã viết đơn thuốc, Chỉ Lan vẫn dự định cho con uống thuốc điều dưỡng riêng.

“Uh, chậm một chút đi, cẩn thận kẻo ngã.” Huyền Diệp lắc đầu, cánh tay hắn đã khỏe hẳn, vì thế nhanh chóng đứng dậy đỡ Chỉ Lan, đi cùng nàng, làm một Hoàng ama có trách nhiệm, hắn cảm thấy nên cho con ít chỉ đạo, đặc biệt là phương diện phụ nữ.

Chỉ Lan và Huyền Diệp cùng đi đến chỗ Dận Nhưng, trong viện im ắng, chỉ nghe tiếng ve kêu râm ran, ngoài cửa có một thái giám đang lim dim, thấy Chỉ Lan và Huyền Diệp thì giật nảy mình, vội hành lễ.

“Được rồi, đứng lên đi, Đại aka thế nào?” Huyền Diệp không lòng vòng mà hỏi thẳng.

“Hồi Hoàng thượng, Đại aka vẫn đang nghỉ ngơi.” Tiểu thái giám vừa dứt lời thì bên trong có tiếng động lạch cạch, quả nhiên, không lâu sau liền thấy Dận Nhưng quần áo chỉnh tề đi ra.

“Con thỉnh an Hoàng ama, thỉnh an Hoàng ngạch nương.” Thật ra Dận Nhưng đã tỉnh từ lâu, đang nằm trên giường nhắm mắt dưỡng thần, nghe thấy tiếng Huyền Diệp lập tức đi ra.

“Đứng lên đi, chúng ta vào nhà tán gẫu.” Huyền Diệp nhìn thái độ lo lắng của Chỉ Lan, đi vào phòng trước. Sức chú ý của Chỉ Lan vẫn dồn vào Dận Nhưng, thấy con trai đã có vẻ hồng hào tươi tỉnh mới yên lòng.

Trong phòng đặt mấy khối băng, tạo cảm giác dễ chịu giữa mùa hạ nóng bức, Huyền Diệp vừa ngồi xuống liền có một nha hoàn dâng trà, một nha hoàn khác bắt đầu phe phẩy quạt mát.

“Các ngươi lui ra ngoài hết.” Dận Nhưng vừa vào, Chỉ Lan liền cho người hầu lui và chốt cửa.

“Vâng.” Các tỳ nữ đồng thanh đáp lời, cung kính lui xuống.

“Nhưng nhi đã thấy khỏe chưa? Trong người còn chỗ nào khó chịu không.” Chỉ Lan ngồi xuống, tỉ mỉ đánh giá Dận Nhưng, chỉ cần phát hiện chút bất thường nào sẽ gọi thái y ngay lập tức.

Dận Nhưng nhìn liền biết ngạch nương nhà mình đang suy nghĩ gì, lòng trào dâng cảm giác ấm áp. “Ngạch nương yên tâm, con không có việc gì.”

“Con cũng không còn nhỏ, sau này có lẽ còn gặp chuyện thế này, vì thế con nên đe nẹt bọn nha hoàn hơn.” Huyền Diệp mới nói một câu đã bị Chỉ Lan trừng mắt cảnh cáo, hắn hậm hực dừng lời, rõ ràng hắn đang truyền thụ kinh nghiệm, sao Chỉ Lan lại trừng mắt với hắn, hắn đâu nói sai câu gì.

Chỉ Lan đương nhiên biết Huyền Diệp nói đúng, nhưng nàng cảm thấy việc quan trọng hàng đầu là xoa dịu tâm lý cho con, chứ không phải dạy con đạo lý dùng người, nhưng nàng cũng nhận ra, dù sao nàng chỉ là một người bình thường, chung quy sẽ có lúc lực bất tòng tâm, đã đến lúc con trai học cách phân biệt lòng dạ đàn bà.

“Tối qua con gặp chuyện như thế, ngạch nương cũng thấy rất khó chịu.” Lời nói Chỉ Lan có phần lộn xộn, nàng thầm nghĩ an ủi con, nhưng cuối cùng lại đổi lời khác. “Con đừng nghĩ ngợi, nếu thấy trong người có chỗ nào không khỏe thì lập tức gọi thái y.”

Dận Nhưng cười thấu hiểu, “Ngạch nương quá lo, con không bị sợ hãi gì.”

Thật ra Dận Nhưng không hề yếu ớt và ngây ngô như Chỉ Lan nghĩ, tối hôm qua thì cũng có kinh động, thân thể nữ nhân trắng nõn dưới ánh nến mờ ảo có sự gợi cảm khó mà chối cãi, nói không có cảm giác là gạt người, nhưng cảm giác Dận Nhưng có là hỗn hợp của nhiều cảm xúc khó mà nói rõ, có thích có ghét, nhưng Dận Nhưng sẽ không nói ra để Chỉ Lan lo lắng, chuyện nam nữ nên thuận theo tự nhiên.

“Không sao là tốt, mấy ngày nữa chúng ta khởi hành hồi kinh, con hãy chuẩn bị kỹ lưỡng.” Huyền Diệp nhìn Chỉ Lan, thấy nàng như chưa muốn đi, “Trẫm đi trước, con nói chuyện cùng ngạch nương đi, nàng rất lo lắng cho con.”

Lần này Huyền Diệp nam tuần tất nhiên không phải để chơi, vì thế hắn phải đi thư phòng xử lý quốc sự. Huyền Diệp đi rồi trong phòng chỉ còn Chỉ Lan và Dận Nhưng, không khí liền có vẻ mất tự nhiên.

Chỉ Lan ho khan một tiếng, “Nhưng nhi cũng lớn, có một số việc chắc con đã biết.”

Dận Nhưng lắng nghe với vẻ chân thành, nhưng lòng có chút không thích ứng, có lẽ là do tuổi dậy thì?

“Giờ con là con trai trưởng dòng trưởng, chắc con cũng biết danh phận đó có ý nghĩa gì, ngạch nương sẽ không nói nhiều, Hoàng ama của con chỉ có mấy anh em con.” Nói tới đây Chỉ Lan mỉm cười, nét mặt toát lên vẻ hạnh phúc.

“Ngạch nương cũng không miễn cưỡng các con, mấy anh em chắc cũng có ý nghĩ riêng, chỉ cần không tổn hại tình huynh đệ, ngạch nương sẽ không miễn cưỡng, quan trọng là bản thân được hạnh phúc, sau đó là khỏe mạnh an khang, được thế là ngạch nương an tâm.”

Chỉ Lan không nghĩ rằng đứa con nào phải tranh giành ngôi vị Hoàng đế, tất nhiên sẽ không ngăn cản, tuy con là do nàng sinh ra, nhưng vẫn là một cá thể độc lập, có mục đích lý tưởng riêng, nàng làm mẫu thân chỉ có thể đứng một bên, lúc cần thì giúp, lúc nguy cấp can thiệp.

“Con hiểu ạ.” Đây là lần đầu tiên Dận Nhưng thảo luận vấn đề này với Chỉ Lan, hắn thật sự cảm động, tất nhiên hắn có ý nghĩ với vị trí kia, thời gian qua cưỡi ngựa xem hoa, hắn cũng hiểu đại khái về dân tình, Đại Thanh đang trên đường phát triển, điều hắn muốn làm, là đưa Đại Thanh lên đỉnh cao.

“Uh, hiểu là tốt.” Chỉ Lan biết đề tài này không nên nói nhiều, “Nữ nhân gây chuyện tối qua đã bị xử lý, lần này hồi cung con nên đe nẹt bọn cung nữ bên cạnh hơn, tuy ngạch nương có thể giúp con, nhưng đấy không phải giải pháp lâu dài, con phải học cách xem xét lòng người, tránh bị dụ dỗ.”

“Con biết.” Dận Nhưng đỏ mặt, dù sao cũng chẳng phải kinh nghiệm gì hay ho, tuy rằng hắn biết chuyện các cung nữ có ý đồ với chủ tử là chuyện rất bình thường, thường thì các aka hay sủng ái một cung nữ thân cận, nhưng cá nhân hắn không thích chuyện hầu gái trèo lên giường chủ nhân, nguyên nhân là hắn kiêu ngạo, thấy cung nữ không vừa mắt.

Địa vị thấp là một nguyên nhân, quan trọng nhất là địa vị thấp hình thành khí chất thấp kém, cung nữ cũng có mỹ nhân, ví dụ như Vệ thị của Hoàng ama, nhưng diện mạo xinh đẹp không nói lên khí chất sẽ tương đương, hắn thích cô gái như ngạch nương, bác học đa tài, dịu dàng hào phóng, cô gái như vậy chỉ có danh gia vọng tộc mới có thể nuôi nấng dạy dỗ được.

“Chờ con trưởng thành Hoàng ama của con sẽ phái người chỉ dạy.” Lòng Chỉ Lan rất không tình nguyện, nhưng nàng biết phải lắng nghe ý kiến của Dận Nhưng, nếu con muốn nàng cũng không thể cứng rắn ngăn cản, “Đến lúc đó xem con có ý kiến thế nào rồi tính, nếu con không muốn ngạch nương sẽ nói với Hoàng ama của con.”

Bản thân Huyền Diệp không có cung nữ chỉ dạy chuyện nam nữ, vì thế hắn sẽ không quá kiên quyết trong vấn đề này. Quan trọng nhất là Chỉ Lan hy vọng con mình không trầm mê trong nữ sắc, nhiều nữ nhân chỉ khiến hậu viện rối loạn, nàng không muốn ngày nào cũng bị một đám nữ nhân léo nhéo bên tai.

“Con không muốn.” Dận Nhưng không chút nghĩ ngợi liền từ chối, nữ nhân vốn thu hút đàn ông, nhưng đối với Dận Nhưng luôn tự kiềm chế bản thân, hắn muốn nhân việc đó rèn luyện sức nhẫn nại, nguyện vọng của hắn là trở thành một minh quân, bên cạnh minh quân chỉ có thể là hiền hậu.

“Uh, sau này nói tiếp.” Chuyện tạm coi như bàn xong, nhưng ai biết tương lai thành thế nào, đa phần đàn ông đều khó mà kiềm chế trước nữ sắc, nàng không quá trông đợi rằng con mình sẽ thành ngoại lệ.

“Mấy ngày qua ngạch nương phải vất vả nhiều, hay để con dìu ngạch nương ra ngoài tản bộ?” Dận Nhưng nhìn Chỉ Lan mà đau lòng, gương mặt kia giờ đã thấy hơi tiều tụy.

“Ta gầy đi sao?” Chỉ Lan xoa mặt mình, mấy ngày nay bận chăm sóc Huyền Diệp, nàng không quen thời tiết ẩm ướt nơi đây, có gầy cũng là chuyện bình thường.

“Vâng, có một chút.” Dận Nhưng gật đầu, trong mắt hắn ngạch nương có rụng một sợi tóc cũng là chuyện đại sự, đừng nói là hao gầy.

“Vậy tối nay ăn nhiều hơn, Nhưng nhi đến dùng bữa cùng ngạch nương đi.” Chỉ Lan thỏa mãn hưởng thụ tâm ý của con, “Đúng rồi, gọi cả Chân nhi và Tự nhi, mấy ngày nay hai đứa cũng bị buồn bực.”

Tổng kết lại thì chuyến đi Giang Nam này thật vất vả, bị ám sát rồi bị bắt cóc, ngay cả Dận Nhưng cũng gặp tai nạn, xem ra Giang Nam không hợp với nàng, sau này không nên đi nữa.