Biểu Ca! Đừng Chạy (Một Kiếp Yêu Người)

Chương 12: Cùng dạo ngự hoa viên




Hoàng đế đã đến, ai đang làm gì cũng phải ngừng lại.

“Thần thiếp thỉnh an Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn phúc kim an.”

“Nô tài thỉnh an Hoàng thượng, Hoàng thượng cát tường.”

“Nô tài thỉnh an Tam aka, Tam aka cát tường.”

Nhất thời trong phòng chỉ toàn tiếng thỉnh an, Chỉ Lan thầm oán, bảo sao nhiều người muốn làm Hoàng đế, ai nhìn thấy Hoàng đế đều phải quỳ xuống, thật là cao hứng.

Nhưng Thuận Trị Đế được người khác quỳ đã thành quen, không giống dân thường như Chỉ Lan, ông ấy chẳng có gì để cao hứng hết, quen rồi mà, đấy gọi là điểm khác nhau của nhân vật lớn và dân thường.

Thuận Trị vừa nhìn đến Đông Quý phi liền hai mắt sáng ngời, lập tức đỡ Đông thị.

“Đã nói không cần hành đại lễ, chỉ tại nàng quá giữ phép tắc.” Miệng thì trách cứ, nhưng Thuận Trị không hề ngừng việc đỡ Đông thị dậy, sau đó vòng tay qua eo Đông thị cùng ngồi xuống ghế dài.

“Tất cả bình thân đi.” Lúc này Thuận Trị Đế mới dời mắt khỏi Đông Quý phi, vừa liếc mắt đã thấy một cô bé đang chuẩn bị đứng dậy. Mặt mũi rất giống Thanh Uyển, hẳn là cháu gái của Thanh Uyển.

Thuận Trị nghĩ đến đó liền quan sát cẩn thận một phen, quả nhiên là mỹ nhân tiềm năng, dù sao Thuận Trị cũng đã gặp qua vô số người, tất nhiên có thể nhìn ra, tiểu cô nương này tuy chỉ mới năm tuổi, nhưng trưởng thành có lẽ còn đẹp hơn Thanh Uyển. Hơn nữa ánh mắt linh hoạt mà trong veo, cho thấy tính tình hoạt bát đơn thuần, không phải loại lươn lẹo.

“Chắc đây là Đại cách cách nhà họ Đông mà Quý phi thường nhắc tới?” Giọng nói của Thuận Trị rất dễ nghe, nhưng vẫn có sự uy nghiêm của đế vương. Thuận Trị tuy hỏi đến Chỉ Lan nhưng mắt vẫn chỉ nhìn Đông Quý phi.

“Hồi Hoàng thượng, tiểu nha đầu này chính là Chỉ Lan.” Đông thị nói, “Chỉ Lan, ngẩng đầu lên để Hoàng thượng nhìn.”

Chỉ Lan ngẩng đầu càng khiến Thuận Trị cảm thấy tiểu cô nương này không tệ, khí chất hồn nhiên ngây thơ hiển hiện, ánh mắt lấp lánh như cười, hai lúm đồng tiền càng tăng phần xinh xắn.

Huyền Diệp đứng bên cạnh có chút ngây người, hắn vẫn nhớ tiểu biểu muội, nhưng không ngờ là ba năm không gặp, tiểu biểu muội đã lớn xinh thế này, hắn nhớ tiểu biểu muội khi bé rất thích gần gũi hắn, không biết giờ còn nhớ ra hắn là ai không.

Đông Quý phi vô cùng hài lòng với phản ứng của hai cha con Thuận Trị, nhìn bộ dạng Huyền Diệp, Đông thị đưa mắt nhìn Thuận Trị, nở nụ cười như trăm hoa đua nở khiến Thuận Trị ngắm nhìn say sưa.

“Hoàng thượng, ngài đừng nhìn thiếp nữa.” Đông thị gắt giọng.

Thuận Trị giật mình phản ứng có chút ngượng ngùng, dù đã là vợ chồng nhiều năm, nhưng nụ cười của Thanh Uyển vẫn khiến ông ấy sững sờ như thế.

Chỉ Lan cúi mặt trước sự tình tứ của Thuận Trị, thiếu chút nữa thì muốn mù cả hai mắt. Đúng là mắt của cửu ngũ chí tôn, Chỉ Lan vội vàng cúi đầu, có khác gì hỏa nhãn kim tinh.

Thuận Trị nói với Đông Quý phi mấy câu rồi đi, ông ấy vừa đi không khí liền thoải mái hơn hẳn.

“Huyền Diệp lại đây, còn nhớ biểu muội của con không?” Đông thị kéo Huyền Diệp hỏi.

“Hồi ngạch nương, con vẫn nhớ mấy năm trước còn dạy biểu muội chơi cửu liên hoàn.” Huyền Diệp trả lời, dáng vẻ rất đứng đắn.

Đông thị nhìn thế biết ngay con mình đang giả vờ giả vịt, đúng là cha nào con nấy, bề ngoài đứng đắn nghiêm trang, kỳ thật bụng dạ đen tối. Đông thị không phải người xuyên không, thế nên không biết có một từ miêu tả hai cha con vô cùng chuẩn xác, đó là phúc hắc.

Chỉ Lan mở to hai mắt nhìn Tam aka, không ngờ hắn còn nhớ nàng! Đã ba năm trôi qua, liệu nàng còn hy vọng hoàn thành nhiệm vụ đào tạo không.

Huyền Diệp nhìn đôi mắt lấp lánh vì vui của Chỉ Lan, nhất thời tim đập loạn một nhịp, hắn thầm nhủ, mắt biểu muội to thật.

“Chỉ Lan còn nhớ biểu ca của con không?”

“Hồi Quý phi nương nương, Chỉ Lan vẫn nhớ, lúc đó Tam aka đưa cho Chỉ Lan rất nhiều đồ chơi, dạy Chỉ Lan chơi.” Chỉ Lan cũng tâu thật, không còn cách nào khác, nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc của shota Khang Hi, nàng không dám làm bừa.

“Tiểu nha đầu, sao lúc này lại quy củ thế, vừa rồi ai kể xấu ama với ta?” Gay go to, bị lật tẩy, nếu biểu ca ác cảm với nàng, vậy thì con đường phải đi thật quá gian nan.

“Cô cô thật xấu, Chỉ Lan luôn rất quy củ.” Chỉ Lan nhăn mũi, miệng hơi mếu máo, rất có vẻ cô nghĩ oan cho cháu, cháu vô tội, cháu cảm thấy rất tổn thương.

“Được rồi, được rồi, ta không cười con.”

“Ta có chuyện muốn nói với Hách Xá Lí phu nhân, con dẫn Chỉ Lan vào ngự hoa viên đi dạo, muộn nhất hai canh giờ sau phải về, biết không?” Đông thị quay đầu nói với Huyền Diệp.

“Ngạch nương yên tâm.” Huyền Diệp cũng có chút kích động, dù sao thì tiểu biểu muội nhìn cũng thật đáng yêu, hắn cảm thấy trong lòng hơi ngưa ngứa, dường như chỉ có xoa gương mặt phúng phính của Chỉ Lan mới dịu được.

Vừa hết hè, thời tiết rất dễ chịu, gió mát thổi vi vu khiến lòng người rất thư thái.

Chỉ Lan đi sau Huyền Diệp, không dám lên tiếng trước, dù sao bọn họ vẫn chưa lấy gì làm quen thân. Nhất định không thể cho biểu ca một ấn tượng lỗ mãng, Chỉ Lan nắm tay.

Huyền Diệp cũng đang rất muốn trò chuyện với tiểu biểu muội, nhưng lại sợ khiến tiểu biểu muội thấy lỗ mãng, thế nên hắn suy tư một hồi lâu, quyết định nói chuyện thời tiết trước.

Từ hành động đó mà nói, nhân loại ở đâu cũng giống nhau, người châu Âu và người Mỹ mở đầu câu chuyện bằng thời tiết, người Trung Quốc thì hỏi đối phương đã ăn chưa, bao giờ cũng phải mở đầu câu chuyện rồi mới nói vấn đề chính được, quả nhiên nhân loại lúc nào cũng đầy trí tuệ. Đương nhiên đây là Chỉ Lan luyên thuyên sau khi nghe Huyền Diệp hàn huyên về thời tiết.

Huyền Diệp nói rất nhiều về thời tiết, lại trích văn dẫn thơ. Kết quả thấy tiểu biểu muội mở to mắt nhìn hắn, nhất thời dừng lại, hắn có làm chuyện gì xấu đâu, tại sao tiểu biểu muội lại như trừng mắt thế kia. Nhất thời còn có chút tức giận, cha sinh mẹ đẻ tới giờ chưa có ai trừng mắt với hắn cả.

“Biểu ca, mấy câu thơ anh nói em nghe không hiểu, anh bắt nạt em.” Đôi mắt to tròn bắt đầu rơm rớm, đó là vì Chỉ Lan vừa nhận ra một điều, trước mặt nàng không chỉ là biểu ca, còn là hoàng tử tôn quý.

Chắc hắn sẽ không tức giận chứ, không phải chỉ là trừng mắt một chút sao, trừng một chút cũng không có bầu được, nhưng xét theo lợi ích thu được thì lại là một trong số những đòn sát thủ đơn giản nhất.

“Biểu ca!” Chỉ Lan thấy Huyền Diệp không nói lời nào, cảm thấy rất căng thẳng. Không phải là hỏng bét rồi đấy chứ, biết trước nàng đã giả làm đứa đần. Nhưng giờ có hối hận thì cũng vô dụng, đơn giản là không làm thì thôi, đã làm thì làm đến cùng.

Chỉ Lan bước tới kéo tay Huyền Diệp lay lay, đồng thời làm nũng.

“Biểu ca đừng tức giận mà, Chỉ Lan sai rồi.” Nói đến đấy bắt đầu ứa nước mắt, chiêu này Chỉ Lan phải luyện tập rất lâu, khóc sao cho đẹp, khóc sao cho người đối diện phải đau lòng, đây là một kỹ thuật vô cùng khó, nàng vẫn chưa thành thạo hoàn toàn. Thế nên chỉ ứa ra mấy giọt nước mắt.

Khi Huyền Diệp nhận thức trở lại, hắn phát hiện bản thân đang ngây ra trước mặt tiểu biểu muội từ lúc nào, thật là một hiện tượng không tốt, sẽ ảnh hưởng tới hình tượng của hắn, thế nên hắn chuẩn bị nghiêm túc giáo dục Chỉ Lan về vấn đề tôn ti thứ bậc một phen.

Kết quả tiểu biểu muội còn dám tới kéo tay hắn, thật có chút quá đáng, điều này làm cho hắn nhớ tới chuyện Chỉ Lan ngày bé từng hôn hắn mà không hỏi ý kiến, quả nhiên hắn cần phải nói chuyện nghiêm túc với tiểu biểu muội một phen, hắn quyết định sẽ nói từ chuyện biểu muội lúc nhỏ chảy nước miếng, cho đến chuyện không tuân quy củ lúc này, để tiểu biểu muội về nhà suy ngẫm về những điều đã làm.

Nhưng hắn vừa thấy tiểu biểu muội mếu máo liền bối rối, sao lại khóc, giọt lệ lại như sương buổi sớm, hàng mi cong dài có chớp bao lần thì vẫn đọng nguyên đấy. Thế này thì nguy rồi, nhân chứng vật chứng thế này, nếu bị ngạch nương biết, nhất định hắn sẽ ăn mắng, phải côn đồ thế nào mới khiến một bé gái vừa gặp đã phát khóc chứ.

Nhưng quả thật là hắn không làm gì, không đúng, là chưa làm gì. Thế nên, gương mặt nghiêm túc của hắn ra vẻ lạnh lùng.

“Biểu muội, Chỉ Lan, em đừng khóc, Gia không tức giận.” Huyền Diệp giữ tay biểu muội đang lay tay hắn, cố gắng thoát khỏi cảm giác quay cuồng. Trời ạ, sao tiểu biểu muội lại khỏe thế, sau này nàng định nữ phẫn nam trang đi làm Ba Đồ Lỗ sao? (Ba Đồ Lỗ: danh hiệu vinh dự phong cho những tướng lĩnh và binh sĩ chiến đấu dũng cảm, can trường và thiện chiến)

Nhưng tay nàng cũng rất mịn, hắn không kiềm chế được ý muốn sờ mặt nàng, vì thế ho khan một tiếng, ra vẻ muốn lau nước mắt cho nàng, tiện tay tiêu hủy chứng cớ. Nhưng giọt nước mắt không trào ra, thế nên hắn chỉ có thể giả vờ giả vịt lấy tay mơn trớn hai má Chỉ Lan, cảm giác không tồi, còn dùng ngón tay cái xoa xoa vài cái.

“Biểu ca, là chính anh nói đó, anh không giận Chỉ Lan, em không ép anh đâu nha!” Chỉ Lan không hề nhận ra bản thân đang bị chòng ghẹo, hiện tại nàng chỉ một lòng một dạ tìm cách thoát tội, người trong hoàng tộc ai nấy đều lòng dạ hẹp hòi, gây họa thì phải tìm cách sửa chữa ngay lập tức.

Nhìn Chỉ Lan như con mèo con mắc lỗi, Huyền Diệp có giận thế nào cũng không phát tác ra được.

“Được được, đều tại Gia không tốt, quên chuyện tiểu biểu muội chưa học vỡ lòng.” Huyền Diệp là đứa trẻ tốt, trước mặt là biểu muội của hắn, vẫn trong phạm vi người nhà, nói lời xin lỗi cũng được. Hơn nữa đấy cũng không tính là xin lỗi, rõ ràng là đang dỗ trẻ con.

“Vậy chúng ta vào đình kia ngồi nghỉ đi, em đi mỏi chân rồi.” Chỉ Lan vừa vượt qua tình huống nguy hiểm liền bộc lộ bản chất, xem ra biểu ca cũng tương đối thân thiện dễ gần, trước khi tiến cung nàng mới chỉ ăn mấy cái bánh điểm tâm, tiến cung rồi cũng mới uống có mấy ngụm trà, lại đi đi lại lại một lúc lâu, thật sự vừa khát vừa mệt.

“Các ngươi chuẩn bị một ít nước trà và điểm tâm, thêm vài cái gối mềm mang đến đình trước mặt.” Huyền Diệp sai mấy tiểu thái giám, sau đó cùng tiểu biểu muội đi đến lương đình.

Việc đó khiến Chỉ Lan lại cảm thấy Huyền Diệp là người tốt, nàng đi sau Huyền Diệp nửa bước, chậm rãi đi theo hắn.

Lương đình có vị trí rất đẹp, đúng chỗ có thể ngắm gần hết khung cảnh của ngự hoa viên, nhưng chuyện đó không quan trọng, quan trọng là điểm tâm trên bàn đá.

Nhìn Chỉ Lan như sắp chảy nước miếng tới nơi, Huyền Diệp không nhịn được ý nghĩ trêu nàng.

“Biểu muội, nếm thử Tát Kỳ Mã (*) này.” Hắn cầm một miếng bánh Tát Kỳ Mã làm ra vẻ như muốn đút cho Chỉ Lan, kỳ thật bình thường hắn sẽ không làm ra chuyện thất lễ thế này, nhưng đối mặt với tiểu biểu muội đáng yêu này, hắn không thể nhịn được ý muốn đùa một chút.

Quả nhiên Chỉ Lan ngoan ngoãn há mồm chờ Huyền Diệp đút cho nàng, nàng chẳng ngượng ngùng chút gì, nàng là trẻ con thôi mà, đút nhanh một chút đi.

Tát Kỳ Mã cảm thấy bản thân sắp bị ánh mắt nóng bỏng đối diện hóa ra tro, ánh mắt đó là muốn ăn nó sao, nó đúng là số khổ, tuy bị ăn là vận mệnh của nó, nhưng hai người trước mặt không phải nên ca ngợi mấy câu rằng bề ngoài nó thật hoàn mỹ, mùi vị thật hài hòa, sau đó chậm rãi thưởng thức nó sao? Đây là cái tình huống gì chứ, nó thật sự rất xin lỗi, vô cùng xin lỗi Tát Kỳ Mã đại thần.

Đang lúc nó chuẩn bị tinh thần để bị một miếng ăn tươi, người cầm nó lại rụt tay lại, người đối diện bị ra khỏi tầm nhìn, đầu nó bị quay cuồng muốn ngất. Muốn ăn thì ăn đi, cùng lắm thì cũng chỉ là muốn một cái đầu, cần một cái mạng, cớ gì phải tra tấn Tát Kỳ Mã thế này.

“Biểu ca, anh hư!” Chỉ Lan chợt nhận ra, người đối diện là một kẻ bụng dạ đen tối! Ẩn sau bề ngoài đứng đắn nghiêm túc là lòng dạ ác độc, trời đánh còn tránh miếng ăn, cha anh cũng không ngăn cản được tôi đâu! Chỉ Lan căm giận nghĩ.

Chỉ Lan vươn người cắn miếng Tát Kỳ Mã, còn liếm liếm môi, hừ hừ, không phải cuối cùng cũng vào bụng nàng sao.

Huyền Diệp thầm tán thưởng thần kinh phản xạ của tiểu biểu muội, miệng còn xin lỗi.

“Biểu muội, xin lỗi, vừa rồi Gia bị run tay.”

“Không sao, em có thể thông cảm cho biểu ca, thật đó, biểu ca đừng lấy đó làm chán nản, cũng chỉ là run hơi mạnh, em sẽ không nói với người khác!” Chỉ Lan lập tức che miệng, còn đưa mắt nhìn trái nhìn phải một lượt, xác nhận người hầu xung quanh đều cúi đầu, không ai nhìn thấy tay Huyền Diệp “run” mạnh thế nào.

Khóe miệng Huyền Diệp giật giật, hắn quyết định không dạy dỗ tiểu biểu muội nữa, dù sao hắn cũng là biểu ca, nên nhường biểu muội. Đang lúc hắn hắng giọng chuẩn bị lên tiếng, cách đó không xa liền truyền đến tiếng cười như chuông bạc, có người đi đến.