Ngoại trừ chỉ cha con Hạ Đại Trụ làm ăn, Lâm Tiểu Trúc còn sai người làm cho bọn họ mấy bộ quần áo, lại bảo Viên Thiên Dã tìm một lão nhân rành quy củ trong cung đến dạy bọn ít lễ nghi, nhất là nghi thức trong hôn lễ. Tháng sau nàng sẽ phái người đón bọn họ đến Hiên Viên thành, cùng lão gia tử nhận lễ của nàng. Khi đó quý tộc các quốc gia đều tham dự, nếu không hiểu quy củ thì không xong.
Hạ Đại Trụ được lão nhân dạy lễ nghi, rốt cuộc cũng hiểu được địa vị của Viên Thiên Dã ở Bắc Yến, nghĩ tới hắn giờ là thân gia với Thái thượng hoàng Bắc Yến quốc, sẽ cùng Hiên Viên Thánh Thượng địa vị cao hơn hoàng đến các nước rất nhiều, nhận lễ của Lâm Tiểu Trúc liền kích động không thôi, liên tục từ chối, nói đến lúc đó hắn không ngồi trên chủ vị, chỉ đứng dưới xem lễ là được. Lâm Tiểu Trúc khuyên can mãi, hắn mới chịu nghe, còn Hạ Thu Hòe nghe nói quý tộc các nước cùng đến tham gia hôn lễ của biểu tỷ thì vô cùng hưng phấn, không lo sợ gì.
Sắp xếp cho cha con Hạ Đại Trụ xong, Lâm Tiểu Trúc liền đi Hiên Viên thành. Viên Thiên Dã dù luyến tiếc cũng không có các nào. Không có chia tay ngắn ngủi thì không có nắm tay lâu dài về sau. Đành phái Viên Nhất, Viên Nhị cùng vài hộ vệ võ công cao cường đi theo hộ tống, bản thân cũng đưa tiễn mấy chục dặm đường, mới lưu luyến rời đi.
Trở lại Hiên Viên thành, bận rộn hơn nửa tháng, hôm nay Lâm Tiểu Trúc mới cho người đón cha con Hạ Đại Trụ đến, an trí bọn họ ở một sân trong Hiên Viên thánh cung, lại nghe Tử Tô bẩm báo có Đông Việt quốc Dĩnh vương và Dĩnh vương phi đến.
“Sao Dĩnh vương phi lại đến đây ?” Lâm Tiểu Trúc giật mình, vội chào Hạ Đại Trụ rồi đi ra ngoài đón tiếp. Sau khi trù nghệ đại tái chấm dứt, Tiêu Tiêu theo Lục Kiện Ninh về Đông Việt, từng nói nàng muốn làm người nhà mẹ đẻ cho Lâm Tiểu Trúc, sẽ tới trước hôn lễ nửa tháng để giúp lo liệu. Không ngờ, vừa trở về không lâu, Lục Kiện Ninh đã cho người báo tin mừng, nói Tiêu Tiêu mang thai. Lâm Tiểu Trúc đã vội vã viết thư hồi âm, dặn dò Tiêu Tiêu an tâm ở nhà dưỡng thai, chuyện hôn lễ đã người thu xếp, không ngờ Tiêu Tiêu vẫn đến đây.
Đến đại sảnh, nàng liền nhìn thấy Tiêu Tiêu và Lục Kiện Ninh đang ngồi nói chuyện, vẻ mặt tươi cười ngọt ngào, thấy Lâm Tiểu Trúc tiến vào, Tiêu Tiêu theo thói quen tính nhào lên ôm lấy cánh tay nàng, khiến Lục Kiện Ninh vô cùng khẩn trương, vội tiến lên kéo nàng vào lòng, luôn miệng nói” ngươi chậm một chút, đừng nóng vội”
“Cô nãi nãi của ta, ngươi hiện là gấu trúc, ngàn vạn lần không được chạy loạn như trước đây” Lâm Tiểu Trúc lên tiếng dặn dò.
“Gấu trúc ? sao ta là gấu trúc ?” Tiêu Tiêu chớp mắt, tò mò hỏi .
“Trọng điểm không phải cái này” Lâm Tiểu Trúc nhớ ra thời này, gấu trúc chưa phải là động vật sắp tuyệt chủng, không thể giải thích với Tiêu Tiêu, liền chuyển đề tài” trọng điểm là ngươi đi đường phải cẩn thận, ngươi sắp làm mẹ rồi nhà” . Nói tới đây lại nhớ Tiêu Tiêu không nghe lời nàng, mà bôn ba đến đây, tức giận, trừng mắt nói” không phải đã bảo ngươi ở nhà nghỉ ngơi sao ? ta thành thân xong sẽ đến thăm ngươi mà. Ngươi lại không nghe lời, đường xa như vậy cũng đến đây, nếu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, ngươi khiến ta áy náy cả đời sao ?” lại quay sang trách cứ Lục Kiện Ninh” ngươi cũng để nàng hồ nháo”
Lục Kiện Ninh cười khổ” ta có thể quản được nàng thì tốt rồi”
Tiêu Tiêu ai cũng không sợ, chỉ sợ Lâm Tiểu Trúc. Thấy nàng trầm mặt vội rụt cổ, nhỏ giọng cãi” chẳng phải ta không có việc gì sao ? ăn ngon ngủ ngon, tinh thần cũng rất tốt, chỉ vì đại phu nói mang thai, Kiện Ninh liền nhốt ta ở nhà, không được đi đâu cũng không thể làm gì. Ta buồn muốn chết ah” . nói xong tiến lên lắc lắc cánh tay Lâm Tiểu Trúc lấy lòng” Tiểu Trúc tốt, ngươi cũng biết dù ta có mấy tỷ muội nhưng vì không cùng mẹ nên vẫn ngờ vực và đối địch nhau vô duyên cớ. Trên đời này, ta chỉ có ngươi là bạn tốt, Ngươi giống như là thân muội muội của ta, giờ ngươi thành thân, ta làm tỷ tỷ mà không đến thì cả đời ta sẽ bất an nha”
Lâm Tiểu Trúc bị nàng làm cảm động. Năm đó Tô Tiểu Thư cũng đối với nàng rất tốt, chiếu cố nàng như thân muội muội nhưng sau vì Tô Tiểu Thư thích Hạ Sơn, hơn nữa nay địa vị hai người đã thay đổi, không còn là bạn tốt như xưa được nữa. Ra khỏi sơn trang, vì hoàn cảnh sống đặc thù nên Lâm Tiểu Trúc cũng không có tiếp xúc với cô nương cùng tuổi, hợp tính nên không có bằng hữu. Lúc trước quen biết với Tiêu Tiêu cũng tưởng chỉ là gặp rồi thôi, không ngờ vận mệnh thần kỳ, hai người lại gặp nhau ở Đông Việt quốc xa lạ, giúp đỡ lẫn nhau rồi gắn bó, trở thành hảo tỷ muội.
“Dù sao cũng đã đến rồi, ta có thể đưa ngươi trở về sao ?” nàng vươn tay, vô cùng thân thiết nhéo nhéo mặt Tiêu Tiêu” được rồi, ngươi cứ an tâm ở lại đi nhưng chuyện của ta ngươi cũng không cần vất vả, đều được an bài thỏa đáng rồi. Ngươi cứ chờ tiễn ta xuất giá đi” . Quay sang phân phó Vân San” Dĩnh vương và vương phi sẽ ngụ ở Hà Hương viện, ngươi đi bảo các nàng thu thập, bố trí cho thoải mái, kiểm tra kỹ, không được để có bất cứ thứ gì ảnh hưởng không tốt cho thai phụ”
“Dạ” Vân San nhận lệnh mà đi.
Tiêu Tiêu nghe xong không có ý gì, Lục Kiện Ninh lại bất an” chúng ta ở Hiên Viên thánh cung, làm phiền Thánh Thượng không tốt lắm. Thôi, chúng ta tìm một viện nhỏ khác ở là được rồi”
Ở chung một khoản thời gian, Lâm Tiểu Trúc biết lão gia tử trong đời thường là người cực tùy hứng, lại vì cả đời cô độc nên càng thích náo nhiệt. Hơn nữa Tiêu Tiêu là nghĩa tỷ của nàng, tới đây tiễn nàng xuất giá cũng giống như cậu nàng là bá tánh bình dân cũng ở trong Hiên Viên thánh cung chờ đưa gả nàng đi, dù hoàng tộc các quốc gia khác có biết cũng không thể bất mãn, liền nói” tổ phụ là người thích náo nhiệt, các ngươi đến đây ở, hắn cao hứng còn không kịp nha, sao có thể chê các ngươi quấy rầy ? các ngươi cũng thấy đó, thánh cung ở trên núi, lên xuống cũng hai trăm bậc thang. Tiêu Tiêu ở chỗ khác, muốn tới thăm ta cũng không tiện, ở lại đây vẫn tốt hơn”
Lục Kiện Ninh đương nhiên không nỡ để ái thê leo núi mỗi ngày, thấy Lâm Tiểu Trúc nói thế, cũng không từ chối nữa” được rồi, chúng ta sẽ nhờ vào ngươi mà ở Hiên Viên thánh cung một thời gian vậy”
Tiêu Tiêu thấy bọn họ đã thống nhất chỗ ở, vội ngoắc hai nha hoàn đang cầm một hộp gấp thật lớn, thật dài trong tay đến, mở hộp ra, nói với Lâm Tiểu Trúc” Tiểu Trúc, ngươi nhìn đi, đây là ta thêm trang cho ngươi”
Loading...
Lâm Tiểu Trúc bước qua nhìn thấy bên trong là một cây hồng san hô cao vài thước, màu đỏ như lửa, chắc chắn, hình dáng lại giống cây gỗ, nhìn rất đẹp mắt.
Lâm Tiểu Trúc gần đây theo Chu Lễ chuẩn bị đồ cưới, biết san hô rất quý trọng, cùng với trân châu, mã não, phỉ thúy được xem là châu báu, mà hồng san hô phần lớn sinh trưởng ở biển sâu, số lượng rất ít, cây này lại màu sắc tiêm diễm, hình dáng khéo léo, chắc chắn giá rất cao, ít nhất cũng mấy vạn lượng bạc. Quan trọng là san hô được xếp vào thất bảo trong kinh phật, ở cổ đại được xem là vật mang lại điềm lành và hạnh phúc, đại diện cho quyền thế và cao quý, cũng được gọi là thụy bảo, nghĩa là hạnh phúc vĩnh hằng. Tiêu Tiêu dùng nó để thêm trang cho nàng quả thật là dốc hết tâm tư.
“Cái này qua quý trọng” tuy ngụ ý cát tường nhưng nàng cũng không muốn Tiêu Tiêu đưa ra lễ vật quý trọng như vậy.
“Nếu ngươi không lấy cây san hô này thì đừng gọi ta là tỷ tỷ” Tiêu Tiêu phụng phịu nói.
Lâm Tiểu Trúc thở dài một hơi” Vậy được rồi, ta liền mặt dày nhận.” Sau này Tiêu Tiêu sinh con, sẽ có cơ hội hoàn lễ, từ chối nhiều lại thành xa lạ và so đo.
“nghe lời vậy mới ngoan” Tiêu Tiêu bày ra bộ dáng tỷ tỷ.
“Cô nương, người gác cổng chuyển đến bái thiếp” Tử Tô tiến vào đưa cho Lâm Tiểu Trúc
“Là Thẩm Tử Dực sao ?” Tiêu Tiêu đến gần hỏi.
Lâm Tiểu Trúc mở bái thiếp ra xem, cười nói” đúng là hắn”
Tiêu Tiêu liếc nàng một cái” chắc hắn cũng đến thêm trang” . Lúc trước Tiêu Văn Trác muốn gả Tiêu Tiêu cho Thẩm Tử Dực nhưng nhìn thấy ánh mắt hắn nhìn Lâm Tiểu Trúc liền từ bỏ ý định. Địa vị, nhân phẩm, học thức. . . thiếu một chút cũng không sao nhưng nếu trong lòng một nam nhân đã có một nữ nhân thì dù hắn giỏi thế nào cũng không phải là một vị hôn phu tốt.
“Mau mau cho mời.” Lâm Tiểu Trúc nói với Tử Tô, lại quay đầu nói với Tiêu Tiêu” các ngươi ngồi chờ một chút, ta đi đón hắn” nói xong xoay người ra cửa, đón Thẩm Tử Dực đi vào.
“Dĩnh vương gia và Dĩnh vương phi” Thẩm Tử Dực tiến vào,cùng vợ chồng Lục Kiện Ninh thi lễ, hàn huyên vài câu rồi bảo hạ nhân mang một cái hộp đến, nói với Lâm Tiểu Trúc” ta cũng không có gì tốt nhưng Nam Hải quốc thừa thãi trân châu nên chọn một ít đến thêm trang cho ngươi”
Hộp vừa được mở ra, Lâm Tiểu Trúc đã thấy kinh hoảng, một chiếc vòng cổ trân châu, mỗi hạt lớn bằng ngón tay cái, bóng loáng mượt mà, tỏa ra ánh sáng hồng nhuận hoặc xanh đen.
“Này. . .” Lâm Tiểu Trúc nhìn vòng cổ, không biết nói gì cho phải. Đối diện với lễ vật quý trọng như vậy, nói gì cũng không hay, nàng chỉ có thể nhận lấy tâm ý này, chờ khi Thẩm Tử Dực thành thân sẽ trả lại.
Lê Chấn Vũ cũng đến thêm trang. Hắn là đối tác của Lâm Tiểu Trúc, đương nhiên xem mình là người nhà mẹ đẻ nàng, ngoại trừ tặng ít lễ vật bằng ngọc còn theo Chu Lễ bận rộn lo liệu cho hôn lễ, làm Lâm Tiểu Trúc rất cảm kích.
Ngày thành thân rốt cuộc cũng đến. Vì phải đi đường ba ngày nên ba ngày trước Viên Thiên Dã đã tới Hiên Viên thành. Hiên Viên công chúa xuất giá, dân chúng Hiên Viên thành vô cùng vinh dự tự hào, hoàng thất các quốc gia đều phái người đến tham dự, càng thêm náo nhiệt.
Sáng sớm, Lâm Tiểu Trúc đã bị Tiêu Tiêu và người sắc sóc dâu kêu dậy, đưa vào bồn tắm đã thả đầy cánh hoa tắm rửa một hồi, sau đó trang điểm, chải tóc. . . cuối cùng là mặc cho nàng giá y đỏ thẫm thêu hình phượng hoàng giang cánh tỉ mỉ khéo léo. . .