Lâm Tiểu Trúc tươi cười chào hỏi mọi người, hàn huyên vài câu mới đi vào phòng Tiểu Xuân, thấy nàng mặc hồng y đang ngồi bên mép giường, hai mắt sưng như hạch đào, vẫn đang nức nở, Liễu thẫm và mọi người đang cố khuyên giải.
“Ngươi ở chỗ này chờ ta một chút, ta sẽ ra ngay” Lâm Tiểu Trúc quay đầu nói với Viên Thiên Dã. Khuê phòng của Tiểu Xuân, hắn không tiện vào, hơn nữa chắc Tiểu Xuân cũng không muốn bị một nam nhân xa lạ nhìn thấy bộ dạng chật vật của mình.
“Ngươi đi đi” Viên Thiên Dã mỉm cười đáp .
Hoa thẩm ở trong phòng nghe được tiếng Lâm Tiểu Trúc, vội nói” Tiểu Trúc đến”
“Tiểu Trúc.” Tiểu Xuân vội vàng đứng lên nhìn ra cửa.
“Không có việc gì, hắn sẽ không dám tới tìm ngươi gây phiền toái nữa đâu. Ta cam đoan, sau này sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa” Lâm Tiểu Trúc nắm tay Tiểu Xuân an ủi.
“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.” Liễu thẩm vừa nói, vừa bảo Tiểu Xuân hành lễ với Lâm Tiểu Trúc, cảm ơn nàng đã hỗ trợ.
Lâm Tiểu Trúc vội vàng nâng Tiểu Xuân dậy” việc này do ta mà ra, nếu ta không gởi tiền về, Tần thị cũng sẽ không gây họa khiến các ngươi khổ sở. Ta xấu hổ còn không kịp, sao dám nhận cảm ơn. Đừng khách khí nữa”
“Sao có thể trách ngươi. Ngươi gởi tiền về là hiếu tâm, do Tần thị không hiểu lý lẽ lại kiêu ngạo thôi, không liên quan tới ngươi” ai đó xen vào.
“Mợ ta còn làm chuyện đáng giận nào khác không ? bình thường nàng đối với cậu ta thế nào ?”
Mọi người lập tức kể ra đủ thứ chuyện. Tần thị ỷ trong nhà có tiền, Hạ Đại Trụ lại là lý trưởng liền hoành hành ngang ngược, ức hiếp thôn dân. Tuy chỉ là chuyện lông gà vỏ tỏi nhưng nghe qua cũng thấy nàng rất đáng giận.
Lâm Tiểu Trúc cáo từ đi ra, thở dài nói với Viên Thiên Dã” ta vốn nghĩ trong lúc cậu ta khốn cùng, Tần thị cũng không ghét bỏ nên có chút mềm lòng, tính dù hưu nàng cũng cho nàng vài mẫu ruộng, giờ thì, thôi đi”
Hai người quay về nhà Hạ Đại Trụ liền thấy một phụ nhân trẻ tuổi đang mang thai ngồi trong sảnh đường quở trách Hạ Đại Trụ, Tần thị thì đầu tóc rồi bù, vẫn đang khóc. Thấy có người đi vào, phụ nhân kia ngẩng đầu lên, nói” ah, Tiểu Trúc đã trở lại ? vừa về đã khiến gà chó trong nhà không yên, còn muốn cậu bỏ mợ, có ai làm vãn bối như ngươi không ?” thanh âm có chút tàn khốc.
Lâm Tiểu Trúc nhìn Hạ Xuân Yến mặc xiêm y tơ lụa màu hồng, đầu cắm trâm vàng, liếc mắt một cái rồi quay sang hỏi Hạ Đại Trụ” cậu, ngươi quyết định xử lý Tần thị thế nào ?”
Hạ Đại Trụ sắc mặt ủ dột, để mặc Hạ Xuân Yến muốn nói gì thì nói, lúc này mới lạnh lùng liếc nhìn Tần thị một cái, đáp lời Lâm Tiểu Trúc” mợ ngươi. . . không, nương Cẩu Tử nói, nếu ta không thương nàng, nếu ngươi muốn thu lại nhà và đất thì nàng không muốn sống cùng ta nữa. Nên bảo ta đi theo ngươi, để nhà và đất lại cho nàng”
Hèn chi Hạ Đại Trụ lại thương tâm như vậy, hoặc nói đúng hơn là nản lòng thoái chí. Bởi vì những lời của Tần thị làm hắn nhớ lại khi nghèo túng, nàng dù hay oán trách nhưng cũng không bỏ hắn, đương nhiên nàng không bỏ đi vì nàng là nữ nhân, hơn nữa vợ chồng nào ở trong núi cũng vậy, cãi nhau đánh nhau là chuyện thường. Vì thế trong lòng đã muốn tha thứ cho Tần thị. Nếu Tần thị hứa sẽ sống tốt với hắn, không cãi nhau cũng không làm chuyện ức hiếp người khác nữa, hắn sẽ không hưu thê. Không ngờ trong mắt Tần thị, hắn không quan trọng bằng tiền tài điền sản. Nàng không muốn cùng hắn qua ngày mà chỉ cần tiền. Cho nên chút áy náy với Tần thị cũng đã tiêu tan.
Hạ Đại Trụ nói xong, Tần thị và Hạ Xuân Yến đều khẩn trương nhìn Lâm Tiểu Trúc, sợ nàng không đồng ý. Nhất là Hạ Xuân Yến, lo lắng càng nhiều hơn. Nàng vừa lười lại vừa xấu, không ai muốn lấy nàng, sau nhờ Lâm Tiểu Trúc gởi tiền về, Tần thị tuyên bố sẽ cho đồ cưới dày nên mới có người chịu lấy nàng. Nhà chồng thấy nhà mẹ đẻ nàng là đại địa chủ, nương nàng cũng hay cho tiền nàng nên đối xử với nàng rất tốt, chuyện gì cũng không bắt nàng làm, tướng công cũng tốt với nàng. Nhưng nàng cũng hiểu một khi nàng không có tiền cho nhà chồng, thái độ của bọn họ sẽ thay đổi, nàng có sinh con thì cũng không có được ngày lành.
Lâm Tiểu Trúc thu hết thần sắc mọi người vào trong mắt, cười lạnh nói với Tần thị” tiền là ta cho cậu ta, hắn đã hưu ngươi thì mắc gì tài sản phải để lại cho ngươi ?” nàng không kiên nhẫn nghe Tần thị khóc lóc, quay đầu nói với Viên Thiên Dã” nơi này do ai quản lý ? bảo Viên Nhị tìm hắn đến, xử lý việc hưu thê và bàn giao công việc đi” . Hạ Đại Trụ là lý trưởng, hắn đi thì cũng phải bàn giao. Tần thị là thôn phụ, sợ nhất là quan, kêu hương chính tới nàng sẽ không dám quậy nữa.
'Ta đã bảo Viên Nhị đi gọi hắn, sắp tới rồi” . Lúc trước Viên Thiên Dã đã đến đây mua hạ nhân, sơn trang cũng cách nơi này không xa nên hương chính cũng là người của hắn, Viên Nhị từ biết cách tìm, không cần hắn ra tay.
Năm đó khi Lâm Tiểu Trúc bán mình, Tần thị vì hai trăm năm mươi văn tiền mà coi như Viên Thiên Dã và thôn dân không có mặt, thể diện cũng không cần, la khóc om sòm. Bây giờ nghe nói Lâm Tiểu Trúc cái gì cũng không cho mình, không thèm để ý Viên Thiên Dã có phải vương gia hay không, nhào vào Lâm Tiểu Trúc, miệng hô lớn” năm đó nếu ta không thiện tâm thu lưu xú nha đầu ngươi, ngươi đã bị chó sói ăn đến xương cốt không còn, bây giờ dám ỷ vào dã hán tử mà xâm chiếm tài sản nhà ta. Kêu hương chính đến thì sao ? ngươi đây là ỷ thế hiếp người, muốn sao thì muốn hả ? ngươi vong ân phụ nghĩa, ta đánh chết ngươi”
Trước kia, Lâm Tiểu Trúc chưa từng để nàng đánh được mình huống chi là giờ có võ công trong người. Nàng vội lắc mình né tránh, không ngờ Viên Thiên Dã sốt ruột cho nàng, vội duỗi tay nắm cổ ai Tần thị, dùng sức vung một cái, nàng ta liền văng ra ngoài cửa. Tuy nhiên hắn dùng lực rất nhẹ, Tần thị tuy bị quăng đi xa nhưng rơi xuống cũng không bị thương.
Động tác của Viên Thiên Dã như mây trôi nước chảy, khi mọi người có phản ứng thì Tần thị đã nằm ngoài cửa. Hạ Xuân Yến há hốc mồm nhìn mẫu thân của mình, ngây ngốc cả người.
Hồi lâu, Tần thị mới có phản ứng, kiểm tra thấy mình không bị thương, thở phào nhẹ nhõm nhưng cũng không quên la hét chói tai” giết người, giết người a. Lâm Tiểu Trúc giết trưởng bối, tiểu bối dám đánh trưởng bối, sao trời không đánh ngươi. . .”
Chữ chết còn chưa nói xong nàng bỗng nhiên câm họng, giống như hình ảnh trên màn hình bị bấm dừng lại, miệng há hốc, thân thể không thể nhúc nhích, chỉ có mắt là còn chuyển động được.
Loading...
Có điều giọng Tần thị vốn lớn nên có người gần đó nghe được, vội chạy đến xem” sao lại vậy ? ta nghe hình như có tiếng Tần thị kêu khóc a ?”
“Tiểu bối đánh trưởng bối? Tiểu Trúc đánh Tần thị sao ? ta nói, đáng đánh nha, nữ nhân kia đúng là yêu tinh hại người, đánh cho nàng không thể xuống giường được càng tốt, cho khỏi mắng chửi người khác, còn làm hại khuê nữ nhà người ta”
“Chuyện gì vậy ? sao không nghe được gì nữa”
“Ngươi nhìn kìa, nàng ngồi yên, cánh tay còn giơ lên, người lại không nhúc nhích. Có phải nàng chọc giận ông trời nên bị trừng phạt không ?”
“Xích ra, xích ra” một giọng nam xa lạ vang lên ngay cửa.
“A, hương chính đến đây.” Mọi người cũng kinh hô.
Ngay sau đó, một nam tử hơn năm mươi tuổi tiến vào, tuy mặc áo ngắn vải thô nhưng khí thế bất đồng thôn dân, đi đường luôn ngẩng đầu ưỡn ngực. Có điều hắn vừa vào cửa liền khom người, tránh qua Tần thị, quỳ xuống, dập đầu với Viên Thiên Dã” tiểu nhân Chung Kế Tổ khấu kiến Dật vương gia”
Hành động của hắn khiến mọi người giật mình. Tuy Lâm Tiểu Trúc đã nói hôn phu của nàng là vương gia nhưng vẫn chưa có dẫn chứng cụ thể, lúc này hương chính được xem là đại quan trong quan điểm của thôn dân lại quỳ xuống dập đầu với Viên Thiên Dã, có thể thấy vương gia địa vị cao thế nào.
Tần thị thấy thế, tròng mắt xoay chuyển.
Hạ Đại Trụ và Hạ Xuân Yến thấy hương chính tiến vào liền đứng dậy, thấy Viên Thiên Dã và Lâm Tiểu Trúc vẫn ngồi yên nhận lễ của hương chính, một người vui một người kinh ngạc.
“Đứng lên đi.” Viên Thiên Dã chỉ vào Lâm Tiểu Trúc giới thiệu” đây là Hiên Viên công chúa, tháng sau sẽ gả cho bổn vương”
Chung Kế Tổ vừa đứng lên, nghe nói Lâm Tiểu Trúc còn lớn hơn, cả kinh quỳ xuống lần nữa” tiểu nhân gặp qua công chúa”
“Công chúa?” cả nhà Hạ Đại Trụ đều trợn mắt há mồm. Trong kịch, công chúa đều là con hoàng đế mà, còn Lâm Tiểu Trúc con ai thì Hạ Đại Trụ hiểu rõ nhất, sao lại thành công chúa ?
“Miễn lễ. Hôm nay mời ngươi đến, là muốn nhờ ngươi xử lý hai việc” Lâm Tiểu Trúc thuận lại sự việc
Chung Kế Tổ vừa nghe cậu của công chúa muốn hưu thê, sau đó sẽ theo công chúa vào kinh hưởng phúc, từ chức lý trưởng, đương nhiên là đồng ý, lập tức lấy giấy viết ra, viết hưu thư đưa cho Hạ Đại Trụ ấn dấu tay. Lâm Tiểu Trúc cầm lấy nhét vào tay Tần Thị, sau đó bảo Vân San đi mượn một cái xe trâu, bảo Lê Hoa thu dọn quần áo trang sức của Tần thị nhét vào lòng nàng, những thứ này cũng đáng giá sáu, bảy lượng bạc, tính ra nàng cũng không tuyệt tình lắm, lại nhờ Liễu thẩm và Hoa thẫm đưa Tần thị về nhà mẹ đẻ. Hương chính đương nhiên tận tâm tận sức xử lý việc này, cùng đi đến nhà mẹ đẻ Tần thị, nói rõ sự tình, cũng cảnh cáo nếu Tần thị còn tìm Hạ Đại Trụ lằng nhằng, hắn sẽ bắt nhốt nàng vào đại lao.
Tần thị bị hương chính dọa, không dám đến làm phiền, bán trang sức mua được ba mẫu ruộng, sống dựa vào anh trai và chị dâu. Hạ Xuân Yến sinh được nhi tử cũng bị mẹ chồng bắt làm việc còn bị mắng chửi. Nàng không còn nhà mẹ đẻ làm chỗ dựa nên không dám làm biếng như trước.
Đêm đó, hương chính chọn một người công chánh khác làm lý trưởng. Sau đó Lâm Tiểu Trúc tuyên bố điền sản của Hạ Đại Trụ sẽ sung vào công điền của Hạ gia thôn, tòa nhà thì làm nơi cho bọn nhỏ đọc sách, lợi nhuận của công điều sẽ dùng để trả chi phí cho lão sư. Người trong thôn nghe vậy rất cao hứng. Trong thôn có người biết chữ, lại được Lâm Tiểu Trúc chiếu cố, không chừng sau này sẽ có tú tài, còn được làm quan ah.
Tối đó, Lâm Tiểu Trúc cũng nói chuyện với Hạ Thu Hòe, kể chuyện mẹ hắn từng làm bậy, nói cho hắn biết vì tình thế, không thể không bỏ nương hắn. Lại nói với hắn, nếu hắn muốn theo phụ thân đến kinh thành, nàng sẽ mở cho hắn một cửa tiệm, kiếm được tiền hắn có thể gởi về hiếu kính nương. Hạ Thu Hòe không giống tính mẫu thân và tỷ tỷ nên hiểu được những gì Lâm Tiểu Trúc nói, cũng muốn tìm hiểu cuộc sống bên ngoài nên không chút do dự mà đáp ứng đi cùng phụ thân.
Mọi người ăn cơm chiều, nói chuyện cả đêm. Sáng sớm hôm sau, Lâm Tiểu Trúc trả lại khế ước bán thân cho Lê Hoa, cho nàng một lượng bạc rồi để nàng về nhà.
Thấy nhà Liễu thẩm cũng không quá khó khăn, hơn nữa có vết xe đổ của Tần thị, Lâm Tiểu Trúc biết dù nàng cho tiền cũng chỉ là cứu cấp không cứu cùng nên không thể giúp đỡ người trong thôn theo cách đó. Vì thế chỉ tạm biệt mọi người rồi mang theo Hạ Đại Trụ, Hạ Thu Hòe lên đường.
Đồng thời Lâm Tiểu Trúc cũng để Viên Tứ đi trước, đến Yên kinh tìm Viên Lâm, bảo hắn mua một cái viện nhỏ và một cửa hàng. Có kinh nghiệm nên nàng không để cha con Hạ Đại Trụ nhìn thấy tòa nhà lớn của nàng ở kinh thành cũng như biết nàng có rất nhiều tửu lâu, cửa hàng điểm tâm và rau ngâm. Lòng người luôn là rắn nuốt voi. Nàng không muốn lại phải đối phó với cậu và biểu đệ như với Tần thị. Để hai cha con bọn họ tự kiếm tiền bằng sức của mình mới là hợp lý nhất.
Viên Lâm là đại quản sự giải quyết mọi việc trong ngoài cho Viên Thiên Dã nên rất có khả năng, khi Lâm Tiểu Trúc về đến kinh thành thì hắn đã an bài xong mọi chuyện. Lâm Tiểu Trúc liền đưa cha con Hạ Đại Trụ đi xem nhà mới, thấy bên trong đầy đủ gia cụ và đồ dùng, mọi người đều rất vừa lòng.
Hai ngày kế tiếp, Lâm Tiểu Trúc chỉ cha con Hạ Đại Trụ cách chế biến mấy món ăn vặt của kiếp trước, vừa ngon lại mới lạ, chỉ cần bọn họ chăm chỉ thì nhất định sẽ có cuộc sống tốt đẹp.