Bởi vì Thánh Thượng của Hiên Viên triều đều theo chế độ nhường ngôi, mỗi đời Thánh Thượng đều trong lúc mình không còn bao nhiêu tinh lực sẽ đi chung quanh thị sát dân tình, tuyển chọn trong tứ quốc ra một người trẻ tuổi tài tuấn tiếp nhận chức vị, sau đó sẽ quay về quốc gia của mình hoặc ở Hiên Viên thành dưỡng lão. Thánh Thượng lần này lại rất thọ, đã hơn chím mươi tuổi, vẫn ở tại Hiên Viên thành, mà đề mục trận chung kết lại chính là làm món ăn khiến lão nhân gia người thích.
Có điều suy nghĩ một lát, các đầu bếp liền hiểu được. Một đầu bếp, làm ra một món ăn cũng như là nhân giả gặp nhân, trí giả gặp trí. Mỗi người một khẩu vị và sở thích, đầu bếp không thể chỉ làm món sở trường của mình mà không nghĩ tới sở thích và tình trạng sức khỏe của thực khách. Đưa ra đề mục như vậy là muốn các đầu bếp nghĩ tới tình huống có nhiều thực khác khác nhau.
Tuy nhiên mười hai đầu bếp dự thi cũng không có nhiều thời gian lo lắng vì lúc này bọn họ đã theo người chủ trì tên gọi Mã Triều lên xe ngựa. Bốn người một xe, vừa lên xe, bọn họ đã được đưa đến phủ đệ của Hiên Viên Thánh Thượng.
Xe ngựa chạy một lát liền dừng lại trước một tòa nhà kiến trúc như lâm viên, Mã Triều bảo mọi người xuống xe, sau đó dẫn bọn họ đến một đại sảnh, bảo bọn họ ngồi chờ, rồi nói” số một đi theo ta, những người khác không được lớn tiếng ồn ào”
Một đầu bếp chừng năm mươi tuổi đứng lên, vẻ mặt khẩn trương theo Mã Triều đi vào trong. Các đầu bếp còn lại đều không dám lên tiếng, mắt nhìn chằm chằm đại môn nhà giữa, chờ số một từ bên trong đi ra. Đầu bếp số hai, số ba lại lo sợ bất an, cố gắng trấn tĩnh, suy nghĩ xem lát nữa nên trả lời thế nào.
Hạ Sơn có chút lo lắng liếc Lâm Tiểu Trúc một cái, thấy nàng không hề có biểu tình khác thường, mới hơi yên lòng. Hắn vốn không biết số thăm của nàng nhưng chỗ ngồi cũng dựa theo số thứ tự mà sắp xếp. Hắn rút trúng thăm số năm nên ngồi ghế thứ năm, còn Lâm Tiểu Trúc lại ngồi ghế cuối cùng, cũng có nghĩa số thứ tự của nàng là mười hai.
Bình thường, dù số thứ tự bao nhiêu chỉ cần ý nghĩ linh hoạt, thức ăn làm ra ngon là không sao nhưng trận đấu này lại khác. Thử nghĩ xem, một lão nhân hơn chín mươi tuổi lại đang bệnh sẽ có bao nhiêu tinh lực để trả lời vấn đề, còn là ba vấn đề. Đợi tới phiên Lâm Tiểu Trúc thì e rằng Thánh Thượng đã không còn hơi sức đâu mà để ý tới nàng.
Lâm Tiểu Trúc thấy ánh mắt lo lắng của Hạ Sơn liền mỉm cười an ủi rồi quay đầu đi. Rút trúng số mười hai là nàng không may mắn nhưng nếu đã không thể thay đổi thì oán trời trách đất chẳng có nghĩa gì, chi bằng đem những gì nàng biết về Thánh Thượng sàng lọc và phân tích.
Trên đường từ Đông Việt về Bắc Yến, Viên Thiên Dã từng nói cho nàng biết một í tin tức về Thánh Thượng. Hắn vốn là con trai trưởng của một hậu phủ ở Tây Lăng quốc, thời trẻ cũng hết sức lông bông,cực kỳ bất hảo. Năm hắn mười tám tuổi, Tây Lăng quốc xảy ra động đất. Hắn lĩnh hoàng mệnh đến đó cứu tế, giết tham quan, trừng ô lại, làm gương cho binh sĩ, kỷ luật nghiêm minh, làm cho nơi đó trở nên bình ổn lại. Hoàng đến Tây Lăng thấy hắn là một nhân tài nên cho hắn là tuần phủ cũng lệnh cho hắn trọng chỉnh tình hình kinh tế nơi đó. Hắn quả thật rất bản lĩnh, dám cò kè mặc cả với hoàng đế để đạt được quyền lợi thi hành tân chính và chỉ trong năm, sáu năm ngắn ngủi đã làm cho kinh tế nơi đó phát triển. Cuối cùng hắn được Hiên Viên Thánh Thượng đời trước nhìn trúng và chọn làm người kế vị. Trong thời điểm hắn đương chức, Nam Hải quốc và Tây Lăng quốc từng xảy ra tranh chấp, hoàng thượng Tây Lăng quốc giận dữ xuất binh chinh phạt Nam Hải quốc, chiến tranh có nguy cơ bùng nổ thì Hiên Viên Thánh Thượng đã mang binh trấn áp cũng tìm cách giải quyết mâu thuẫn, không để ý vị hoàng đế Tây Lăng kia là cháu ngoại trai của hắn mà bắt về Hiên Viên thành nhốt ba mươi năm, chọn một vị hoàng tử khác làm hoàng đế Tây Lăng. Hắn là một vị chấp chính liên minh ngay thẳng, chí công vô tư.
Một vị lão nhân, trước khi hắn lâm chung sẽ thích ăn thứ gì ? có giống như lão gia tử cả đời đi khắp Hiên Viên triều, ăn đủ món ngon trong thiên hạ, đến lúc sắp chết sẽ nhớ tới hương vị quê hương hay món ăn do người nhà làm không ?
Nghe nói Hiên Viên Thánh Thượng mười bảy tuổi đã cưới vợ, thê tử là danh môn khuê tú của Tây Lăng quốc.
Nghĩ đến đây, Lâm Tiểu Trúc có chút tiếc nuối. Hiên Viên tứ quốc, nàng lại chưa từng đến Tây Lăng quốc, cũng không hiểu biết nhiều về món ăn nơi này. Lúc này trong phòng xôn xao” ra rồi, ra rồi”
Lâm Tiểu Trúc đưa mắt nhìn thì thấy số một đang từ trong phòng đi ra, vẻ mặt ủ dột, mày cau lại, xem ra vẫn chưa biết được lão Thánh Thượng thích ăn gì.
Loading...
Người trong phòng vừa vui vừa lo. Lo vì số một đi vào trước, chiếm được ưu thế nhưng lại không moi được tin tức gì, tới lượt bọn họ chắc cũng vậy ; vui là vì số một không có cơ hội biết đâu chừng mình gặp may mắn. Các đầu bếp bắt đầu lâm vào suy tư, nghĩ xem lát nữa nên hỏi thế nào để có được tin tức hữu dụng nhất, nhất thời cả phòng lâm vào yên tĩnh.
“Số hai, mời vào »Mã Triều lại lớn tiếng gọi, số hai ngồi ngay cạnh cửa vội vàng đứng lên, còn số một ra khỏi phòng liền được nha hoàn đưa ra ngoài, có lẽ là đã quay lại xe ngựa.
Một đám người hết ra lại vào, vẻ mặt hoặc là trầm tư hoặc là hoang mang hoặc là uể oải làm mấy người ở phía sau nhìn thấy mà lo sợ. Khi Hạ Sơn đi ra khỏi phòng, bộ dáng trầm tư, không liếc Lâm Tiểu Trúc một cái đã cau mày đi ra ngoài.
Đến phiên Lâm Tiểu Trúc thì đã là giờ tỵ, cách thời gian số một đi vào tới một thời thần. Lâm Tiểu Trúc nghe Mã Triều gọi, hít sâu một hơi, đứng lên đi vào phòng. Nàng đã quyết định, sau khi vào trong, chủ yếu là quan sát, hỏi là phụ.
Nếu chủ sự đã ra đề mục như vậy, nhất định sẽ không để nàng hỏi mấy câu đại loại” lão Thánh Thượng, ngươi thích ăn cái gì, ta làm cho ngươi” . . . Bọn họ đã để một người thân phận đặc thù, thân thể ốm yếu làm đề bài, nhất định là muốn đầu bếp kiên nhẫn học hỏi, tỉ mỉ săn sóc.
Cho nên vừa vào cửa, Lâm Tiểu Trúc liền bắt đầu quan sát bài trí trong phòng. Căn phòng rất rộng, có một cái kệ dài, trên đặt một bình hoa, dưới là bàn bát tiên, bên cạnh có mấy cái ghế dựa. Ghế của khách ở dưới ghế chủ nhiều hơn bình thường bốn cái, có thể thấy được nơi này hay tiếp khách. Trên tường treo thư pháp và tranh chữ của hoàng đế các quốc gia, nhìn rất đặc biệt, thể hiện thân phận bất phàm của lão nhân gia. Nói chung, trong phòng bài trí sạch sẽ, lịch sự, tao nhã, không nhìn ra có gì đặc thù.
Quẹo phải, qua hai tầng trướng mạn là tới phòng ngủ của lão nhân gia. Lâm Tiểu Trúc nhìn quanh, thấy bài trí trong phòng không khác gì các danh môn quý tộc. Điểm khác biệt duy nhất là trên án đài có bài trí ít vật dụng của Tây Lăng, xem ra lão Thánh Thượng vẫn luôn nhớ tới gia hương.
Đi tới trước thấy một lão nhân đang nằm trên giường khắc hoa lớn. Giường được làm bằng gỗ tử đàn, chạm trổ tinh xảo, mặc trên khắc thi thư tranh chữ tuy lịch sự tao nhã nhưng không nhìn ra điểm đặc thù. Lão nhân nằm trên giường rau tóc trắng phơ, mặt nhiều nếp nhăn, tuy nhìn có chút già nua nhưng khí sắc không tệ lắm. Hắn đang nhắm mắt, không biết là hôn mê hay ngủ say, biểu tình rất an tường. Vì thời tiết nóng nực nên chăn bằng tơ lụa màu lam chỉ đắp đến ngực hắn, lộ ra hai cánh tay.
Mã Triều dẫn Lâm Tiểu Trúc đến cách giường một thước liền dừng lại, quay đầu liếc mắt nhìn nàng, ý bảo nàng tự tiến lên. Lâm Tiểu Trúc chậm rãi đi đến trước giường, nhìn sắc mặt lão nhân, trong lòng thầm than một tiếng, không đành lòng gọi hắn tỉnh lại.
Dù lúc đầu nàng nghĩ lão gia tử không phải bệnh nặng, nếu không hắn sẽ tuyệt đối không cho người ta đến quấy rầy. Hơn nữa nhìn khí sắc của hắn cũng không tệ, như vậy thân thể chắc cũng không đến nỗi nào, hỏi một hai câu chắc cũng ổn. Nhưng nàng cảm thấy mười một người đi vào, dù mỗi người chỉ hỏi hắn hai,ba câu cũng đã ép buộc hắn quá mức rồi. Lúc này lão gia tử đang ngủ ngon, nàng sao có thể vì một trấn đấu hư danh mà quấy rầy giấc ngủ của một lão nhân hơn chín mươi tuổi chứ. Huống chi, nàng có thể hỏi được gì từ hắn sao? Dù nàng hỏi có kỹ xảo thế nào thì việc nàng đánh thức hắn đã là không có lòng thương xót, mà lão nhân đang ngủ ngon bị đánh thức sẽ chịu trả lời nàng sao?
Có lẽ đây là mục đích của đề mục lần này.
Một đầu bếp, nếu không có lòng trắc ẩn sẽ không làm ra được món ăn ngon. Bởi vì mỹ thực vốn là lễ vật tốt đẹp nhất mà trời xanh ban cho nhân loại, không có tâm,dù có nguyên liệu trân quý cỡ nào cũng không thể làm ra món ăn ngon.