Biết Vị Ký

Chương 300: Tức chết ta




Lâm Tiểu Trúc nghe xong, thật lâu không nói gì, chỉ chậm rãi vòng hai tay ôm lấy eo Viên Thiên Dã, vùi mặt mình vào ngực hắn. Vòng tay của Viên Thiên Dã vẫn ấm áp như trước, nhịp tim vẫn rất hữu lực, dù lưu lạc đến tình thế nào, trên người hắn vẫn tản ra hương vị cỏ xanh và ánh nắng mặt trời

Viên Thiên Dã ngẩn người, ánh mắt tràn đầy cảm động và thâm tình. Hắn đưa tay vuốt ve mái tóc đen mượt như tơ của nàng, miệng mấp máy muốn nói lại thôi

“Tiểu Trúc.” Thật lâu sau, hắn rốt cục nhẹ giọng gọi.

“Ân?”

“Tiểu Trúc, đừng như vậy.” Hắn nói.

Lâm Tiểu Trúc chậm rãi rời khỏi ngực hắn, thẳng người nhìn hắn chăm chăm, ánh mắt sắc bén.

Viên Thiên Dã dời mắt, run giọng nói” ngươi xem, hiện giờ ta đã tàn phế, mặt lại bị sẹo, hai bàn tay trắng”

“Ta biết.” Lâm Tiểu Trúc gật đầu” nhưng vậy thì tính sao ?”

“Ngươi hiện tại. . .” Viên Thiên Dã liếc mắt đánh giá nàng” trải qua thế nào ?”

Lâm Tiểu Trúc hiểu ý ánh mắt hắn, tuy nhiên nàng không trấn an hắn mà còn tường thuật chi tiết tình hình của mình sau khi rời đi” sau khi đến đây, trên người ta có chút bạc nên mở một phường rau ngâm, sau đó hợp tác với Lưu phủ doãn phu nhân mở mấy cửa hàng điểm tâm và rau ngâm. Sau đó lại gặp được Tiêu Tiêu đã gả làm vương phi của Dĩnh vương gia, cùng nàng hợp tác mở mấy tửu lâu. Gần đây lại được Dĩnh vương gia Lục Kiện Ninh giới thiệu hợp tác với một vị hoàng thương, mở mấy tửu lâu ở kinh thành các quốc gia khác” , nàng đưa mắt nhìn hắn” là vậy đó”

“Vậy ngươi hiện tại có tiền ?” Viên Thiên Dã đưa mắt nhìn ra ngoài cửa” còn mua hạ nhân ?”

“Đúng”

“Rất tốt.” Viên Thiên Dã gật đầu, mỉm cười, lộ ra hàm răng trắng bóc” vậy là tốt rồi” , sau đó thỏa mãn thở dài, xoay người sang chỗ khác” ta đi trước, có gì liên hệ sau”

Lâm Tiểu Trúc không nói gì, cũng không động đậy, nhìn hắn đi ra ngoài, nhìn hắn đi cũng không quay đầu lại, nghe tiếng bước chân hắn xa dần, nàng mới đứng dậy, cũng ra cửa, nói với Vân San đang đứng lóng ngóng bên ngoài” ngươi nói lời xin lỗi với La chưởng quỹ, hôm nay ta không thể tới nhà hắn ăn cơm được, xong rồi ngươi quay về đi, không cần theo ta”

“Dạ” Vân San nhìn theo, cảm giác không ổn, muốn đuổi theo nhưng lại không dám vi phạm lời cô nương, đành đứng yên khó xử.

Lâm Tiểu Trúc ra cửa, nhìn bóng dáng cao lớn ở phía trước không xa cũng không vội đuổi theo mà cứ chậm rãi đi theo, duy trì khoảng cách nhất định. Người kia cứ cắm cúi đi qua đại lộ đối diện, đi vào một ngõ nhỏ, đến một khu vực tồi tàn, vào một cái sân rách nát. Nàng cũng đi theo.

Cánh cửa gỗ xộc xệch không còn nhận ra màu gỗ, vách tường lủng lỗ chỗ, mấy cái ghế thiếu chân nằm chỏng chơ, chắc là do ai đó dọn nhà rồi đem vứt bỏ.

Viên Thiên Dã đi vào, không để ý Lâm Tiểu Trúc theo sau, chỉ lo cầm một cái bình cũ mèm trên bàn, rót một chén nước, uống ừng ực.

Lâm Tiểu Trúc cũng không lên tiếng, nhìn quanh căn phòng, lại đi đến phòng bên cạnh và căn bếp nhìn thoáng qua, sau đó vén tay áo, cầm miếng vài bố cũ nát đến không nhìn ra chất liệu, nhúng nước rồi bắt đầu lau dọn nhà chính, sương phòng, phòng bếp. . . Lau xong, nàng do dự một lát rồi đến hậu viện đang sắc thuốc cho Viên Thiên Dã, trầm mặc một lát rồi rời khỏi nơi này.

Nghe tiếng bước chân của nàng càng lúc càng xa,Viên Thiên Dã cũng dừng tay, đứng lên, ngơ ngác nhìn theo bóng dáng nàng, hồi lâu không nhúc nhích.

“Đông” một tiếng, có người từ trên cây đại thụ phía sau nhảy xuống, đi đến bên cạnh Viên Thiên Dã, dùng sức vỗ vai hắn” vương gia, người đang làm gì vậy ?” . Nếu Lâm Tiểu Trúc có ở đây sẽ nhận ra được người này chính là Viên Thành, người luôn túc trực trong thư phòng của Viên Thiên Dã trước kia.

Viên Thiên Dã tiếp nhận dược liệu, cười khổ nói” nếu không, sao ta biết được rốt cuộc nàng thích con người ta hay là thích tướng mạo, võ công, tiền tài, địa vị của ta. Nên biết rằng trước giờ đều là ta theo đuổi còn nàng bỏ chạy, gặp chuyện nàng lại bỏ đi như vậy. Nói nàng vì đại cục mà chấp nhận, dù bây giờ ta tiếp nhận, nàng cũng không chịu. Nếu như không thử nàng một lần, sao ta biết được nàng là người thế nào ?”

Viên Thành lại nói” nhớ ngày đó người tướng mạo anh tuấn, võ công cao cường, có tiền có địa vị nhưng người ta không để ý tới ngươi, ngươi lại một mực theo đuổi, đòi lấy người ta. Sau đó ngươi muốn người ta rời đi, nhưng người ta đi rồi thì ngươi lại không vui. Tiểu cô nương không muốn tiếp nhận cũng có thể hiểu được, sao vương gia người lại chui rúc vào sừng trâu ?”

Viên Thiên Dã cũng không để ý tảng đá phía sau có dơ hay không đã đặt mông ngồi xuống” dù sao vất vả lắm mới có cơ hội thử một lần, cũng không nên lãng phí. Đã biết ta lưu lạc đến tình trạng này mà nàng vẫn không xa không rời thì cả đời này của ta cũng sẽ không oán không hối mà giao cho nàng”

Viên Thành liếc hắn một cái” nếu Lâm cô nương ghét bỏ ngươi, ngươi liền thực sự không để ý tới nàng ?”

Loading...

“Thiên nhai chỗ nào không có cỏ, cần gì lưu luyến một bụi hoa ?” Viên Thiên Dã khép mi, chậm rãi nằm xuống” huống chi ta rất có lòng tin với nữ nhân mà mình xem trọng”

Thật lâu sau, cứ tưởng hắn đã ngủ thì hắn lại hỏi” ngươi nói, nàng sẽ không thật sự bỏ đi chứ ?”

Viên Thành đã quay lại trên cây, thản nhiên bỏ lại một câu” khó nói”

Thấy Viên Thiên Dã không lên tiếng, chỉ đưa mắt nhìn trời xanh, không biết đang nghĩ gì. Viên Thành lại không đành lòng, đang tính an ủi hắn vài câu thì Viên Thiên Dã đã” suỵt” một tiếng rồi nhanh chóng ngồi dậy, tiếp tục bào chế dược liệu.

Nghe tiếng bước chân đến gần, Viên Thành vui vẻ nở nụ cười.

Lâm Tiểu Trúc đi vào, thấy Viên Thiên Dã vẫn đang ngồi bào chế dược liệu, cũng không để ý tới hắn mà phân phó người bên ngoài” đều tiến vào đi, đem mấy thứ kia vào trong sương phòng đi” . Có hai người nhanh chóng mang hai cái gói và một cái sọt đi vào, sau đó lại có mấy người mang theo cái giường đặt ở nhà chính.

Lâm Tiểu Trúc thanh toán tiền cho bọn họ rời đi, còn mình cầm một cái sọt đi vào phòng bếp, lấy ra chén đũa, bồn rửa chén, nồi niêu xoong chảo. . . sau đó bắt đầu thổi lửa nấm cơm, rồi lại lấy ra một con cá, thuần thục cắt thành từng miếng. Chỉ chốc lát sau, mùi canh cá nồng đậm phiêu lãng trong căn nhà cũ nát.

Viên Thiên Dã rốt cuộc không thể ngồi yên, hắn đi vào phòng bếp, nhìn nhìn Lâm Tiểu Trúc lại nhìn phòng chính và sương phòng cùng với cái giường và đồ vật lỉnh kỉnh, hỏi” ngươi đang làm gì vậy ?”

Lâm Tiểu Trúc liếc hắn một cái, không trả lời, chỉ nhanh nhẹn rửa rau.

“Sau này ngươi muốn ở đây sao ?” Viên Thiên Dã rất tò mò, Lâm Tiểu Trúc lại không trả lời nên hắn phải hỏi tiếp.

“Đúng, sau này ta sẽ ở đây” Lâm Tiểu Trúc cũng không quay đầu lại.

Lâm Tiểu Trúc thở dài, lau khô tay, đi đến cạnh Viên Thiên Dã, ôm lấy hắn” ta biết ngươi rất kiêu ngạo, cho nên ngươi nhất định sẽ không đến chỗ ta, vì thế ta chỉ có thể đến đây ở. Lấy chồng theo chồng, gả chó theo chó, ta chỉ có thể ngộ biến tòng quyền” . Nói xong còn đấm hắn một cái” sau này ngươi phải chăm chỉ chữa bệnh cho nhiều vào, kiếm tiền mà nuôi thê tử và đứa nhỏ nha”

“Ngươi. . . Không chê bỏ ta? Ta ngoại trừ một thân tàn phế thì không còn gì cả, cũng không nuôi nổi thê tử và đứa nhỏ” Viên Thiên Dã ôm thân mình mềm mại của nàng, lòng đầy cảm động.

“Lúc trước, ta cũng không xinh đẹp, ta một nghèo hai trắng, ta chỉ là một nô bộc, ngươi cũng muốn lấy ta vậy ? »Lâm Tiểu Trúc rời khỏi ngực Viên Thiên Dã, nhìn vào mắt hắn, nói tiếp” thực ra ta càng mong ngươi chỉ là một người bình thường, không cần cả ngày đấu đá với người khác, không cần quan tâm tới quốc gia đại sự. Như vậy ta sẽ rất lo lắng mà giống như bây giờ lại rất tốt”

“Nhưng nếu ta vẫn như trước kia, muốn tranh đấu với người cũng muốn quan tâm chuyện quốc gia đại sự thì ngươi có còn nguyện ý gả cho ta không ?” Viên Thiên Dã gắt gao nhìn Lâm Tiểu Trúc chằm chằm, như sợ bỏ qua bất kỳ biểu tình nào trên mặt nàng.

Lâm Tiểu Trúc chớp mắt, nhìn hắn, thật lâu không lên tiếng. Hồi sau, nàng vươn tay, xoa vết sẹo dữ tợn trên mặt Viên Thiên Dã, sau đó dùng lực đánh một cái, khiến vết sẹo kia rơi xuống.

“Đau” Viên Thiên Dã đưa tay che mặt” ngươi nhẹ tay một chút nha”

Ánh mắt Lâm Tiểu Trúc lạnh lại, sau đó dùng lực đẩy Viên Thiên Dã một cái, xoay người bước đi. Ra đến đường, ngăn một chiếc xe ngựa, trở lại căn nhà nàng mới mua, không để ý tới Vân San đang vui vẻ ra đón, đóng cửa cái rầm rồi nhào lên giường khóc lớn tiếng.

Khóc một chặp nàng mới ngồi dậy, mở cửa đi ra ngoài.

“Cô nương, ngươi sao vậy” Vân San vẫn canh ngoài cửa vội hỏi.

“Không có việc gì. Ta đói bụng, muốn ăn cơm.” Lâm Tiểu Trúc mặt không chút thay đổi nói.

“Dạ, có ngay” Vân San vội vàng đến phòng bếp bảo nữ đầu bếp nấu cơm. Chịu ăn là tốt rồi, chỉ cần còn muốn ăn là sẽ không có chuyện gì.

“Nha đầu, canh cá ngươi nấu cho ta còn chưa xong” cách đó không xa bỗng vang lên thanh âm lười biếng, Lâm Tiểu Trúc quay đầu thì thấy Viên Thiên Dã mặc xiêm y màu lam bằng tơ lụa đang nhàn nhã ngồi trên đầu tường, nói chuyện với nàng.

“Chu Nghĩa, ngươi chết đi đâu rồi? Nhà có trộm ngươi lại không biết sao? Mau bắt đi báo quan” Lâm Tiểu Trúc kêu to.