Biết Vị Ký

Chương 30: Cử báo




Mọi người quay đầu thì thấy Ngô Thái Vân mặt mày hầm hầm xuất hiện ở cửa

“Ngươi cũng đến nếm thử đi” Triệu Hổ nhiệt tình mời, biểu tình có chút mất tự nhiên.

Ngô Thái Vân trước giờ vốn không tốt tính, dù Triệu Hổ không mời, nàng cũng sẽ nhào vô ăn. Nàng cười tủm tỉm đi đến bên cạnh Lâm Tiểu Trúc, thân thiết vỗ vỗ vai nàng, ra vẻ oán trách nói “thật tốt, Lâm Tiểu Trúc, có đồ ăn ngon cũng không gọi ta”

Tuy nàng cực kỳ ghen tỵ chuyện Viên Thiên Dã ba lần bốn lượt cho gọi Lâm Tiểu Trúc nhưng nàng cũng tâm cơ hơn Lý Linh Nhi, không có biểu hiện ra mặt như nàng ta mà ngược lại còn ra vẻ thân thiết với Lâm Tiểu Trúc, nhìn thấy nàng là bá vai bá cổ, hoặc vỗ vỗ hai má trẻ con của nàng làm cho Lâm Tiểu Trúc thấy nàng là muốn bỏ trốn.

“Nha, chỗ này đều là của ngươi” Lâm Tiểu Trúc tươi cười, cầm đĩa thức ăn trên tay Triệu Hổ đưa cho Ngô Thái Vân. Vừa rồi thức ăn được giữ lại không nhiều lắm, mỗi người ăn một miếng cũng không còn bao nhiêu nhưng dù thế nào cũng phải để cho Ngô Thái Vân nếm thử. Dù tiểu hồ ly Viên Thiên Dã có biết chuyện ăn vụng ở phòng bếp thì cũng phải ngăn Ngô Thái Vân đi tung tin lung tung. Triệu Hổ mời bọn họ ăn là vì hảo ý, nếu vì thế mà liên lụy hắn thì nàng rất áy náy, chuyện của Viên Lâm đã là tấm gương rồi.

Ngô Thái Vân vừa đến sơn trang đã cùng người ta cãi nhau, rất nhiều người không muốn dính dáng tới nàng. Cho nên thấy Lâm Tiểu Trúc đưa đĩa bí đao qua, mọi người đều không lên tiếng, chỉ im lặng nhìn Ngô Thái Vân.

Ngô Thái Vân cũng không chê bỏ mọi người đã ăn qua, cười ngọt ngào nhận lấy đũa Triệu Hổ đưa qua, gắp một miếng cho vào miệng, nhắm mắt lại thưởng thức rồi “oa” một tiếng, khoa trương la lên “ăn ngon quá đi”. Nói xong lại gắp thêm miếng nữa, vẻ mặt say mê cho đến khi chiếc đĩa trống không mới quay sang hỏi Triệu Hổ “là ngươi làm sao? Quá lợi hại nha”

Ngô Thái Vân vốn có bộ dáng đẹp nhất trong đám con gái, lại phát dục tốt, dáng người uyển chuyển, đã ra dáng một đại cô nương. Vừa rồi nhìn nàng vươn đầu lưỡi phấn hồng, dùng hàm răng trắng noãn cắn bí đao, Triệu Hổ và Ly Duy Trụ đều thất thần, nghe tiếng nàng hỏi mới phục hồi tinh thần. Triệu Hổ đỏ mặt chỉ tay vào Lý Duy Trụ nói “không phải, là hắn”

“Khụ.” Lý Duy Trụ mất tự nhiên xoay người sang chỗ khác, tiếp tục lau kệ bếp.

“Đại ca ca ngươi thật lợi hại. ta ăn bí đao từ nhỏ tới lốn, lại không ngờ nó có thể chế biến ngon đến vậy” Ngô Thái Vân đi đến bên cạnh Lý Duy Trụ, đặt đũa và đĩa lên đài, cười ngọt ngào nói

Lý Duy Trụ tuy không lên tiếng nhưng Lâm Tiểu Trúc thấy hai bên của hắn ửng đỏ lên

Ngô Thái Vân cũng biết sức quyến rũ của mình, còn cố ý đứng bên cạnh Lý Duy Trụ hỏi han vài câu, sau đó quay sang nói chuyện với Triệu Hổ

“Ngô Thái Vân, ngươi kiếm củi xong chưa?” Chu Ngọc Xuân bất mãn nói

Ngô Thái Vân thu hồi tươi cười, liếc mắt nhìn Triệu Hổ, bĩu môi nói “chưa” lại làm nũng bám vào cánh tay Lâm Tiểu Trúc, tựa đầu vào vai nàng, thanh âm nũng nịu “Tiểu Trúc, các ngươi là tốt nhất, làm việc thoải mái còn có hai vị ca ca làm đồ ăn ngon cho ăn. Ta thực hâm một các ngươi”

Triệu Hổ đã sớm khôi phục tinh thần, cũng không biết trong lòng hắn nghĩ gì, liếc mắt nhìn Ngô Thái Vân một cái rồi thúc giục Lâm Tiểu Trúc “gọt nhanh đi, đồ ăn mà chưa nấu xong thì các ngươi sẽ bị đói ah”

“Ta phải làm việc .” Lâm Tiểu Trúc rút tay khỏi Ngô Thái Vân. Nàng thật muốn để mủ bí đao dính vào người Ngô Thái Vân. Thực không muốn nhìn tiểu cô nương này diễn trò nữa, vừa rồi rõ ràng là quyến rũ nam nhân mà. Triệu Hổ và Lý Duy Trụ làm người cũng không tệ, nàng không muốn bọn họ vì Ngô Thái Vân mà nảy sinh mầm thanh xuân rồi thích nàng ta, về sau sẽ chỉ có thống khổ. Tiểu cô nương này dã tâm không nhỏ đâu, mục tiêu của nàng ta là Viên Thiên Dã cơ mà.

Thấy mọi người bắt đầu bận rộn, hai nam nhân vừa rồi mới đỏ mặt vì nàng cũng bắt đầu xa cách, Ngô Thái Vân có chút phẫn nộ, dậm chân chạy ra ngoài.

Lâm Tiểu Trúc nhìn bóng dáng bận của Triệu Hổ và Lý Duy Trụ, nghĩ nghĩ liền nói với Chu Ngọc Xuân “sáng hôm nay Ngô Thái Vân không tranh giành tình nhân với Chu Nỵ Nhi sao?”

Chu Ngọc Xuân là người không xinh đẹp nhất trong phòng, cho rất không quen nhìn Ngô Thái Vân vì bộ dáng xinh đẹp liền cho rằng mình hơn người. Nghe Lâm Tiểu Trúc hỏi liền cao giọng đáp “sao mà không tranh? Ngô Thái Vân này vừa nhìn thấy nam nhi liền liếc mắt đưa tình, hận không thể làm cho nam nhân khắp thiên hạ vây quanh nàng. Sáng hôm nay công tử đi tuần tra, nàng ta lại tranh lên đứng trước. Chu Nhị Ny vì chuyện hôm qua càng thêm hận nàng, chen chân ngáng nàng ta một cái, làm cho nàng ta suýt chút nữa thì nhảy dựng lên nhưng vì trước mặt công tử mà phải nhịn. Ngươi không biết đâu, lúc đó nàng vừa giận vừa hận nhưng vẫn giả bộ mỉm cười ngọt ngào cho công tử xem, thật quá mức buồn cười. Có điều công tử lại không liếc nhìn nàng ta lấy một cái, lại hỏi Chu Nhị Ny có thích ứng với nơi này chưa, làm nàng hận tới mức răng nanh cũng sắp bị cắn gãy, vẻ mặt u oán kia, chậc..chậc”

Lâm Tiểu Trúc thấy Lý Duy Trụ và Triệu Hổ đều ngừng làm việc, dựng thẳng lỗ tai hóng chuyện, trong lòng cũng yên tâm hơn, liền chuyển đề tài.

Mấy người gọt xong rau củ, rửa sạch thức ăn, đem rác đi đổ rồi quét dọn sạch sẽ thì Tô Tiểu Thư cũng ôm một bó củi trở lại. Thu thập củi cũng có định lượng rõ ràng, mỗi người ít nhất cũng phải một ôm, nếu không đủ thì cơm chiều cũng bớt đi một phần, nếu nhiều hơn thì tất nhiên đồ ăn cũng được nhiều hơn. Mọi người đều là đứa nhỏ đi ra từ thâm sơn, thân thể lại đang tuổi phát triển cho nên thêm một muỗng thức ăn cũng rất quan trọng, vì vậy rất tập trung kiếm củi.

Lâm Tiểu Trúc thấy Ngô Thái Vân cũng ôm một bó củi tương đương với Tô Tiểu Thư trở về thì ngạc nhiên hỏi “nàng ta sao lại kiếm được nhiều giống ngươi vậy?”

Tô Tiểu Thư cười hắc hắc nói “nàng vừa rồi gặp một nam hài nhi ở chân núi, đại khái là nàng làm cho hắn giúp nàng kiếm củi”

Có Ngô Bình Cường giúp, kiếm một bó củi cũng không phải việc khó, nhưng trải qua việc hôm nay, Lâm Tiểu Trúc khẳng định, củi này còn chưa biết là nam hài nhi nào kiếm ah.

Đi theo Tô Tiểu Thư trở lại phòng ngủ, Lâm Tiểu Trúc còn tưởng rằng Ngô Thái Vân sẽ đem chuyện Triệu Hổ giấu thức ăn cho các nàng nói ra nhưng không ngờ nàng ta cái gì cũng chưa nói.

Cuộc sống cứ giống như trong trường học, quy luật mà phong phú, điều làm cho Lâm Tiểu Trúc buồn bực nhất chính là việc viết chữ. Cuốn Tam Tự Kinh mỏng manh kia nàng đã thuộc làu làu, còn phải giả làm một tiểu cô nương đang học từng chữ một, mà nàng cũng không thể giống như kiếp trước, không nghe giảng thì có thể vụng trộm xem tiểu thuyết hay nghịch điện thoại di động. Nơi này ngoại trừ Tam Tự Kinh và giấy để viết chữ thì không có gì khác. Vì thể nửa canh giờ học viết chữ trở thành thời gian khổ ải nhất của nàng, cũng may là nàng ngồi ở cuồi cùng, có khi Trương phu tử không để ý tới, nàng liền lặng lẽ ngủ gật.

Sáng ngày thứ ba sau khi bị phái đến phòng bếp làm việc, Lâm Tiểu Trúc đang ngủ say, hoảng hốt nghe một giọng nữ “Trương phu tử, Lâm Tiểu Trúc đang ngủ gật”. Nàng giật mình, mở mắt, ngẩng đầu lên thì thấy Trương phu tử đang nhìn sang.