Cửa hàng này về vị trí hay địa thế đều rất thích hợp, nếu có thể thuê, dù chỉ có một tia hi vọng, nàng cũng muốn thử một lần, vì vậy cũng không hỏi nhiều, đã đứng lên,chắp tay nói” ta sẽ sang bên đó nhìn thử,có điều không biết cửa hàng kia có mở cửa hay không?”
“Lúc này, hẳn là mở.” La chưởng quỹ nhìn sắc trời nói.
Lâm Tiểu Trúc gật đầu, đi ra ngoài.
Nàng vừa ra khỏi cửa, suýt chút nữa đụng trúng một người, vội vàng lui về sau hai bước, tập trung nhìn thì thấy đó là một nữ nhân tâm hai mươi tuổi, dung nhan cực kỳ diễm lệ mặc xiêm y màu đỏ, toàn thân như một đóa hoa hồng nở rộ, cực kỳ chói mắt. Nàng ta nhìn chằm chằm vào cửa hàng điểm tâm, thấy Lâm Tiểu Trúc đi ra, lơ đãng liếc nhìn nàng một cái rồi xoay người sang chỗ khác, lấy từ trong lòng ra một xâu chìa khóa, đi về phía cửa hàng bên trái.
Lâm Tiểu Trúc nhìn nàng, cũng không để ý nhiều, đi vài bước rồi xoay người lại, nhìn về phía hai bên cửa hàng, lại liếc mắt thấy cửa hàng mà nữ nhân kia đang mở cửa, bên trên có tấm biển” Tiệm tạp hóa Tần ký”
Là nhà này? Lâm Tiểu Trúc sửng sốt, ánh mắt hướng về phía nữ nhân kia, thấy nàng mở khóa, lấy tấm ván để sang một bên. Trong cửa hàng có bếp lò, chén bát, cái chổi. . . cũng không tính là tiệm tạp hóa. Hay họ không tính buôn bán nữa cho nên mới cho thuê cửa hàng ? Lâm Tiểu Trúc nghĩ nghĩ, tiến về phía đó. Dù thế nào, nếu La chưởng quỹ đã nói rành mạch như thế hẳn là không có lừa nàng, nàng phải đi xem cửa hàng này thế nào rồi mới tính tiếp.
Nàng đi vào tiệm tạp hóa, làm bộ nhìn hàng hóa một chút, bất động thanh sắc đánh giá cửa hàng một lần. Thấy cửa hàng này đúng như lời La chưởng quỹ nói, nhỏ hơn tiệm điểm tâm chừng một phần ba, thích hợp để mở phường rau ngâm, lớn nữa lại thành ra lãng phí. Trong lòng âm thầm gật đầu, rất vừa lòng cửa hàng này.
Nữ nhân kia không thèm để ý tới Lâm Tiểu Trúc, dùng chổi lông gà quét sạch tro bụi rồi ngồi xuống, mắt nhìn ra cửa.
Bình thường có khách tới, chủ nhân nhất định sẽ tiếp đón nhiệt tình, có người còn thích tán gẫu. Cho nên Lâm Tiểu Trúc vẫn chờ nữ tử kia mở miệng, theo đó nàng sẽ tìm cách nói chuyện. Nàng không thể chỉ nghe một phía La chưởng quỹ nhưng nữ tử kia vẫn cứ nhìn chằm chằm ra bên ngoài, không hề để ý tới nàng, nàng đành phải mở miệng trước” vị đại tẩu này, ta muốn hỏi thuê một gian hàng như của ngươi ở trên con phố này thì tốn bao nhiêu tiền ?”
Nàng kia rốt cuộc cũng thu hồi ánh mắt, nhìn Lâm Tiểu Trúc, cao thấp đánh giá một lát, trong mắt hiện lên chút xem thường rồi lại đưa mắt nhìn ra ngoài cửa, lạnh lùng nói” hỏi làm gì ? mất mấy trăm lượng lận, ngươi thuê nổi không ?”
Lâm Tiểu Trúc cúi đầu nhìn mình, trong lòng có chút hối hận vì không ăn mặc tươm tất hơn. Tuy nhiên nữ này tuy thái độ lạnh nhạt nhưng vẫn trả lời nàng, có việc cầu người đành phải hạ giọng thôi. Nàng cười cười nói” tại hạ muốn thuê một gian hàng nhỏ trên phố này để buôn bán, đến lúc đó mua đồ trang trí cho cửa tiệm còn cần phải nhờ chỗ đại tẩu, chừng đó, thỉnh đại tẩu chiếu cố, tính giá tốt cho tại hạ”
Nữ nhân này vốn xinh đẹp, bình thường không thiếu người cầu cạnh, cho nên những lời của Lâm Tiểu Trúc, nàng cũng chẳng để trong lòng, chỉ liếc mắt nhìn Lâm Tiểu Trúc một cái, mắt vẫn nhìn ra ngoài, thản nhiên nói” đến lúc đó rồi nói sau”
Lâm Tiểu Trúc nói những lời này cũng không phải là đoán ý nói mò. Nàng muốn mở phường rau ngâm chắc chắn phải mua xong chảo chum vại. Nếu cửa hàng này không buôn bán nữa, chắc chắn sẽ phải thanh lý, nàng mua lại tiện nhất. Không ngờ nữ nhân này nghe nàng chiếu cố việc buôn bán của mình mà thái độ vẫn lạnh nhạt như trước, giống như không muốn nói chuyện với nàng. Nàng đành chắp tay, tính cáo từ.
Không ngờ, nàng vừa đưa tay lên, nữ nhân kia đã đứng bật dậy, xách váy chạy ra ngoài. Lâm Tiểu Trúc sửng sốt, nhìn theo thì thấy La chưởng quỹ đang từ trong điếm đi ra, giống như đang có việc gấp, chỉ lo cắm đầu mà đi nhưng thân thủ nữ tử kia rất nhanh nhẹn, đã chặn trước mặt, cản đường hắn.
Chuyện gì đây ? Lâm Tiểu Trúc vô cùng ngạc nhiên.
La chưởng quỹ giống như không kiên nhẫn nói chuyện với nàng kia, vẻ mặt lạnh nhạt, nói vài câu đã xoay người bước đi, không ngờ nàng kia lại giữ chặt tay áo thành ra đi không được, đành dừng chân, cau mày nói chuyện.
Bọn họ đứng xa nên Lâm Tiểu Trúc không nghe được bọn họ nói gì, chỉ thấy hình như nàng kia dây dưa không rõ với La chưởng quỹ mà La chưởng quỹ thì vẻ mặt chán ghét và bất đắc dĩ.
Một lát sau, La chưởng quỹ rốt cục cũng dứt được tay áo khỏi tay nàng kia, thẳng đường mà đi. Nàng kia quay về cửa hàng, thấy Lâm Tiểu Trúc ở đó, ánh mắt ngạc nhiên, có chút xấu hổ, chỉ vào nàng nói” đi ra ngoài”
Đúng là tai bay vạ gió mà, tự nhiên lại bị người ta giận chó đánh mèo. Có điều nàng hiểu được tâm tình của nữ tử này, lười so đo với nàng liền vung tay áo, xoay người bước đo.
Ra khỏi tiệm chạp phô, nàng vẫn còn nghĩ tới cửa hàng điểm tâm. Tuy La chưởng quỹ đã rời đi nhưng hắn đã bảo nàng tới xem cửa hàng này, chắc chắn sẽ có nhắn gởi gì đó cho nàng ?
Loading...
Quả nhiên, khi nàng vừa vào cửa, tiểu nhị đã tiến lên đón tiếp” vị khách quan này, chưởng quầy chúng ta có việc phải ra ngoài, hắn có dặn nếu ngươi nhìn trúng cửa hàng cách vách, thì giờ Thân chiều nay đến trà lâu phía trước chờ, lúc đó hắn sẽ đưa chủ nhân cửa hàng đến gặp ngươi”
“Xin chuyển lời tới La chưởng quỹ, buổi chiều ta nhất định sẽ tới đúng giờ” . Lâm Tiểu Trúc gật đầu, rời khỏi tiệm điểm tâm. Nàng ở đây đã lâu, khách khứa vẫn ra vô nườm nượp, xem ra buôn bán rất tốt. Nàng liền hạ quyết tâm mua cho được cửa hàng bên cạnh. Lúc này thấy La chưởng quỹ đã thay nàng ước hẹn với chủ nhân cửa hàng, nàng càng muốn gặp mặt nói chuyện.
Có điều không biết La chưởng quỹ và lão bản nương của tiệm chạp phô có quan hệ gì ? Lâm Tiểu Trúc ra khỏi tiệm điểm tâm còn liếc mắt nhìn tiệm chạp phô một cái, thấy nữ nhân kia đang giới thiệu hàng cho khách, nàng liền quay đầu sang chỗ khác. Đầu tiên, nàng đi mua một bộ quần áo tinh tươm, sau đó lại hỏi thăm chưởng quỹ khách điếm giá cả thị trường, không thể để La chưởng quỹ nói gì thì tin đó được.
Quan hệ giữa người với người ở thời cổ đại không có lạnh mạc như xã hội hiện đại. Lâm Tiểu Trúc lúc này mặc xiêm y tơ lụa đi dạo một vòng trên phố, thu thập được không ít tin tức. Tỷ như cửa hàng điểm tâm, tiệm chạp phô, còn có hai cửa hàng bên cạnh đều thuộc quyền sở hữu của Trương lão gia, đây là tài sản tổ tiên hắn để lại. Cả nhà bọn họ đều là người đọc sách, không biết kinh doanh vì thế mới đem cửa hàng cho thuê. Giá thuê cũng tùy theo diện tích của cửa hàng nhưng nàng không nghe được con số cụ thể là bao nhiêu, có điều tuyệt đối không dưới bốn trăm lượng bạc. /
“Vương lão bản có biết Trương lão gia có cửa hàng nào cho thuê không ?” lúc đó Lâm Tiểu Trúc đang ngồi trong một tiệm cơm nhỏ, chậm rãi ăn một chén mỳ sợi, nói chuyện phiếm với lão bản.
Vương lão bản là người thích nói chuyện, nghe vậy, trầm tư một lát, lắc đầu nói” cái này thì không nghe nói tới. Mấy cửa hàng của hắn nằm ở ngã tư, người qua lại đông đúc, việc kinh doan rất tốt, không nghe nói có ai muốn nhượng lại” . Nói tới đây, hắn nhìn chung quanh một chút, thấy trong điếm chỉ có hai người vừa ăn vừa nói chuyện, không để ý tới bên này liền ghé sát Lâm Tiểu Trúc nói” có điều lão bản nương của tiệm chạp phô Tần ký là một quả phụ, dường như nàng coi trong La chưởng quỹ của Điểm tâm Du ký, mỗi ngày La chưởng quỹ vừa ra ngoài là nàng lại dây dưa một phen. Không phải là La chưởng quỹ không chịu được nữa, nói với Trương lão gia để đuổi nàng đi ?”
“Vậy sao ?” Lâm Tiểu Trúc nhớ lại tình cảnh ban sáng, trong lòng tin lời Vương lão bản hơn phân nủa
“Vậy gia cảnh lão bản nương Tần ký thế nào ? có chỗ dựa phía sau không ?”
Vương lão bản bật cười” gia cảnh tốt thì cần gì tự mình sớm đi tối về trông coi cửa hàng chứ ? tiệm chạp phô kia cho tiên phu của nàng mở, nàng thường đến phụ giúp. Sau khi trượng phu nàng qua đời, một mình nàng trông coi. Haizz, trượng phu nàng chết chưa tới hai năm, nàng đã có tâm tư khác, thực sự là nữ nhân không tuân thủ nữ tắc”
Lâm Tiểu Trúc gật gật đầu, lấy ra mười lăm văn tiền để lên bàn, đứng lên, chắp tay nói” hôm nay có thể kết bạn với Vương lão bản đúng là vinh hạnh, nếu tại hạ có thể may mắn thuê được cửa tiệm ở đây, đến lúc đó lại cùng Vương lão bản nói chuyện phiếm”
“Không có gì” Vương lão bản mỉm cười, thu tiến 'tạm biệt, không tiễn”
Lâm Tiểu Trúc ra cửa, không đi chung quanh mà trực tiếp trở về khách điếm. Đã qua chính ngọ, gần tới giờ Thân, nàng mới ra cửa, đi về phía Thanh Tâm trà lâu.
Vào cửa, nàng nhìn chung quanh một vòng, vẫn không nhìn thấy La chưởng quỹ, đang muốn tìm chỗ ngồi xuống thì nghe thanh âm của La chưởng quỹ vang lên ở phía sau” Trương lão gia chờ một lát, tại hạ lên lầu xem hắn đã tới chưa” . Hiển nhiên hắn trong miệng La chưởng quỹ chính là Lâm Tiểu Trúc nàng.
Lâm Tiểu Trúc vội xoay người sang, hô” La chưởng quỹ”
“A” La chưởng quỹ liếc mắt nhìn, nhận ra là Lâm Tiểu Trúc, vội chắp tay cười nói” tiểu huynh đệ thay xiêm y khiến ta nhận không ra” , rồi giới thiệu” vị này là Trương lão gia, chủ cửa hàng”
Lâm Tiểu Trúc vội vàng làm cái ấp” Gặp qua Trương lão gia.”
Ba người ngồi xuống một cái bàn trống, La chưởng quỹ hỏi” buổi sáng có việc gấp nên phải rời cửa hàng điểm tâm, đi vội nên chưa kịp hỏi đại danh của tiểu huynh đệ”
Lâm Tiểu Trúc do dự một chút, nói” Tại hạ Trần Hi.” Đây là tên kiếp trước của nàng, mấy năm không gọi, cảm giác vô cùng xa lạ.