“Tiểu Trúc, Tiểu Trúc. . .” mơ hồ nghe được thanh âm quen thuộc, tiếp theo nàng được kéo vào một cái ôm ấm áp, Lâm Tiểu Trúc cảm thấy rất an tâm. Đầu nàng rất đau, nàng cũng mệt chết đi được, muốn ngủ một giấc. Nếu hắn đã tới thì nhất định sẽ không rời bỏ nàng, có hắn ở bên cạnh, nàng không còn sợ người khác gây bất lợi cho mình nữa. . .
“Tiểu Trúc, tỉnh lại, ngươi không thể mặc quần áo ướt như vậy được, còn nữa, ta phải vận khí bức hàn khí ra cho ngươi, ngươi phối hợp một chút, vết thương trên đầu và lưng ngươi cũng phải bôi thuốc. . . »bên tai vẫn vang lên tiếng Viên Thiên Dã lải nhải.
“Ồn ào quá” Lâm Tiểu Trúc lầu bầu, quay đầu, muốn tránh ma âm bên tai lại cảm giác có người ôm mình lên, cảm giác mát lạnh phủ lên gáy nàng, xua đi cảm giác đau đớn của vết thương. Sau đó, lưng chợt thấy lạnh, dường như Viên Thiên Dã đang vén áo của nàng lên. . .
Lâm Tiểu Trúc bừng tỉnh, quay đầu,khó hiểu hỏi” ngươi. . . ngươi muốn làm gì ?”
“Ngươi lăn từ trên núi xuống, lưng va vào đá làm bị thương, ta bôi thuốc cho ngươi” . Viên Thiên Dã nhỏ giọng đáp, bàn tay cũng chạm lên lưng nàng, vết thương liền có cảm giác mát lạnh.
“Ah” Lâm Tiểu Trúc an tâm, tiếp tục nhắm mắt muốn ngủ
“Đừng ngủ, chịu khó một chút, ngươi cầm mảnh vải che lên, ta thay quần áo cho ngươi” Viên Thiên Dã lại lên tiếng thúc giục” Tiểu Trúc, Tiểu Trúc, có nghe thấy không ?”
Hiện giờ, ngay cả khí lực để mở mắt cũng không có, nàng chỉ cảm thấy đầu nặng trịch, thân thể cũng nặng trịch, tuy hiểu những gì hắn nói nhưng lại không thể nhúc nhích.
Viên Thiên Dã hít sâu một tiếng, nhắm mắt lại, một tay xé bỏ quần áo của Lâm Tiểu Trúc
“Ngươi. . . Ngươi muốn làm gì?” Lâm Tiểu Trúc cảm giác thân thể đột nhiên chợt lạnh, nhất thời thanh tỉnh hơn
“Băng bó vết thương, thay quần áo. Ngươi yên tâm, ta sẽ cưới ngươi” Viên Thiên Dã miệng nói, tay đem mảnh vải vòng quanh ngực nàng, băng bó vết thương trên lưng lại đem ngoại bào của hắn phủ lên người nàng.
“Ai. . . Ai muốn gả cho ngươi. . .” Lâm Tiểu Trúc cảm giác quần áo khô mát phủ lên thân thể, nhất thời yên lòng, miệng lầu bầu đáp.
“Ta bức hàn khí cho ngươi, ngươi ngồi yên đừng nhúc nhích” Viên Thiên vừa nói, vừa đặt tay lên lưng nàng, bắt đầu vận công.
Lâm Tiểu Trúc chỉ cảm thấy một cỗ nhiệt khí ấm áp từ tay Viên Thiên Dã chảy vào thân thể mình, lưu chuyển toàn thân, xua đi cái lạnh trong cơ thể, cảm giác thoải mái, ấm áp hơn hẳn. Trong lúc mơ hồ, nàng không tự chủ mà dẫn luồng nhiệt khí chảy qua đan điền, dung hòa với chân khí của mình, sau đó lại lưu chuyển khắp cơ thể. Nếu lúc này nàng có thể nhìn thấy toàn thân mình sẽ phát hiện một tầng sương mù mỏng manh bao quanh thân thể nàng, Viên Thiên Dã ở sau lưng nàng cũng lộ ra vẻ kinh ngạc.
Không biết trải qua bao lâu, đang lúc Lâm Tiểu Trúc cảm thấy khí lực toàn thân đã trở lại, đầu cũng không còn đau nữa, bên tai vang lên thanh âm trầm thấp của Viên Thiên Dã” tốt rồi, ngủ đi,ngủ một giấc dậy sẽ không còn chuyện gì nữa”
Tuy lúc này thân thể đã thoải mái, đầu cũng không còn đau nhưng vẫn cảm giác rất mệt mọi, nghe câu này của hắn chẳng khác nào được đặc xá, thân thể lập tức ngã xuống lại bị kéo vào một lồng ngực ấm áp, nghe nhịp tim hữu lực của hắn, nàng an tâm đi vào giấc ngủ.
Loading...
Đến khi Lâm Tiểu Trúc mở mắt ra thì thấy mình đang nằm trên một cái giường, màn bị vải màu lam đã vá nhiều chỗ không còn nhìn thấy hoa văn nguyên bản, cái chăn trên người vừa nặng vừa thô khiến da nàng khó chịu.
“Đây là chỗ nào?” Nàng muốn đứng dậy nhưng gáy và lưng lại rất đau, tuy không nhìn thấy tình cảnh bên ngoài nhưng nàng vẫn cố ngồi dậy.
Trước khi nàng mê man, nàng nhớ Viên Thiên Dã đang ở bên cạnh nhưng lúc này nàng lại đang nằm trên giường của một gia đình nông dân, chẳng lẽ lúc đó là nàng nằm mơ.
Xốc chăn, vén màn, bước chân xuống đất, Lâm Tiểu Trúc mới phát hiện mình đang mặc trường bào xanh đen, đây là cái áo mà sáng hôm đó nàng còn thấy Viên Thiên Dã mặc trên người.
Xem ra không phải nằm mơ rồi.
“Công tử, để ta làm cho, ngươi làm không quen mấy chuyện này sẽ làm người ngươi bị dơ” bên ngoài có tiếng nói
“Không sao, sắc thuốc phải chú ý kỹ, không thể sai sót, ta tự mình làm là được rồi” tiếp theo là tiếng của Viên Thiên Dã
Nghe được âm thanh quen thuộc, Lâm Tiểu Trúc cảm giác cái mũi như lên men. Nàng vĩnh viễn không quên được cảm giác an tâm, yên ổn khi nghe được âm thanh này vào thời điểm nàng lâm nạn, giống như đã nghe được tiếng trời.
Nàng chậm rãi đứng lên đi ra cửa đã nhìn thấy Viên Thiên Dã mặc áo trong trắng toát, ngồi xổm trước bếp lò, không ngừng thêm củi vào. Cũng vì cho quá nhiều củi nên khói cũng nhiều hơn, khiến hắn bị nghẹn phải ho khan.
“Ngươi rút bớt hai câu củi ra đi, nhiều quá không cháy được” một phụ nhân năm mươi tuổi ngồi đối diện cửa làm thức ăn, nghe tiếng ho khan liền quay đầu nói.
Viên Thiên Dã nghe lời rút bớt hai thanh củi ra, thây lửa vẫn không cháy, hắn liền khom người, xme xét tình hình. Nghĩ hồi lâu, rốt cuộc cũng khiến lửa cháy, sau đó hắn cầm một chiếc đũa nhấc nắp ấm lên, bỏ thuốc vào. Nam nhân này tuy đang mặc áo lót lại làm việc nhà nhưng giơ tay nhấc chân vẫn toát ra khí thế bất phàm, cao quý ưu nhã.
Viên Thiên Dã như cảm ứng được gì đó, quay đầu nhìn thấy Lâm Tiểu Trúc đứng bên cửa, kinh hỉ hỏi” ngươi đã tỉnh ?”
Lâm Tiểu Trúc vẫn đứng yên, không lên tiếng, chỉ có ánh mắt nhìn hắn bừng sáng.
Nàng quen biết hắn đã bốn năm, theo hắn từ năm hắn mười lăm tuổi đến nay. Hắn là dạng người gì, nàng rõ nhất. Tuy hắn hắn lưu lạc dân gian nhưng vẫn được Viên Tri Bách phái người đào tạo như hoàng tử,bên cạnh hắn chưa từng thiếu hạ nhân, cho dù muốn uống một ly trà cũng có người rót đưa đến tận tay. Hắn đã bao giờ ngồi ở phòng bếp cũ nát, đầy dầu mỡ như chỗ này, chuyên tâm canh lửa, sắc thuốc như bây giờ đâu.
“Sao lại ngây ngốc như vậy ?” thấy nàng như vậy, Viên Thiên Dã rất lo lắng, vội nắm lấy tay Lâm Tiểu Trúc, xem mạch cho nàng.
“Ta không sao.” Lâm Tiểu Trúc nói, nhưng không có rụt tay lại, để mặc hắn xem mạch cho mình.