Biết Vị Ký

Chương 247: Mười văn tiền ảo diệu




Khi các nàng mang thuốc đến, trong phòng đã thu dọn sạch sẽ, chân của Thổ Căn cũng đã được băng bó cẩn thận. Thẩm Tử Dực mặt mày tái nhợt đứng im một bên, không lên tiếng. Lâm Tiểu Trúc đưa thuốc cho Viên Thiên Dã rồi lôi kéo hắn ra ngoài” đi ra ngoài hít thở không khí đi”

Thẩm Tử Dực ra ngoài, hít sâu một hơi, nhìn mái ngói xiêu vẹo nói” Lâm Tiểu Trúc, ta vô dụng lắm phải không?”

“Cũng không phải a!” Lâm Tiểu Trúc an ủi” hoàn cảnh sống của ngươi bất đồng, đương nhiên không quen mấy việc này. Hơn nữa, ngươi cũng không am hiểu về phương diện y thuật nhưng hiện tại ngươi là người kiếm được nhiều tiền nhất nha”

“Tiền bánh tranh có một nửa là của ngươi, ngươi mới kiếm được nhiều nhất. Nếu không có ngươi, không chừng bây giờ chúng ta còn chưa có cơm ăn” . Thẩm Tử Dực lắc đầu nói tiếp” hơn nữa, tuy Viên Thiên Dã kiếm được ít nhất nhưng hắn lại làm chuyện có ý nghĩa nhất, nhìn những người đó xem, bọn họ rất cảm kích hắn”

Lâm Tiểu Trúc biết Thẩm Tử Dực đang tự ti, có khuyên nữa cũng vô dụng nhưng nàng cảm thấy, tự ti như hắn hiện giờ cũng là một chuyện tốt. Ban đầu Thẩm Tử Dực tuy tâm tính thuần lương, ôn hòa lại có tài hoa nhưng cũng làm người ta có cảm giác thiếu cái gì đó, thấy hắn giống như đứa nhỏ vô ưu vô lo. Nhưng bây giờ, sau khi đã tiếp xúc với cuộc sống dân gian, có sự trải nghiệm, hắn sẽ lột xác trở thành một nam tử hán có trách nhiệm đối với dân chúng, với quốc gia.

“Đi thôi, vào xem.” Thẩm Tử Dực đứng thẳng, xoay người vào phòng.

Lâm Tiểu Trúc mỉm cười đưa mắt nhìn trời rồi đi theo hắn.

Vừa vào trong, nghe Viên Thiên Dã kiên nhẫn dặn dò nương Thổ Căn” không được để vết thương dính nước, phải thay thuốc, cho hắn uống thuốc đúng hạn . Chúng ta ngụ ở một tiểu viện của Triệu lão bản ở phố tây, buổi tối có chuyện gì, ngươi có thể đến đó tìm ta. Ngày mai ta sẽ trở lại xem, ngươi cứ yên tâm”

“Đa tạ Viên đại phu, phiền ngươi lo lắng” . Nương Thổ Căn thấy con không có việc gì, cảm xúc đã ổn định hơn” không biết tiền thuốc men là bao nhiêu?” nói xong nàng đưa tay vào lòng lấy ra một cái túi nhỏ, vẻ mặt khó xử, ánh mắt ảm đạm

Viên Thiên Dã liếc mắt nhìn cái túi nói” mười văn tiền”

“A?” nương Thổ Căn ngẩng đầu nhìn Viên Thiên Dã, không thể tin nhưng rất nhanh cũng đã phục hồi tinh thần, lại như trút được gánh nặng mà mở túi, trút hết tiền đồng trong đó ra đếm, giữ lại hai cái rồi đưa mười văn tiền đến trước mặt Viên Thiên Dã” cảm ơn Viên đại phu”, ánh mắt cũng đã khôi phục thần thái ban đầu.

Viên Thiên Dã nhận lấy mười văn tiền, chắp tay nói” ngươi cũng đừng quá lo lắng, Thổ Căn không có việc gì. Chúng ta cáo từ”

Thẩm Tử Dực nhìn Viên Thiên Dã lại nhìn nương Thổ Căn, há miệng mãi vẫn không nói gì, cho đến lúc ra khỏi nhà Thổ Căn, hắn mới nói” vừa rồi chúng ta đã kiếm được nhiều tiền, ngươi cũng thấy nhà Thổ Căn là ở nơi nào, tình hình trong nhà ra sao, lại là cô nhi quả phụ, sao ngươi còn thu tiền bọn họ? hơn nữa muốn lấy tiền, cũng không nên chỉ lấy mười văn tiền. Ngươi kê toàn loại thuốc quý, không có một lượng bạc không thể nào mua được ah”

Viên Thiên Dã vỗ vỗ vai hắn” vậy ngươi nói chúng ta nên thu tiền hay là không?”

“Đương nhiên không nên thu.” Thẩm Tử Dực không cần nghĩ ngợi nói, có điều vừa nói ra miệng, hắn lại chột dạ liếc nhìn Lâm Tiểu Trúc một cái

Lâm Tiểu Trúc mỉm cười nói” ngươi liếc mắt nhìn ta vậy là có ý gì? Chẳng lẽ ngươi nghĩ ta và ngươi là người ý chí sắt đá sao? hừ, ta nói cho ngươi biết, lão trượng bán tranh là thương nhân, hắn đưa ra giá như vậy là muốn dành được lợi ích lớn nhất. Bán rẻ để người khác được lời, chẳng những không được khen là từ bi còn bị gọi là ngốc tử. Chúng ta bán cho hắn năm trăm lượng, hắn có thể sang tay với giá một ngàn lượng, thậm chí còn hơn. Người như vậy, đáng giá để ngươi đồng tình sao?” . Nàng trừng mắt nhìn hắn” lại nói tới nhà Thổ Căn. Theo lý, thu của nàng năm ba lượng bạc cũng không đắt, chúng ta thu tiền nàng ít hoặc không thu, đó chính là lòng tốt”

“Vậy sao lại thu mười văn tiền? nếu thực sự tốt bụng, chi bằng không thu” Thẩm Tử Dực phản bác.

Lâm Tiểu Trúc lắc đầu nói” con người đều có lòng tự trọng, nếu không lấy tiền nàng thì chính là bố thí, là thương hại. Dù là ai, bị người khác thương hại, trong lòng cũng rất khổ sở. Trên đời này, khó nhất chính là giao tiếp giữa người và người. Chúng ta thu nàng mười văn tiền, số tiền nằm trong khả năng của nàng lại làm nàng yên tâm, thoải mái, cảm giác không nợ gì chúng ta, xem bệnh trả tiền. Đây là lý do thứ nhất”

“Còn lý do thứ hai?”

“Thứ hai, chính là gián tiếp nói cho người Dương Lâm trấn biết, chúng ta không có xem bệnh miễn phí cũng không có bố thí dược liệu. Người thích chiếm chút tiện nghi nhỏ nhiều lắm, nếu tin truyền đi thì đêm nay chúng ta khỏi cần ngủ, trước cửa nhà Triệu gia cũng bị người ta xếp thành hàng dài, dù có bệnh hay không cũng muốn được chữa bệnh. Trị, ngươi không thể lấy tiền. Thu chính là không lương tâm, là nặng bên này nhẹ bên kia. Hơn nữa, những người thực sự bị bệnh nặng cũng khó có cơi hội xem bệnh. Chúng ta làm vậy chính là có lòng tốt làm chuyện xấu nha”

Thẩm Tử Dực nhìn Lâm Tiểu Trúc, nửa ngày nói không ra lời. Không thể tưởng được chỉ có mười văn tiền mà Lâm Tiểu Trúc lại nói ra nhiều đạo lý đến vậy, không biết là nghĩ thế nào nữa.

Loading...

Hắn quay đầu hỏi Viên Thiên Dã” vừa rồi ngươi thu mười văn tiền kia có nghĩ nhiều như vậy không?”

Viên Thiên Dã cười cười vỗ vai hắn” không khác biệt mấy”

Thẩm Tử Dực bị đả kích, nhìn hai người, thở dài nói” các ngươi tâm tư thật là khúc chiết ah”

“Thế sự đa đoan, nhân tình nhiều vẻ. Tiểu tử, học hỏi đi” Lâm Tiểu Trúc cũng vỗ vai hắn, ra vẻ người lớn nói.

“Thế sự đa đoan, nhân tình nhiều vẻ” Thẩm Tử Dực lặp lại, hai mắt sáng lên” hay, thơ hay”

Lâm Tiểu Trúc không nói gì, chỉ ngẩng đầu nhìn trời. Nàng chỉ thuận miệng nói ra mấy câu trong Hồng Lâu Mộng của Tào Tuyết Cần thôi mà.

“Cả bài thơ này thế nào? Ngươi viết tặng ta đi” . Thẩm Tử Dực càng nghĩ càng cảm thấy câu thơ này rất ý nghĩa, hai mắt chằm chằm nhìn Lâm Tiểu Trúc.

“Không có, chỉ có bấy nhiêu thôi. Chỉ là thuận miệng nói lung tung, đừng để ý” Lâm Tiểu Trúc thẳng thừng từ chối.

Hai câu này cũng không phải thơ ca gì, chỉ là đúc kết kinh nghiệm từ nhân tình thế thái mà thôi, Thẩm Tử Dực thấy Lâm Tiểu Trúc nói vậy cũng không hỏi thêm” chỉ có hai câu thì cũng phải viết ra, dù sao chúng ta cũng quen biết bao lâu na, ngươi còn chưa viết chữ tặng ta đó”

“Lâm Tiểu Trúc. . .” Viên Thiên Dã cao giọng cắt ngang, thể hiện sự tồn tại của mình. Hắn làm chủ tử của nàng mấy năm, còn chưa có được nàng tặng thư pháp, làm gì tới phiên Thẩm Tử Dực chứ? Có tặng cũng phải tặng hắn trước nha.

Lâm Tiểu Trúc nhìn Thẩm Tử Dực lại nhìn Viên Thiên Dã, khóe miệng chậm rãi cong lên” hai vị đã chuẩn bị cái gì cho ta chưa? hai vị điện hạ không thể chỉ đòi ta lễ vật mà không có trả lễ chứ?”

Nàng thầm nghĩ, tốt nhất mỗi người đưa cho nàng hai ngàn lượng bạc. Thư pháp của nàng từng được Trần phò mã khen ngợi, thơ lại là thiên cổ có một không hai, hiếm có khó tìm. Mỗi bản hai ngàn lượng bạc cũng không phải đắt nha. Như vậy nàng sẽ nhanh chóng trả hết nợ, còn có tiền làm vốn nữa.

Nàng đâu biết rằng hai vị điện hạ trước mặt đã sớm không để ý tới món nợ của nàng. Trước khi rời khỏi Yên kinh, Viên Thiên Dã đã thay nàng trả tiền cho Thẩm Tử Dực. Hắn không thể nào chấp nhận cho nữ tử mình yêu mến lại thiếu tiền nam nhân khác, có thiếu cũng chỉ có thể thiếu hắn. Lúc đó Thẩm Tử Dực sống chết gì cũng không chịu nhận tiền. Đó là chuyện của hắn và Lâm Tiểu Trúc, liên quan gì tới Viên Thiên Dã? Vì thế hai người tranh cãi một hồi quyết định đem hết số tiền đó cho ăn mày trong thành, xem như là giúp Lâm Tiểu Trúc làm việc thiện.

Mà lúc này Thẩm Tử Dực điện hạ cho rằng viết tư pháp là chuyện phong nhã, dùng tiền để trả là vũ nhục Lâm Tiểu Trúc, suy đi nghĩ lại, hắn quyết định bánh ít đi thì bánh quy lại, Lâm Tiểu Trúc tặng hắn thư pháp, hắn sẽ tặng nàng một bức tranh, đương nhiên trên đó phải có một bài thơ đắc ý nhất và nhất định phải có con dấu của hắn.

Viên Thiên Dã thì nghĩ tìm khối ngọc bội tốt nhất trên đời để tặng cho Lâm Tiểu Trúc. Đây cũng xem như lễ vật đính ước của bọn họ, sau này thành thân sẽ trở thành bảo vật gia truyền, lưu lại cho hậu thế.

Nhưng mà lỡ đâu thi họa không sánh bằn thơ và thư pháp của Lâm Tiểu Trúc thì sao? Ngọc bội tốt nhất phải kiếm ở đâu đây? đã đưa thì phải đưa thứ tốt nhất mà ngọc tốt nhất thì phải tìm rất lâu, như vậy Lâm Tiểu Trúc có thất vọng không?

Vì thế hai người rất ăn ý cùng nói” lễ vật nhất định sẽ có nhưng là cái gì thì tạm thời giữ bí mật”

Lâm Tiểu Trúc liếc bọn họ một cái” được rồi” . Viết một bức thư pháp chỉ là nhấc tay chi lao lại có thể khiến hai vị điện hạ thiếu nàng hai lễ vật hoặc là một phần nhân tình, quá có lời rồi, cớ sao không làm

Ở nhà Thổ Căn đi ra, trời cũng đã ngả về chiều, Lâm Tiểu Trúc thấy không còn sớm nữa, vội la lên” nguy rồi, không biết lúc này cửa nàng may quần áo còn mở cửa không? chúng ta phải mua mấy bộ xiêm y để thay đổi mới được”

Lâm Tiểu Trúc không nói, hai đại nam nhân trước giờ không phải lo ăn lo mặc cũng không nhớ ra, mà bây giờ nàng vừa nói tới, hai người đã thấy trên người không thoải mái. Tối qua ở nhờ nhà người ta, không tiện tắm rửa, Lâm Tiểu Trúc chỉ có thể lau mình sơ sơ, hôm nay dù thế nào cũng phải tắm rửa một trận cho thoải mái.