Biết Vị Ký

Chương 233: Ái muội giữa sông




Viên Thiên Dã đương nhiên cũng biết vậy, có điều cứu Thẩm Tử Dực nhưng cũng không thể để Lâm Tiểu Trúc có sơ suất gì, nếu không hắn sẽ hối hận cả đời. Nhưng hắn biết Lâm Tiểu Trúc xưa nay ổn trọng, nàng đã nói như vậy, ánh mắt lại kiên định như vậy, hắn tin nàng nhất định sẽ kiên trì chờ hắn quay lại. Viên Thiên Dã quay đầu, nhẹ nhàng hôn lên trán Lâm Tiểu Trúc” Tiểu Trúc, nhất định chờ ta” nói xong xoay người bơi về hướng bên kia.

Lâm Tiểu Trúc thấy Viên Thiên Dã như giao long trong nước, động tác tuyệt đẹp mà nhanh nhẹn, chỉ chốc lát đã bơi tới hơn mấy trượng, khóe miệng không khỏi cong lên, đưa tay xoa cái trán vừa được Viên Thiên Dã hô, trong lòng tựa như có một lỗ hổng khiến nước tràn vào, cảm giác khó tả.

Mấy lần tiếp xúc thân mật, thực ra không phải nàng không có cảm giác với Viên Thiên Dã. Nhưng vì vẫn luôn nghĩ hắn và nàng là người của hai thế giới khác nhau, hắn sẽ thê thiếp thành đàn, hắn không phải là phu quân mà nàng nghĩ. Cho nên nàng vẫn kiềm nén tình cảm nhưng mấy ngày qua, Viên Thiên Dã dường như thay đổi rất nhiều, hắn bắt đầu đặt nàng ngang hàng, học cách tôn trọng nàng, quan tâm nàng, dường như đang hướng tới hình ảnh phu quân mà nàng vẫn hằng mong muốn. Nghĩ đến hắn từng hỏi nàng, nếu hắn chỉ cưới một mình nàng thì thế nào, tâm của nàng liền chậm rãi hòa tan.

Nếu hắn thự sự cả đời chỉ cưới một mình nàng, có lẽ, nàng có thể thử mở lòng để đón nhận hắn.

Lúc này mưa đã nhỏ hơn nhưng gió vẫn lớn. Một trận gió thổi qua, sóng lớn liền cuồn cuộn nổi lên, ào ạt xọ tới chỗ Lâm Tiểu Trúc, cuốn nàng ra xa. Lâm Tiểu Trúc biết nếu Thẩm Tử Dực không thể chống đỡ được, như vậy Viên Thiên Dã chỉ có thể ôm hắn. Nơi này là chính giữa sông, lòng sông lại rộng, nếu nàng không thể tự mình bơi vào bờ thì dù Viên Thiên Dã võ công cao cường hay bơi lội giỏi thế nào cũng không thể cùng lúc mang hai người lên bờ trong cảnh sóng to gió lớn. Cho nên việc quan trọng nhất trước mắt là duy trì thể lực. Bởi vậy nàng ra sức dùng chân đạp nước, làm cho mình nổi lên trên, tùy ý để sóng gió cuống nàng đi xa nhưng ánh mắt vẫn nhìn về phía Viên Thiên Dã. Lúc này mưa lại đột nhiên lớn lại, nước ào ạt trút xuống làm cho người ta không nhìn thấy khung cảnh chung quanh.

“Tiểu Trúc, Lâm Tiểu Trúc.” Thanh âm khàn khàn tràn ngập lo lắng từ xa truyền đến.

“Ta ở bên này, bên này” Lâm Tiểu Trúc vận công loa lớn, quơ tay rồi cố gắng bơi về phía âm thanh kia.

“Tiểu Trúc. . .” Bên kia truyền đến thanh âm kinh hỉ.

“Ở bên này.”

Hai người vừa kêu vừa đáp, rốt cuộc cũng gặp nhau.

“Ngươi, xú nha đầu này, đã đáp ứng chờ ta ở đó” vừa thấy nàng, Viên Thiên Dã căm tức quát lớn, sau đó đưa tay lau mặt.

Thấy tay trái của hắn bế một người, tâm của Lâm Tiểu Trúc chùng xuống. Nghe thấy thanh âm tức giận và lo lắng của hắn, lại nhìn thấy mắt hắn hơi đỏ, tâm của nàng mềm xuống, bơi qua, ôm lấy thắt lung hắn, tiến sát vào lòng hắn, ôn nhu noi” ta không sao, sóng lớn quá, muốn bơi lại bị cuốn qua đây. Chúng ta còn giữ sức để bơi vào bờ nữa”

“Ta nghĩ đến, vừa rồi ta nghĩ đến. . .” Viên Thiên Dã vươn tay phải ôm chặt nàng, thanh âm khàn khàn.

“Thực xin lỗi.”

Mưa sa gió giật, tuy rằng hai người đều tâm tình kích động, nhưng vẫn duy trì lý trí, yên lặng ôm nhau một lát rồi bỏ ra. Lâm Tiểu Trúc quay đầu nhìn Thẩm Tử Dực, thấy hắn hai mắt nhắm nghiền như đang hôn mê bất tỉnh, kinh hãi hỏi” Thẩm Tử Dực sao vậy ?”

“Vừa rồi hắn giãy dụa quá, ta liền đánh cho hắn hôn mê, không có việc gì” Viên Thiên Dã thản nhiên nói.

Lâm Tiểu Trúc thở dài nhẹ nhõm, rất may là Viên Thiên Dã đã quyết định nhanh. Dục vọng muốn sống của con người rất mạnh, người bị rớt xuống nước, một khi bắt được gì đó sẽ gắt gao ôm chặt, làm cho người tới cứu hắn cũng bị trói tay trói chân, kết quả có thể cả hai cùng bị chết đuối. Cho nên đánh hắn bất tỉnh lại là biện pháp tốt.

“Mau đi thôi, ngươi nắm chặt áo ta” Viên Thiên Dã nói.

“Không cần, ta có thể cùng bơi với ngươi” Lâm Tiểu Trúc lắc đầu, nhìn chung quanh” chúng ta bơi phía nào đây ?” Mặt sông khá rộng, ở giữa không nhìn thấy bờ, sóng gió lại rất nước cũng không thấy rõ dòng nước, nếu bơi không đúng hướng, một hồi cạn kiệt khí lực là toi đời.

“Bên này.” Viên Thiên Dã thấy Lâm Tiểu Trúc nói vậy cũng không dùng dằng, lập tức bơi đi, vừa bơi vừa thỉnh thoảng quay đầu nhìn Lâm Tiểu Trúc, thấy nàng theo sát mình mới yên lòng chuyên tâm bơi về phía trước

“A, ta nhìn thấy bờ ở phía trước rồi” bơi gần nửa canh giờ, Lâm Tiểu Trúc chỉ vào phía trước, hô to.

“ngươi còn có thể kiên trì không ?” Viên Thiên Dã quay đầu, lo lắng nhìn nàng.

“Nhất định có thể.” Lâm Tiểu Trúc kiên định gật đầu. Thực ra khí lực của nàng đã sắp cạn, nếu có thể dừng lại, nàng nhất định sẽ không cử động nhưng liên quan tới tính mạng, nàng không dễ dàng buông xuôi, còn mấy chục trượng nữa thôi, nàng tin mình có thể kiên trì tiếp tục.

Trong đầu Viên Thiên Dã hiện ra hình ảnh gầy gò của Lâm Tiểu Trúc ngày trước ở sơn trang múc nước luyện lực cánh tay, ôn nhu nhìn nàng, động viên tinh thần” được, cố gắng bơi đến bờ bên kia đi” nói xong khoát tay bơi tới.

“Cố lên.” Lâm Tiểu Trúc cũng tự động viên mình, hít sâu một hơi rồi bơi theo hắn.

Hai mươi trượng, mười trượng, năm trượng, một trượng. . . Khi bàn tay chạm được vào bờ, Lâm Tiểu Trúc như muốn xụi lơ.

“Đến, ta đỡ ngươi lên” Viên Thiên Dã đẩy Thẩm Tử Dực lên bờ sau đó quay lại ôm lấy thắt lưng của Lâm Tiểu Trúc, hắn có thể lên trước rồi mới đỡ nàng nhưng nhìn ra nàng đã không còn khí lực, lại sợ nơi này sát mép nước, nếu có cơn sóng lớn đánh tới có thể bị cuốn ra xa.

“Được, ngươi kéo ta” Lâm Tiểu Trúc dùng sức nắm cây cỏ bên bờ, cắn răng nói.

“Nào, lên” Viên Thiên Dã đặt tay vào mông Lâm Tiểu Trúc, dùng sức đẩy nàng lên bờ.

Lên đến bờ, Lâm Tiểu Trúc nặng nề thở một hơi, quay đầu lại thấy Viên Thiên Dã vẫn còn ở trong nước, vẻ mặt hơi ngốc.

“Viên Thiên Dã, ngươi làm sao vậy ? ngươi đừng làm ta sợ” Lâm Tiểu Trúc vội vã quay người, vươn tay” mau nắm lấy tay ta, ta kéo ngươi lên”

“Ách, không cần. Ta tự mình lên được rồi” Viên Thiên Dã không được tự nhiên quay đầu sang bên cạnh, sau đó mới nắm lấy cây cỏ bên bờ, nhảy lên.

Nhìn vẻ mặt hồng hồng của hắn, lúc này Lâm Tiểu Trúc mới nhớ ra vừa rồi hắn dùng tay đẩy mông nàng, nghĩ tới đây, mặt của nàng cũng đỏ như đít khỉ.

Nàng là nữ nhân hiện đại, mấy kiểu tiếp xúc thân mật thế này chả là gì, vừa rồi nàng cũng không nghĩ tới nhưng mà bộ dáng của Viên Thiên Dã thế kia, rõ ràng là không thuần khiết.

Viên Thiên Dã dù không được tự nhiên nhưng vẫn sáng suốt, vừa lên bờ đã vỗ vỗ lên ngực Thẩm Tử Dực mấy cái, chốc lát sau hắn đã ói ra một đống nước, tỉnh lại.

Thấy Lâm Tiểu Trúc nhìn bọn họ, Viên Thiên Dã không ngẩng đầu lên, giải thích” trước khi ta cứu hắn, hắn đã hôn mên nên uống không ít nước”

“Hắn biết bơi chứ ? nếu không sẽ không kiên trì được tới lúc ngươi cứu hắn nhưng sao lại bị uống nước ?”

Thấy vẻ mặt Lâm Tiểu Trúc như không có việc gì, Viên Thiên Dã cũng tự nhiên hơn” hắn là hoàng tử của một nước, chưa từng trải qua sóng to gió lớn, thể lực chống đỡ không nổi cho nên mới vậy”

“Khụ, khụ, Viên Thiên Dã, cảm ơn ngươi” Thẩm Tử Dực suy yếu nói.

Mưa vẫn rơi không ngừng, đánh vào mặt Thẩm Tử Dực làm hắn rất khó chịu. Lâm Tiểu Trúc thấy vậy, lấy ngoại bào của hắn dùng sức xé làm hai rồi căng trên đầu hắn, nhìn chung quanh nói” không biết có chỗ nào trú mưa không ?”

Viên Thiên Dã đứng lên, đưa tay che trán, ngăn mưa, nhìn chung quanh, sau đó ngồi xổm xuống” nơi này không có chỗ nào để trú mưa” lại nhìn Lâm Tiểu Trúc” ngươi còn sức không ? chúng ta đi lên trước xem, có lẽ sẽ gặp được người ta”

Lâm Tiểu Trúc vừa mệt vừa lạnh, không còn sức nhưng vẫn cắn răng đứng lên nói” đi thôi” . Lúc này đã là cuối thu, thời tiết rất lạnh, Thẩm Tử Dực lại quen sống an nhàn sung sướng, sợ là chưa từng dầm mưa, nếu để lâu, e là hắn sẽ bị bệnh nặng, vẫn nên tìm một chỗ trú mới ổn.

“Chờ một chút.” Viên Thiên Dã đi đến bẻ một cành cây to cỡ cánh tay trẻ con, tuốt hết lá, đưa cho Lâm Tiểu Trúc” dùng nó chống đi đi”

“Cảm ơn.” Lâm Tiểu Trúc cảm kích nhìn hắn một cái. Viên Thiên Dã quả là một người rất cẩn thận.

Viên Thiên Dã quay sang cõng Thẩm Tử Dực” đi thôi” nói xong đi về phía trước.

Khi bọn họ bơi về bờ, tuy vẫn hướng về bên phải nhưng do dòng chảy, cho nên vị trí hiện tại của bọn họ không phải ở độ khẩu gần Chu gia trấn mà chắc là ở hạ lưu cong sông.

Ba người tập tễnh đi tới, vừa đi vừa nghỉ được hơn nửa canh giờ vẫn không nhìn thấy một bóng người. Khắp nơi đều là núi, cây cối sum xuê, ngoại trừ vài động vật nhỏ thì không hề có vật sống nào khác.

Cũng may mưa bắt đầu tạnh dần.

“Chúng ta ngồi xuống nghỉ ngơi, đốt lửa hơ khô quần áo đi” Lâm Tiểu Trúc đề nghị. Dù Viên Thiên Dã võ công cao tới đâu, thể lực lớn thế nào thì ở trong nước cứu người lại bơi xa như vậy, còn cõng một người nặng bảy tám chục ký đi lâu như vậy, sức lực cũng sớm cạn kiệt, hiện giờ chẳng qua cố chống đỡ.