Biết Vị Ký

Chương 181: Du côn lưu manh




Mệt mỏi một ngày, trở lại Viên phủ, Lâm Tiểu Trúc lập tức trở về viện của mình, tắm rửa sàng khoái, đang tính đến phòng bếp xem có còn gì ăn không thì Mã bà tử đã bưng một khay đồ ăn đến nói” công tử phân phó mang đến cho cô nương”

“Cảm ơn Mã thẩm” Lâm Tiểu Trúc vui vẻ tiếp nhận khay.

“Cảm ơn cái gì ?” Mã bà tử cười cười” ngươi giờ là đại chưởng quỹ, đãi ngộ đương nhiên khác trước. Công tử cũng đả phân phó, mỗi ngày đồ ăn của ngươi đều do phòng bếp nhỏ lo liệu, khi nào ngươi quay về là lập tức mang lên. Ngươi cũng không cần ở viện của mình tự nấu nước nữa, mỗi ngày sau khi ngươi trở về, Mã thẩm cũng sẽ giúp ngươi mang nước ấm tới”

Chuyện Lâm Tiểu Trúc mở cửa hàng điểm tâm, mọi người đều biết hơn nữa bọn họ cũng thấy được công tử có vài phần kính trọng đối với nàng. Lần này nàng lại có tư cách ăn cơm của phòng bếp nhỏ, đãi ngộ gần giống như công tử. Cho nên Mã bà tử càng nhận định sau này Lâm Tiểu Trúc sẽ là một nửa chủ tử trong phủ, càng ra sức nịnh bợ.

“Tuy vậy vẫn làm phiền Mã thẩm mà” Lâm Tiểu Trúc vừa cười nói vừa đặt khay đồ ăn lên bàn, sau đó đi vào phòng trong, cầm lấy hai tấm vải đem ra” ta đi ra ngoài, nhìn thấy hai tấm vải này màu sắc rất được, thích hợp với ngươi và Lý thẩm, các ngươi cầm lấy may xiêm y đi” lại đưa thêm một bao khác” đây là thuốc lá, ngươi giúp ta đưa cho Vương sư phụ nha”

“Ai da, sao lại thế được ? sao dám để ngươi tốn tiền vì chúng ta chứ” Mã bà tử miệng nói, tay nhận lấy hai tấm vải, vừa xem vừa cảm tạ liên hồi” ăn xong rồi, ngươi cứ để đây đi, lát nữa ta tới thu dọn”

“Vậy đa tạ Mã thẩm. Hôm nay ta vừa đói vừa mệt muốn chết, sẽ không khách khí với ngươi đâu” Lâm Tiểu Trúc vừa nói, vừa ngồi xuống ăn cơm

Mã bà tử không có đi liền, nhìn nhìn Lâm Tiểu Trúc rồi cẩn thận hỏi” các ngươi ở bên ngoài làm gì vậy ? ta thấy sắc mặt công tử không tốt lắm, cơm cũng không ăn”

Lâm Tiểu Trúc ngừng đũa, ngẩng đầu, cau mày nghĩ nghĩ” không có chuyện gì nha” . Chuyện xảy ra ở Thẩm viên hôm nay, Viên Thiên Dã không để trong lòng mới đúng, hắn có bao nhiêu đại sự mới lo, để ý làm chi chuyện Uyển Hoa quận chúa chỉ là nữ tử giận dỗi. Cho dù có tức giận, chỉ cần sai hạ nhân làm gì đó ngáng chân nàng, cho nàng làm gì cũng không thuận là được rồi, cần gì phải tức đến mức cơm nước không ăn.

Mã bà Tử cười mỉa nói” chắc là phiền lòng vì chuyện khác rồi. Tiểu Trúc cô nương từ từ dùng cơm, ta về trước”

Lâm Tiểu Trúc vừa ăn cơm vừa nghĩ, cuối quyết định không đến thăm Viên Thiên Dã.

Dù hắn xảy ra chuyện gì, nàng đều không giúp được. Nếu nàng đã vô tâm với tình cảm thì nên ít quan tâm hắn sẽ tốt hơn, nếu không thì sẽ là ngược lại, không phải quan tâm mà là trêu chọc.

An cơm xong, tự mình rửa chén rồi mang đến phòng bếp nhỏ, sau đó trở về nghỉ ngơi.

Hôm sau, nàng như thường lệ làm bữa sáng để Lý bà tử mang qua rồi đi về phòng mình thay quần áo, cùng Viên Ngũ Nương ra ngoài.

“Tiểu Trúc cô nương, tối hôm qua ngủ ngon giấc không?” Viên Ngũ Nương vừa lên xe đã hàn huyên.

“Rất ngon, còn ngươi ?” . Viên Ngũ Nương là người tính tình sảng khoái, cùng nàng nói chuyện phiếm cũng thấy rất vui. Hơn nữa, nàng là người hiểu chuyện, không có tò mò chuyện của Lâm Tiểu Trúc, luôn tự chủ động làm việc mình cần làm, cho nên Lâm Tiểu Trúc bắt đầu thấy thích nàng.

“Hôm nay trở bắt đầu trở lạnh, tối qua ta ngủ cũng rất ngon” Viên Ngũ Nương đáp lời.

Hai người nói vài câu, nói tới chuyện cửa hàng. Viên Ngũ Nương cười nói” cô nương thật có bản lĩnh, có thể cùng công tử mở tiệm, nghe nói còn được chia lợi tức. Không biết sau khi buôn bán có tiền, cô nương có tính toán gì không ?”

Lâm Tiểu Trúc xốc màn xe, nhìn ra ngoài cửa sổ, thở dài nói” còn có tính toán gì chứ ? nếu có tiền thì chược thân, sau đó buôn bán nhỏ mà sinh sống qua ngày” đây là lần đầu tiên nàng ở trước mặt một hạ nhân khác nói về chuyện chuộc thân.

Viên Ngũ Nương kinh ngạc đưa mắt nhìn nàng 'chuộc thân ? sao cô nương lại nghĩ tới chuyện chuộc thân ?” hồi lâu lắc đầu thở dài, nói tiếp” từ lúc ta bán mình đến Viên gia, chưa từng nghĩ tới chuyện chược thân. Chuộc thân xong, trở thành bình dân bá tánh, nhìn thì như tự do nhưng không có núi dựa vào, thời thời khắc khắc đều bị người ta khi dễ. Giống như chuyện cô nương mở cửa hàng điểm tâm đó, nếu không có công tử ra mặt, đám lưu manh chắc chắn sẽ tới gây chuyện, thu phí bảo kê, chẳng những mua bán không được mà còn phiền toái bản thân. Hơn nữa cô nương xinh đẹp như vậy, lại có tiền, càng khiến người ta ao ước”

“Du côn lưu manh?” Lâm Tiểu Trúc kinh ngạc” có du côn lưu manh sao ? ta thấy Bắc Yến quốc cũng không đến nỗi mất an ninh mà”

Viên Ngũ Nương nhìn Lâm Tiểu Trúc như nhìn người ngoài hành tinh, thở dài, trong mắt ánh lên vẻ bi thương” vừa rồi nói như vậy cũng không phải là hù dọa cô nương. Trước kia, trong nhà ta từng mở một cửa hàng bán gạo, cha ta ở bên lo việc buôn bán, mẹ ta ở nhà chăm sóc ta và đệ đệ ta. Sau không biết cha ta đắc tội thân thích một vị quan nào đó mà bị người ta đánh chết, cửa hàng cũng bị chiếm. Nương ta sau chuyện đó bệnh nặng một trận rồi qua đời. Nếu không gặp gỡ. . . quý nhân, ta và đệ đệ ta đã sớm không còn trên nhân thế rồi”

Bi thương chôn sâu dưới đáy lòng, dù cố gắng ché lấp nhưng vẫn không thoát khỏi ánh mắt của Lâm Tiểu Trúc. Nàng biết Viên Ngũ Nương nói thật. Trầm mặc một hồi mới nói” bây giờ ngươi không muốn sống những ngày như trước kia sao ?”

“Không muốn” Viên Ngũ Nương lắc đầu” bây giờ chỉ cần nghe theo công tử phân phó, làm vài chuyện không vất vả là có thể cơm áo vô lo, quan trọng nhất là trong lòng chắc chắn cũng không lo lắng ngày nào đó lại gặp tai họa bất ngờ”

Lâm Tiểu Trúc nhìn cảnh vật bên ngoài xe, không nói nữa.

Lúc mới đầu, nàng nghĩ Viên Ngũ Nương là theo lời Viên Thiên Dã để tìm hiểu tâm tư của nàng nhưng giờ thì nàng loại trừ suy đoán này. Với hiểu biết của nàng về Viên Thiên Dã, hắn kiêu ngạo như thế, chắc chắc ngoại trừ Viên Thập sẽ không để ngoại nhân nào khác biết trong lòng hắn suy nghĩ cái gì, lại càng không vì chuyện tình cảm cần tới sự trợ giúp của Viên Ngũ Nương. Xem ra Viên Ngũ Nương nghe nàng nói chuộc thân, cảm thán mà nói thôi.

Đúng là có núi để dựa vào vẫn tốt hơn. Đi theo một chủ tử quyền thế ngập trời như Viên Thiên Dã là có một ô dù to lớn che chắn, dù bên ngoài giông tớ bão bùng cũng không phải lo lắng, sợ hãi.

Tiếc rằng nàng lại không thích một cuộc sống yên tĩnh mà mang theo gông xiềng.

Giống như để chứng minh lời của Viên Ngũ Nương, hai người đến trong tiệm một lát liền có hai nam tử vẻ mặt dữ tợn đi đến.

Lâm Tiểu Trúc mới làm xong mấy món điểm tâm, đang tính đến tiền thính uống trà, vừa đến trung môn thì thấy được cảnh này.

“Các ngươi tính mở tiệm bán cái gì ?” nam tử thứ nhất đưa mắt đánh giá một vòng trong tiệm, ngôn từ cũng khá nhẹ nhàng.

Chu chưởng quầy đang đứng sau quầy gảy bàn tính, thấy hai người này, chỉ lạnh lùng nhìn thoáng qua rồi đáp” bán điểm tâm” nói xong lại vùi đầu khảy bàn tính nhưng không thèm để hai người này vào mắt, mấy tiểu nhị cũng bận rộn với công việc của mình, giống như không nhìn thấy hai người.

Nam tử kia cũng không tức giận, thái độ cũng cẩn thận hơn, chắp tay, trên mặt mang theo ý cười” không biết ông chủ là ai ?”

Chu chưởng quầy vẫn tính tính toán toán, đến khi làm xong mới ngẩng đầu, thản nhiên nói” ngươi biết Viên thần y chuyên chữa bệnh cho Hoàng thượng và Đoan vương gia không ? cửa hàng này là do hắn mở”

“Thì ra là Viên thần y, thất kính, thất kính” hai nam tử kia lập tức nghiêm túc hẳn, trên môi cũng tràn đầu ý cười” không biết cửa tiệm khi nào khai trương ? đến lúc đó tiểu nhân nhất định sẽ đến chúc mừng”

Chu chưởng quầy cũng tươi cười, buông bút, chắp tay nói” tiểu điếm ngày mai khai trương, đến lúc mời hai vị đại giá quang lâm” lại quay sang bảo tiểu nhị” A Sinh, mang một bình trà ngon đến đây”

Hai nan tử kia vội vàng từ chối, mà bọn họ khách khí thì Chu chưởng quầy lại càng khách khí hơn, cuối cùng hai bên cùng ngồi xuống, chỉ nói chuyện buôn bán mà không nói gì khác. Trà quá hai tuần, hai người kia liền cáo từ.

Lúc này Lâm Tiểu Trúc mới đi vào hỏi” Chu chưởng quầy, bọn họ là ai ?”

“Tiểu Trúc cô nương.” Chu chưởng quầy quay đầu, cười nói” chỉ là mấy tên lưu manh đến tìm hiểu tin tức thôi. Tiểu Trúc cô nương yên tâm, có công tử đứng tên, bọn họ sẽ không dám làm gì đâu. Hơn nữa hôm nay đã đến lấy tin, chắc rằng bọn họ chẳng những không dám quấy rối mà còn có thể dằn mặt những tên côn đồ khác có ý định phá đám chúng ta”

“Bọn họ là loại người nào ? quan phủ mặc kệ sao ?” Lâm Tiểu Trúc cảm giác như chính mắt nhìn thấy những gì Viên Ngũ Nương đã kể, không khỏi có chút lo lắng. Sau này nàng được tự do, nếu mở cửa buôn bán, ứng phó với đám lưu manh này cũng là chuyện đau đầu lắm đây.

“Quan phủ?” Chu chưởng quầy hừ lạnh một tiếng” những người này chắc chắn có quan hệ không rõ với quan phủ a”

Lâm Tiểu Trúc lắp bắp kinh hãi” Những người này đều do quan gia sai sử ?”

“Cũng không đến nỗi thế, bọn họ có thể là thân thích, là tộc nhân hoặc là có liên quan tới quan gia. Nói chung, chỉ cần bắt bọn họ lại, quan gia vì quan hệ lợi hại, không thể không ra mặt nói chuyện cho bọn họ. Dù sao quan gia Bắc Yến cũng là người, cũng phải ăn cơm, càng không thể đắc tội các đồng liêu. Chỉ cần không làm ra chuyện chết người thì đành mắt nhắm mắt mở mà thôi, cho nên cứ vậy mà hình thành như bây giờ” Chu chưởng quầy thở dài một hơi, lại nói” không riêng gì Bắc Yến, nơi nơi đều là như thế”

Lâm Tiểu Trúc gật đầu, cũng thở dài một hơi. Đây là cổ đại, là xã hội nhân trị chứ không phải xã hội pháp trị của người đời sau. Cho dù là xã hội pháp trị thì mấy chuyện như thế này cũng không ít.