“Chỗ các ngươi có thể tự pha trà sao?” Chung Ngọc Quý nghĩ sẽ nhanh
chóng quay lại xe nên chỉ tính ngồi dưới lầu, nhìn thấy tiểu nhị bưng
dụng cụ pha trà đi lên lầu, không khỏi tò mò hỏi
“Gia, chỗ
chúng ta có người pha trà chuyên nghiệp nhưng nếu khách cảm thấy tay
nghề của mình cao hơn, có thể yêu cầu tự mình pha trà” tiểu nhi ân cần
đáp
“Nga?” Chung Ngọc Quý theo bản năng nhìn thoáng lên lầu. Tổ tiên của hắn đều trồng trà, uống trà đã là một thói quen, mà cái khó
thay đổi nhất trong đời người chính là khẩu vị thời thơ ấu. Chung Ngọc
Quý trong một lần dẹp phản loạn ở biên cương đã cứu được Đoan vương, từ
đó được trọng dụng, trở thành đại tướng quân. Cuộc sống cũng thay đổi,
lá trà thường hay uống từ nhỏ đã đổi thành lá trà thượng hạng, lâu dần,
trình độ phẩm trà cũng tăng cao. Cho nên nghe nói có người tài nghệ pha
trà còn cao hơn người ở trà lâu, không khỏi thấy ngạc nhiên.
Viên Thiên Dã muốn lôi kéo Chung Ngọc Quý, đương nhiên mọi việc đều được chuẩn bị chu đáo. Quán trà này nằm trên tuyến đường mỗi ngày Chung Ngọc Quý vào triều đều phải đi qua, thói quen sở thích của hắn cũng nắm rất
rõ. Hai tiểu nhị cũng là tay chân đắc lực, giỏi nhất là quan sát ngôn
sắc. Lúc này tuy rất muốn đưa Chung Ngọc Quý lên lầu nhưng bọn họ cũng
biết, hắn từ một người trồng trà trở thành đại tướng quân, ngoại trừ võ
công cao cường, còn có sự can đảm, cẩn trọng. Trên lầu vốn có nữ quyến,
nếu bọn họ tích cự mời hắn lên lầu sẽ khiến hắn hoài nghi, cho nên đành
án binh bất động, chỉ sai người nhanh chóng pha trà cho hắn” mời khách
quan”
Chung Ngọc Quý nhìn nước trà xanh biếc trong suốt, mùi
hương thơm ngát xông lên mũi, nhấp một ngụm, cảm giác mát ngọt sảng
khoái thấm từ đầu lưỡi tới tận chân răng, cảm giác đầu lưỡi như muốn
tiết ra nước bọt. Lúc này trời đang nắng, hắn ngồi xe từ cung về cũng đã hai tuần trà, cảm giác trên người khô nóng nhưng uống xong ngụm trà, lỗ chân lông toàn thân như giãn nở ra, không có chỗ nào không thoải mái.
Hắn thỏa mãn thở dài một tiếng” trà ngon” trong lòng cũng rất vừa lòng
với trà và người hầu trà
Người hầu trà được khen, cười tươi như hoa nở, liền tiến lên hai bước nói với Chung Ngọc Quý” vừa thấy vị gia
này liền biết là người biết uống trà. Không phải nói ngoa nhưng ở kinh
thành này, tiểu nhân pha trà đứng thứ hai thì không ai đứng thứ nhất.
Nếu không phải vì trời quá nóng thì lúc này quán trà chúng ta đã đông
chật người” nói xong nhìn thoáng lên lầu, thanh âm nhỏ lại” nhưng có
người không biết phân biệt tốt xấu, ghen tỵ tay nghề pha trà của tiểu
nhân nên muốn tự mình pha. Tiểu nhân không tin nàng có thể pha trà ngon
hơn tiểu nhân ah”
“Nói gì đó?” trên lầu bỗng vang lên thanh âm
thanh thúy, tiếp theo có một tiểu nha đầu từ trên đi xuống, chỉ vào
người hầu trà nói” gì mà trong kinh thành xếp thứ hai thì không ai dám
đứng thứ nhất, nói mạnh miệng như vậy không sợ bị cắn trúng đầu lưỡi
sao? Ngươi biết ngươi là gì không? Ngươi chỉ là một con ếch ngồi đáy
giếng, chỉ thấy được một vòm trời con con. Trên đời này có bao nhiêu
người pha trà giỏi, người ta không phô trương nên ngươi không biết đó
thôi. Như vị này. . .” nàng chỉ tay vào Chung Ngọc Quý nói” không chừng
tay nghề còn cao hơn ngươi a”
Nói xong xoay người đi lên lầu.