Biết Vị Ký

Chương 12: Chia bánh




“Đều đứng lên đi.” Thiếu niên không có biểu tình gì, thanh âm réo rắt thản nhiên nhưng khí độ lạnh nhạt cũng thể hiện được phong phạm đại gia, làm cho hắn dù không lớn hơn bọn nhỏ bao nhiêu nhưng sự khác biệt lại rất lớn. Nam tử hoa phục làm mẫu, khấu đầu một cái rồi mới đứng dậy.

Mấy đứa nhỏ cũng làm theo, hô to “tạ công tử” rồi đứng lên.

Thấy thiếu niên hơi gật đầu, hoa phục nam tử mới xoay người nói với bọn nhỏ “tốt lắm, đem củi đả kếm được chia ra đốt lên đi”

Lúc này Lâm Tiểu Trúc không xa rời tập thể nữa, nàng túm lấy Hạ Sơn cùng theo mọi người vào rừng ôm củi khô đên. Một đống lửa lớn nhanh chóng được đốt lên, thiếu niên ngồi bên đống lửa, nghe hoa phục nam tử báo cáo gì đó, lão nhân râu dê không biết lấy ở đâu ra một cái nồi sắt, đi đến khe núi rửa sạch sẽ, sau đó múc một nồi nước đặt lên đống lửa.

Nhiều người lực lượng lớn, lát sau đã kiếm được một đống củi lớn, dưới sự chỉ huy của nam tử hoa phục, chia làm ba đống lửa, bọn nhỏ được an bài ngồi cách xa thiếu niên.

“Tốt lắm, ăn cơm .” một nam tử khác cấm túi trong tay, quơ quơ trước mặt mọi người, sau đó ném nó vào bụi cỏ, xoay người bước đi. Mọi người đi bộ cả ngày, giữa trưa mới được chia cho một mẩu bánh, thân thể lại đang tuổi ăn tuổi lớn nên đã sớm đói đến nỗi ngực dán vào lưng.Lúc này thấy có ăn thì đâu còn nghĩ gì nhiều, lập tức như sói đói mà nhào về phía cái túi.

Không thực sao vực được đạo, bây giờ không phải lúc khách khí cho nên Lâm Tiểu Trúc liền kéo Hạ Sơn tiến lên. Nàng là nữ hài tử, thân hình lại gầy yếu, khí lực không bao nhiêu, động tác cũng không quá thô bạo, cho nên dù có chuẩn bị vẫn bị xô ngã, đành trơ mắt nhìn mọi người lấy bánh chia nhau. Cũng may Hạ Sơn không đến nỗi ngốc, khi bị nàng lôi kéo đã biết ý của nàng, bộ dáng lại cao lớn nên rốt cuộc cũng cướp được bốn cái bánh lớn, tuy biểu tình trên mặt vẫn đáng đánh đòn nhưng cũng đưa cho Lâm Tiểu Trúc hai cái “ăn đi”

“Cảm ơn Hạ Sơn ca ca” Lâm Tiểu Trúc tươi cười nói, nàng biết tiểu tử này tới thời điểm mấu chốt vẫn đáng tin.

Hạ Sơn giống như không nghe thấy, im lặng ăn bánh nhưng vẫn đứng bên cạnh Lâm Tiểu Trúc, không có rời đi.

Lâm Tiểu Trúc cũng cắn một ngụm bánh lớn, đưa mắt nhìn chung quanh. Nàng thực lo lắng đây là cách sinh tồn duy nhất, những người đó sẽ dùng loại phương pháp này để bọn họ đấu nhau, khôn sống mống chết. Nếu là như vậy thì nàng khí lực nhỏ, không thể cứ dựa vào Hạ Sơn cướp đồ ăn giùm cho được, thế nào cũng tới lúc bị diệt trừ, con người có ai nhịn đói được đâu.

Quả nhiên, cách chỗ bọn họ không xa có một tiểu tử trong tay cầm tới năm cái bánh, ăn đến sung sướng, vài người khác cũng cầm đến ba, bốn cái mà cũng có ba bốn đứa nhỏ hơn, vừa xoa cánh tay vừa nhìn cái túi rỗng gấp đến độ khóc lên.

Lâm Tiểu Trúc nhíu mày, quay đầu nhìn thiếu niên và đám đại hán, chỉ không thấy bóng dáng của lão nhân râu dê, còn thiếu niên thì đang nói chuyện với nam tử hoa phục, mấy đại hán kia thì cúi đầu ăn bánh, không có ai để ý đến bên này.

Thực không có người nhìn sao? Nàng không tin, nhìn chung quanh hồi lâu, rốt cuộc cũng thấy một chéo áo sau góc cây.

Lâm Tiểu Trúc giật mình. Xem ra không phải là khôn sống mống chết mà bước khảo sát đầu tiên. Sở dĩ người nọ không đem bánh phân phát mà để bọn họ tự tranh lấy vì muốn xem biểu hiện của bọn họ. Người nào có bản lãnh dành được bánh, người nào không lấy được bánh, người nào có bánh còn biết chia cho người khác, người nào chỉ biết ăn một mình…Dựa vào đó sẽ biết được ai có lòng chia sẻ, ai ích kỷ chỉ biết khoanh tay đứng nhìn…Túi bánh kia y như một mặt gương có thể chiếu rõ nhân phẩm và năng lực của mỗi người.

Nghĩ đến đây, Lâm Tiểu Trúc há mồm cắn một ngụm bánh, híp mắt thích ý. Đến nơi này nửa năm, nàng ngoài trừ ăn cơm khô, chưa từng thực sự ăn qua cái gì gọi là đồ ăn. Bánh này tuy chỉ làm bằng cao lương, bỏ thêm chút muối lại để lâu ngày nên hơi cứng nhưng nàng ăn ngon lành, không kém gì sơn trân hải vị.

“Này , ngươi lấy bánh nhiều vậy những người kia làm sao có ăn? Đây là công tử phân cho mọi người ăn, ngươi dựa vào cái gì mà lấy nhiều như thế, lại làm người khác không có ăn?” một thanh âm vang lên

Lâm Tiểu Trúc đưa mắt nhìn qua thấy người lên tiếng là một thiếu niên mày rậm mắt to, xem ra là người rất chính nghĩa, hắn đang trừng mắt với tráng tiểu tử, tỏ vẻ bất bình.

Tráng tiểu tử kinh ngạc ngừng nhai, nhìn người đang chất vấn mình, lại đưa mắt nhìn mọi người, thấy ai nấy đều đang nhìn hắn, nhất thời đỏ mặt lên. Hắn bộ dáng cao to, sức ăn lại lớn, bình thường ở nhà luôn bị đói, hôm nay vất vả lắm mới đoạt được năm cái bánh lớn, nghĩ rằng có thể đạt được nguyện vọng ăn no một bữa, nào ngờ lại có người chỉ trích hắn.

Nhưng hắn cũng không nghĩ sẽ chia cho ai, gian nan nuốt miếng bánh xuống, trừng mắt cãi lại “ta không có giành bánh của ngươi, liên quan gì tới ngươi chứ? Ngươi thương tình bọn họ thì tự đem bánh của mình chia cho bọn họ đi”

“Ta…” Chính nghĩa sứ giả nghẹn họng, nhưng cũng rất nhanh đã phản bác lại “nếu ngươi không lấy bánh chia cho mọi người, ta sẽ nói với chủ tử, cho ngươi một cái cũng không có để ăn”

Tráng tiểu tử quay đầu nhìn bên kia, có vẻ sợ, nghĩ nghĩ một lát mới đưa ra một cái bán “sức ăn của ta lớn, nhiều nhất chỉ có thể cho một ca thôi”

Có thể lấy được một cái cũng là tốt rồi, chính nghĩa sứ giả không ép buộc hắn nữa mà đưa tay lấy bánh, đang tính quay sang thuyết phục những người khác thì những ngươi kia đã chủ động hiến dâng phần bánh dư của mình. Nhất thời mọi việc đã được giải quyết.

Lâm Tiểu Trúc mỉm cười

Vị này chính nghĩa sứ giả không có đi cáo trạng trước mà tìm cách giải quyết trước, cho thấy hắn là người khá thông minh, biết cân nhắc lợi hại. Nếu hắn đi cáo trạng, chuyện có thể được giải quyết, mấy đứa nhỏ không có bánh ăn sẽ cảm kích hắn nhưng những người bị phạt sẽ ghi hận hắn, hơn nữa mọi người cũng sẽ nghĩ hắn là phản đồ.Dù sao mọi người đều từ trong núi ra, lại cùng bán mình làm nô, mâu thuẫn này có thể tính là chuyện nội bộ, nếu chưa gì đã ồn ào ra ngoài thì khác gì bán bạn cầu vinh. Hiện giờ hắn giải quyết như vậy, mọi người lại cảm thấy hắn thông minh chính nghĩa, có thể nói hắn đã được sự tôn kính của mọi người, kể cả trang tiểu tử.