Chương 7:
Lâm Dịch Tâm vô cùng bất ngờ, nàng không dự liệu được mình sẽ nhận một đáp án như vậy.
Nhưng khi đáp án này đã được nói ra Lâm Dịch Tâm vẫn biết, loại suy nghĩ này tồn tại là chuyện hợp tình hợp lý.
Trước đây, nàng chưa từng đòi hỏi Thẩm Kiều rằng mình cần tài nguyên, bởi vì nàng biết, dùng thủ đoạn không đàng hoàng để có được những thứ không tương xứng với địa vị bản thân sẽ dẫn đến rất nhiều phiền phức, hơn nữa khi đó nàng cũng sẽ mất đi thứ quý giá nhất.
Khi xưa, dùng thân thể mà Thẩm Kiều hứng thú để đổi lấy hợp đồng với Thịnh Thế, Lâm Dịch Tâm nghĩ, nàng đã đi quá giới hạn của mình rồi và điều này lắm lúc làm cho nàng cảm thấy đau khổ. Cho nên nàng không thể bước tiếp trên con đường này nữa.
Chăm chỉ quay phim, không tạo phiền hà, nàng an ổn sống, an ổn kiếm tiền, khi màn đêm vắng lặng buông xuống, nàng mớibtự an ủi niềm đau khổ của mình.
Điều duy nhất mà Lâm Dịch Tâm có được từ khi ra mắt đến giờ, chính là《 Cô loài 》, một điều may mắn và cao xa hơn cuộc sống hiện tại của nàng rất nhiều.
Cho nên Tiêu Chấn Dư nghi ngờ nàng là hợp lý, Lâm Dịch Tâm không nghĩ điều đó xúc phạm đến nàng.
Nàng nhìn Tiêu Chấn Dư, chăm chú hỏi: “Nếu bây giờ tôi nói, tôi thử vai với một tư cách rất bình thường và được đạo diễn Khương chọn vào đoàn phim. Ngài tin chứ?”
“Tôi chỉ tin vào đôi mắt và trí óc.” Tiếu Chấn Dư nói.
“Hm, nếu như tôi hoàn thành nhân vật Chi Hoa này, vậy có phải ngài sẽ nghĩ tôi không dùng quan hệ các nhân để nhập đoàn?”
“Việc hoàn thành hay không do đạo diễn Khương quyết định.”
“Vậy là logic của ngài có đôi chút không hợp lý rồi.” Lâm Dịch Tâm cười đến ôn hòa, “Nếu như đạo diễn Khương chấp nhận việc tôi dùng quan hệ cá nhân để nhập đoàn, đương nhiên lúc quay phim cũng sẽ thiên vị tôi. Nói đến cùng thì, có vẻ ngài vẫn không hoàn toàn tin tưởng đạo diễn Khương.”
Đột nhiên Tiêu Chấn Dư nhếch môi cười.
Tựa như chỉ đơn giản bị nàng làm cho buồn cười, cũng tựa như đang cười chút mánh khóe nhỏ này của nàng.
Nói đến đây rồi cũng không còn gì cần thiết để tiếp tục.
Lâm Dịch Tâm khẽ gật đầu, nói: “Cảm ơn Tiêu lão sư đã chịu thẳng thắn với tôi, sau này quay phim, mong hợp tác sẽ thuận lợi.”
Tiêu Chấn Dư nhướng mày, gật gật đầu, Lâm Dịch Tâm cũng quay người đi.
Khương Chí làm phim đúng là không chút nào nôn nóng, hết nhóm này đến nhóm khác của ông mở họp để nghiên cứu và thảo luận kịch bản, ước chừng sau ba bốn ngày mới chính thức bắt đầu bấm máy.
Ngày quay đầu tiên, không có phân cảnh của Lâm Dịch Tâm, nàng muốn đến trường quay xem nhưng bị phó đạo diễn ngăn lại nói là chưa phải lúc.
Quá thần bí, làm cho lòng tò mò tăng cao. Không quá chú trọng đến việc học tập của diễn viên làm cho Lâm Dịch Tâm không có một cơ sở để chắc chắn.
Trời còn chưa tối, đoàn phim đã ngưng làm việc.
Khương Chí từ phim trường trở về, trong tay cầm cái áo khoác phe phẩy quạt, miệng ngâm nga một khúc nhạc, thoạt nhìn tâm trạng có vẻ rất tốt.
Lâm Dịch Tâm thực sự không nhịn được nữa, lúc dùng bữa tối len lén đi qua ngồi trước mặt Khương Chí, cười ngọt ngào như đóa hoa mới chớm nở.
“Sao đây?” Khương Chí hì hụt húp một muỗng lớn canh thịt dê, hỏi nàng.
“Có chuyện muốn đạo diễn Khương chỉ dạy.” Đôi mắt Lâm Dịch Tâm đầy trông mong nhìn ông.
“Chuyện không thể là không thể.” Khương Chí trừng mắt.
Lâm Dịch Tâm học theo vẻ mặt và giọng điệu của ông: “Chuyện không thể là không thể!”
Khương Chí bị chọc cười rộ lên.
Lâm Dịch Tâm nhân cơ hội nói: “Đạo diễn Khương, cháu rất nghe lời. Chuyện cháu hỏi không hề liên quan đến những cái đó.”
Khương Chí lại húp một muỗng canh lớn: “Vậy cháu nói.”
“Cháu muốn hỏi chú là, tại sao lại chọn cháu?” Lâm Dịch Tâm nhìn ông, vô cùng cảm kích, “Một vai diễn quan trọng như vậy, hơn nữ chú cũng đã từng hợp tác với rất nhiều nữ diễn viên ưu tú, cũng có rất nhiều diễn viên trẻ tuổi có tố chất thông minh, điều kiện của cháu, nhìn thế nào cũng thấy không đủ sức cạnh trạnh...”
“Vậy thì cháu nghĩ diễn, tôi đi chọn nữ diễn viên khác diễn.” Khương Chí ngắt lời nàng.
“Ôi, sao được chứ.” Lâm Dịch Tâm nóng nảy, “Đạo diễn Khương, ý cháu không phải như vậy, ý cháu là, thôi quên đi, cháu không muốn biết nữa. Đạo diễn Khương cháu sai rồi, chú coi như hôm nay cháu chưa từng xuất hiện ở đây đi.”
Lâm Dịch Tâm cầm lấy cái chén chuẩn bị bỏ đi, Khương Chí lấy đầu đũa chọc cánh tay Lâm Dịch Tâm.
“Mới đùa có chút mà sợ vậy rồi.” Khương Chí vui vẻ, “Chọn cháu là chọn cháu, làm gì cần nhiều lý do. Kịch bản là do tôi viết, đạo diễn cũng là tôi làm. Tôi nhận định cháu là Chi Hoa thì cháu chính là Chi Hoa, lo diễn là được rồi.”
Thoáng chốc, Lâm Dịch Tâm rất muốn khóc lên.
“Đi đi đi đi.” Khương Chí phất tay một cái, “Ghét nhất là bọn con gái khóc trước mặt tôi.”
Lâm Dịch Tâm vừa cười vừa khó chịu, đi qua bên kia ăn xong bữa cơm thì trở lại ký túc xá ôm kịch bản phim.
Lời thoại và mỗi chữ trong kịch bản nàng đã thuộc lòng.
Nhưng nàng không cho đây là cách, Khương Chí muốn nàng là Chi Hoa, từ giờ trở đi nàng phải đem bản thân biến thành Chi Hoa.
Cho đến khi đêm xuống, Tiểu Dĩnh nằm trên giường đeo tai nghe chơi điện thoại, Lâm Dịch Tâm đứng trước cửa sổ, nhìn núi rừng yên tĩnh được ánh trăng bao phủ, đột nhiên suy nghĩ trong đầu trở nên rõ ràng.
Khương Chí chỉ đưa cho nàng một phần kịch bản, không cho nàng xem các phân cảnh khác không phải là muốn Chi Hoa chỉ là Chi Hoa thôi sao?
Chi Hoa không biết chuyện gì nên Lâm Dịch Tâm nàng cũng không biết. Cho nên Chi Hoa thấy tò mò, Lâm Dịch Tâm nàng cũng phải hiếu kỳ.
Chi Hoa và Phùng Sinh nghi kỵ lẫn nhau, không phải rất giống trạng thái hiện giờ của nàng và Tiêu Chấn Dư hay sao.
Lâm Dịch Tâm thoáng chốc vui mừng, cảm thấy hết thảy mọi thứ trên đời đều là chuyện tốt.
Hai ngày qua đi, cuối cùng cũng đến lượt Lâm Dịch Tâm quay.
Và cũng đến ngày này nàng mới biết được tạo hình cụ thể của mình như thế nào, nhưng khi chuyên viên trang điểm phủ chiếc áo khoác cuối cùng lên người nàng, nói cho nàng biết đã xong rồi, ngay khi Lâm Dịch Tâm nhìn vào người trong gương kia lại cảm thấy vô cùng quen thuộc.
Đây chính là người mà nàng suy nghĩ mấy ngày qua.
Tiểu Dĩnh nhìn Lâm Dịch Tâm từ phòng hóa trang bước ra cả người đều ngây dại.
“Chết tiệt.” Cô tiến tới, “Thay đổi hoàn toàn một người luôn, chuyên viên trang điểm đúng thật là lợi hại nha, chị có còn là chị của em chứ?”
"
“Không phải, vị khách này nếu không mua giày thì có thể quẹo trái đi ra khỏi cửa hàng.” Lâm Dịch Tâm đưa tay chỉ chỉ.
“...” Tiểu Dĩnh nhất thời không biết nói gì.
Hai người cuối cùng cũng đi vào phim trường, Tiểu Dĩnh nhìn khung cảnh trước mặt, càng thốt không nên lời.
Đây là một thị trấn gần núi, mấy ngày qua Tiểu Dĩnh đã thử lái xe tham quan vài vòng, căn bản chưa từng thấy khu vực kiến trúc thế này.
Nhà cửa san sát nhau, tráng lệ và đẹp đẽ, phong cách kiến trúc nhất quán, rõ ràng là xây dựng tạm thời để quay《 Cô loài 》.
Khương Chí quả là giàu có khiến người khác phải phục đầu sát đất.
Trên mặt Lâm Dịch Tâm lại không có gì kinh ngạc, Tiểu Dĩnh muốn tìm nàng lảm nhảm vài câu, vừa quay lại thì thấy nàng đã đi về phía tiệm giày của mình.
“Chậc.” Tiểu Dĩnh chăm chú nhìn theo bóng dáng của nàng, trong lòng cảm thán. “Khương đạo đúng là trâu thật, có thể làm một người đang êm đẹp chỉ qua vài ngày như bị ma nhập.”
Nói xong cô bé chuẩn bị đi tìm một nơi ngồi xuống không làm ảnh hưởng đến công việc của đoàn phim, kết quả vừa mới ngoảnh đầu liền thấy Tiêu Chấn Dư đang đứng cách nàng hai bước chân.
Tiếu Chấn Dư cũng đã hóa trang, chiếc mũ tròn cùng bím tóc dài, áo bông xanh đen cùng áo khoác ngắn bằng vải thô.
Một bộ thổ trang như thế khoác lên người vẫn không giảm được sức hút của anh ta, chuyên viên trang điểm làm màu da anh ta sẫm hơn, vì vậy sự nam tính càng trở nên khó cưỡng.
Tiểu Dĩnh siết tay, cảm giác mình sẽ ngất mất thôi
“Tiêu, Tiêu lão sư.” Cô run rẩy nói, “Cố, cố lên nha.”
Tiếu Chấn Dư đang chăm chú nhìn vào tiệm giày bên kia, nghe thấy thì quay lại, không còn vẻ lạnh lùng như trước, chỉ có ôn hòa giản dị và thái độ khiêm tốn: “Ừm, cảm ơn.”
Tiểu Dĩnh: Bùm... Đoàn phim này có độc, nhưng mình thích dáng vẻ nhập vai này của anh ta!
Bắt đầu quay, Tiểu Dĩnh ngồi xa xa trông về hai người ở tiệm giày.
Cuộc gặp gỡ bình thường, lời thoại đơn giản nhưng lại như một bức tranh, đẹp đến không tả được.
Đây là mỹ cảm độc quyền thuộc về điện ảnh, thậm chí là mỹ cảm độc quyền thuộc về điện ảnh của Khương Chí, vẫn chưa lên khung hình, vẫn chưa được hậu kỳ biên tập nhưng Tiểu Dĩnh lại cảm giác như mình đang thưởng thức một bộ phim thực thụ.
Quá xuất sắc, đại não cô đang không ngừng chạy những dòng khen ngợi.
Lâm Dịch Tâm xuất sắc, Tiêu Chấn Dư xuất sắc, Khương Chí xuất sắc, anh quay phim xuất sắc, anh ánh sáng xuất sắc, chú đạo cụ xuất sắc, tiểu trợ lý mình, cũng xuất sắc luôn!
Quả nhiên chỉ một lần là qua.
Điều chỉnh máy quay và sắp xếp vị trí hiện trường, trong cùng một bối cảnh, từng thời gian và tình huống khác nhau, một lần đánh clapboard là một lần qua.
Tiểu Dĩnh hận không thể chạy ra trường quay nhảy một đoạn chúc mừng, cô sùng bái nhìn Khương Chí, thầm nghĩ, khó trách ngày nào cũng off đoàn trước giờ tan sở.
Phía sau diễn biến cảm xúc có đôi chút phức tạp hơn, quay nhiều hơn vài lần, Khương Chí đơn giản chỉ đạo, Lâm Dịch Tâm và Tiêu Chấn Dư đều nghe một cách chăm chú.
Cho dù có NG, toàn bộ bầu không khí cũng rất hòa đồng, chỉ là cần một hình ảnh có độ hoàn mỹ hơn.
Một buổi sáng quay chụp kết thúc, mọi người ngồi tại chỗ ăn cơm hộp, Tiểu Dĩnh mở nắp chai đưa nước cho Lâm Dịch Tâm, hầu hạ hết sức ân cần.
“Chuyện gì đang xảy ra vậy?” Lâm Dịch Tâm cười hỏi cô, "Trần tỷ tăng lương cho em rồi ?”
“Làm gì có chứ, em là người chỉ vì chút tiền mới chịu đối xử tốt với chị sao?” Tiểu Dĩnh khoa trương, “Em hiện giờ chính là fan sự nghiệp của chị, fan mama thấy con gái của mình xuất sắc, hài lòng này, kiêu ngạo này, hận không thể mang đứa con của mình âu yếm trong lòng bàn tay!”
Lâm Dịch Tâm liếc cô: “Gan lớn tày trờ rồi.”
“Khen chị cũng không cho.” Tiểu Dĩnh cắn một miếng đùi gà.
Hai người vừa ăn cơm vừa tán gẫu, tâm trạng rất tốt. Cơm ăn cũng xong, Tiểu Dĩnh đứng dậy dọn dẹp rác, vừa bỏ vào túi nhựa, đột nhiên sau lưng cô có người nói: “Đưa tôi đi, vứt cùng luôn.”
Tiểu Dĩnh nghe thấy giọng nói kia, cả người run lên, động tác quay người lại chậm chạp như robot.
Tiêu Chấn Dư nhẫn nại chờ cô, thấy cô cuối cùng cũng đối diện với anh ta, cười cười, đưa tay ra trước muốn nhận lấy.
“Không, không được!” Tiểu Dĩnh thoáng cái đem túi rác giấu ra sau lưng như giấu bảo bối.
Nét mặt Tiếu Chấn Dư có chút xấu hổ.
“Mấy chuyện vứt rác thế này, để tôi làm là được rồi! Các người là diễn viên ưu tú, lo diễn cho tốt là được!” Tiểu Dĩnh đỏ mặt, giật cái túi rác trong tay Tiêu Chấn Dư chạy đi không quay đầu lại.
Lâm Dịch Tâm cúi đầu cười, cười đến bả vai cũng run run.
Tiêu Chấn Dư cũng không đi, cứ vậy đứng trước mặt Lâm Dịch Tâm nhìn nàng.
Lâm Dịch Tâm ngẩng đầu, Tiêu Chấn Dư thực sự quá cao, nàng ngồi như thế ngước nhìn rất mỏi cổ.
“Tiêu lão sư, có chuyện gì sao?” Lâm Dịch Tâm chỉ chỉ cái ghế kế bên, “Ngồi xuống rồi nói.”
“Tôi xin lỗi.” Tiếu Chấn Dư nói, “Tôi nói xin lỗi em.”
“Hả…” Trong thời gian ngắn Lâm Dịch Tâm có chút sững sờ.
“Em diễn rất khá, nhân vật này nên là của em.” Tiếu Chấn Dư nhìn nàng, lúc trước có bao nhiêu thẳng thắn nghi ngờ thì hiện giờ có bấy nhiêu thẳng thắn thành khẩn.
Lâm Dịch Tâm thoáng chốc cười rộ lên, vô cùng vui vẻ: “Cảm ơn Tiêu lao sư, không kéo anh xuống tôi đã rất vui vẻ rồi.”
“Không đâu.” Tiếu Chấn Dư kéo chiếc ghế ra, ngồi ở đối diện nàng, “Cần nghỉ ngơi một lát không? Hay là diễn thử.”
“Diễn thử đi.” Trong nháy mắt Lâm Dịch Tâm tiến vào trạng thái của Chi Hoa, “Nếu đợi nữa, lát sau có thể chúng ta sẽ phải quay mấy lần.”
Lúc Tiểu Dĩnh đi vứt rác trở lại, từ đằng xa đã nhìn thấy hai người đang chăm chú đối diễn, vô cùng vui mừng.
Cô vẫn không hiểu tại sao lúc trước Tiêu Chấn Dư lại có thành kiến với hai người các cô, nhưng hiện giờ rõ ràng thành kiến đó đã không còn, Tiểu Dĩnh rất vui.
Cô không muốn đi qua quấy rầy các diễn viên, đang chuẩn bị thư thả tiêu cơm một chút thì điện thoại trong túi rung lên.
Điện thoại của Lâm Dịch Tâm, trên màn hình hiện tên: Thẩm tổng.
A, lại là một người làm cho Tiểu Dĩnh vui mừng, Tiểu Dĩnh nắm chặt điện thoại, chạy nhanh tới chỗ của Lâm Dịch Tâm, không nói nhiều đem điện thoại đưa tới trước mặt nàng, chỉ chỉ.
Lâm Dịch Tâm liếc nhìn điện thoại một cái, không hề do dự, lần nữa đi vào trạng thái thảo luận với Tiêu Chấn Dư.
Chỉ dành một ít thời gian nói với Tiểu Dĩnh: “Em nghe đi.”