“ Hiệu trưởng, ngày mai khoa nghiên cứu hóa học có tổ chức chương trình giao lưu với MIT tôi có thể không đi chứ?”
“ Ồ không được rồi Frola, cô xếp thứ nhất trong danh sách giáo viên khách mời mà họ mong muốn à không tôi hải nói là yêu cầu mới phải”
“ Nhưng thí nghiệm của tôi cần phải quan sát trong 54 tiếng đồn hồ nữa ngài nói tôi phải xắp xếp thế nào đây hơn nữa tôi là giảng viên không phải giáo sư nên không có trợ giảng rất khó nhờ người khác. Hai hôm nay cứ cách một giờ đồng hồ không cần biết tôi đang dạy học hay thí nghiệm đều có người gõ cửa và tặng đủ thứ quà khiến tôi bị làm phiền, trước khi nó vượt qua giới hạn chụi đựng cưa tôi thì tôi cần dược nghỉ ngơi, tôi bị thiếu ngủ trầm trọng rồi.”
“ Frola, tôi thông cảm với cô nhưng buổi giao lưu cô không thể thiếu mặt... Như vậy đi sau khi giao lưu kết thúc cô hãy hướng dẫn luận văn cho các sinh viên của cô để họ tốt nghiệp trong đợt thi này nhé, tôi sẽ kí quyết định cô nghỉ phép hai tháng. Sau đó cô phải trở lại giúp tôi đấy. Hai tháng nghỉ cô vẫn nhận tiến lương như đi làm. OK?”
Ông hiệu trưởng này thật biết giữ nhân viên quá đi!(^o^).
Nhưng cô rất yêu tờ đô la đấy. Ôi tiền của cô.($$)
“ Tốt, ngài hiệu trưởng tôi không làm phiền ngài nữa. Tôi xin phép”
Nghĩ mọi chuyện đơn giản một chú thì sẽ chẳng còn rắc rối gì xảy ra ấy vậy mà nó vẫn cứ đến với cô mới mệt. Nhưng không sao, nhìn cô đây này cô vẫn còn nguyên vẹn lắm chỉ cần hát một bài thôi mà đúng vậy cô chỉ cần hát một bài thôi.
Hát à? Tại sao lại là hát chứ, cô đây một nốt nhạc bẻ đôi không biết vẽ vời lại càng không chứ nói gì đến hát trước đám đông gần hai nghìn người này thật là thất sách quá... thất sách quá!
Nhưng người ta có câu nói thật sẽ được khoan hồng vậy nên cô cứ thật thà từ chối còn hơn.
“ Các bạn thân mến, các bạn muốn tôi hát để buổi giao lưu thêm sôi động là điều tôi không thể từ chối, thực ra điều này cũng rất làm khó tôi ví tôi một nốt nhạc bẻ đôi cũng không biết. Hát thì tôi không thể nhưng tôi sẽ tặng cho các bạn một khúc vũ cổ “
Tiếng sáo nổi lên, bóng trắng thướt tha mị hoặc xuất hiện ba nghìn tóc đen dài đến thắt lưng được buông ra mái tóc tết hờ được cố định bằng phụ kiện trâm cài, kẹp, nơ tinh xảo.
Cơ thể đong đưa theo tiếng sáo, mỗi cái giơ chân nhấc tay xoay mình đều mềm mại uyển chuyển. Cả hội trường im lặng ngắm nhìn cô như tiên nữ hạ phàm... Đúng vậy đêm nay cô chính là tiên nữ.
“ Cô Frola xin cho em hỏi bộ váy mà cô đang mặc trên người là của “ Triệu Triệu” phải không ạ?”
“ Một cô bé dễ thương câu hỏi của em rất đúng mục đich đấy, cái này đúng là của “ Triệu Triệu”, nhìn nó hơi khác phải không”
“ Vâng thưa cô bộ đồ này vốn là váy ngủ mà”
Ôi! Ôi! Cô gái này đang mỉa mai cô à? Vậy cô đây cũng không kiệm lời giảng đâu nhé.
“ Ồ, em không hiểu “ Triệu Triệu” rồi.”
“ Tại sao?”
Nhìn vẻ nghi hoặc, sững sờ của cô ta kìa trông ngốc quá thật là thú vị
“ Ở phương đông khi nói đến các cô gái đẹp thướt tha thì người ta thường nói đến tiên nữ. Tiên nữ mặc váy tơ lụa mềm mại dài quét đất nhưng không bao giờ bị bẩn. Đặc biệt màu trắng còn có khả năng thần thánh hóa con người. Tinh khiết, ngây thơ, vô hại, mỏng manh như đóa tuyết dễ tan khơi dậy bản năng muốn có muốn bảo vệ của phái mạnh. “ Triệu Triệu” thiết kế nó để mong người mặc có những cảm nhận mới lạ trước giấc ngủ của người mặc. Bộ váy này nếu được kết hợp với đai lưng xanh ngọc thêu hoa văn vàng kim thủ công bản rộng sẽ trở nên trang nhã, lịch sự của bộ lễ phục đẹp mà kín đáo. Hơn nữa đường may của” Triệu Triệu” lạ lại không tung ra bản thiết kế chính vì vậy mà” Triệu Triệu” vẫn còn là một dấu hỏi. Em còn thắ mắc điều gì nữa không cô bạn nhỏ?”
“ Cô giáo, tại sao cô lại biết rõ như vậy”
Cô đây vẫn còn nhiều nước bọt lắm cô không ngại nói thêm thêm đâu là cô thì đã hỏi là phải hổi cho đến tận chân tơ kẽ tóc dù chỉ là nửa từ cũng phải moi ra cho bằng được. Cô bé này rất được, không làm cô phụ lòng chờ. Đã có lòng muốn biết như vậy thì cô nhất định hữu lễ đáp lại.
“ Tôi là người cộng tác tư vấn phối đồ cho “ Triệu Triệu” nên tôi biết rõ hơn mọi người về các thiết kế của “ Triệu Triệu” mà thôi. Tôi thấy những điều các bạn muốn biết tôi đã giải đáp hết rồi, chương trình cũng sắp kết thúc tôi phải nhường sân khấu cho MC tôi xin phép.”
Sau khi cô rời đi toàn hội trường như được giải phóng luồng khí nóng do cô vừa tạo ra. Hỏi có ai không biết sức ảnh hưởng của “ Triệu Triệu” chứ. Từ cô bé đến thiếu nữ cho đến các quý cô rồi đến quý bà đều mê mẩn các mẫu thiết kế của “ Triệu Triệu”, biết bao nhiêu công ty thời trang nổi tiếng xếp hàng muốn kí hợp đồng sản xuất hàng loạt mẫu bản quyền của cô nhưng cũng chết chịu vì đường may của cô không ai có thể làm được như vậy. Chỉ một đường may và các gen nối họa tiết trang phục của cô đã làm khó các bậc thầy thiết kế nổi tiếng và làm đắm lòng các quý cô, quý bà.
Cô trở nên nổi tiếng bởi mỗi một bộ trang phục được đấu giá lên đến hàng trăm triệu đô la. Từ đại gia muốn lấy lòng người đẹp đến các ông trùm muốn vừa lòng vợ yêu rồi cấc minh tinh màm bạc nổi tiếng ngút trời tranh nhau đặt lịch với cô để thiết kế đồ cho họ. Nhưng mà cô đây đâu có nhiều thời gian chứ! Ai cũng muốn dùng đống tiền để được thỏa mãn dục vọng của mình thì cô chỉ còn cái xác bên núi tiền mà thôi. Mặc dù yêu tiền nhưng cô vẫn muốn có sức để tận hưởng.
“ Xin lỗi mọi người vì hiện tại tôi rất bận, hơn nữa thời trang không phải là nghề nghiệp chính thức của tôi nhưng tôi yêu nó vì nó có thể giúp tôi giải chess tại nhà. Có lẽ phải một thời gian nữa sau khi hoàn thành song chương trình huấn luyện thì tôi sẽ thiết kế tiếp. Hẹn gặp lại các bạn vào một ngày gần nhất.”
Nhìn lại dòng nhắn trên trang mạng Triệu Du hài lòng mỉm cười. Phải khéo léo từ chối rồi hứa hẹn thì mới không mất khách. Đây là quy tắc làm ăn của cô. Chừa cho khách một con đường tức là mở cho mình một con đường có như vậy tiền vào túi mới ngày một nhiều.
**********
Triệu Du cảm thấy mình thật quá bận bịu. Chỉ còn một tuần nữa thì đám học sinh nhờ cô giám sát bài luận văn sẽ thi tốt nghiệp mà cô lại có tận năm mươi học viên nhờ vả như vậy sẽ phải đọc năm mươi cái luận văn. Ôi biết thế cô sẽ từ chối hết không nhận ai cả thì có phải bây giờ cô đang an nhàn hưởng thụ cuộc sống hay không.
Nằm vật ra bàn Triệu Du uất ức than thân trách phận.
Hãy nhìn đi... Nhìn đi... Trong khi các giáo sư và giảng viên khác đang nhàn hạ hướng đẫn từng hộc viên một thì cô phải đánh vật với năm mươi người và với năm mươi tập luận án. Vấn đề thật lớn ở đây là khi cô phát hiện ra học viên được cô nhận hướng dẫn đều toàn là nam.
Dương thịnh âm suy.
Trong phòng làn việc của cô đúng là dương thịnh âm suy!
Triệu Du luôn tin rằng mình không xấu nhưng cô phải công nhận một điều rằng đẹp chưa chắc đã là một điều tốt.
Mặc dù ít tuổi hơn những sinh viên này nhưng là một cô giáo Triệu Du cảm thấy mình phải được tôn trọng. Vậy mà đám sinh viên ngoại quốc này lại dám tán tỉnh cô ngay tại trong phòng làm việc của cô. Được thôi, phòng làm việc thì hơi trật, còn phòng quyền anh của trường thì rộng lắm đảm bảo đủ chồ cho cô dạy bảo lũ mất nết này mà không tính đến việc vô tình phá hoại của công.
“ Alo”
“ Jack, em hãy nhận lệnh của tôi tập hợp các bạn nhờ tôi giúp họ hướng dẫn luận văn tập chung toàn bộ tại phòng tập quyền anh của nhà trường”
“ Nhớ bảo họ đem theo luận văn đã làm.”
“ Tốt lắm, tôi cho các em mười phút có mặt.”