Biết Trước Thiên Ý

Chương 1: Đứa trẻ lạc lõng




Ngày cô hạ sinh, trời đổ mưa xối

xả, mẹ bị vỡ túi nước ối quá lâu không kịp cấp cứu bà dùng cả tính mạng mình để đổi cho cô được mở mắt ngắm nhìn ánh mặt trời. Ngày sinh thần của cô là ngày giỗ của mẹ, đằng nội chỉ cần con trai không cần con gái, ông bà ngoại chỉ có mình mẹ, đằng nội không cần cháu gái hai ông bà bồng cô chăm chút cho cô lớn từng ngày.

Cô lên càng ngày càng giống mẹ, hai ông bà như được nhìn thấy con gái lớn lên một lần nữa cũng được an ủi phần nào nỗi đau mất con gái. Năm tuổi, có một lần Triệu Du từng hỏi ông bà về ba và mẹ nhưng đáp lại cô là ánh mắt đau buồn ẩn chứa đầy sự thương yêu cô vô hạn.Trưởng thành hơn những đứa trẻ bình thường, cô giữ vấn đề này lại trong lòng lặng lẽ đi tìm sự thật. Cho đến một ngày kia mọi bí mật được phơi bày dưới ánh sáng.

Mẹ lấy ba về nhà ba làm dâu nhưng luôn bị mẹ chồng không ưa làm khó, ba bất lực giữa làm con và làm chồng luôn tìm công việc bỏ mặc vợ khi cái thai trong bụng lớn dần. Mẹ chồng luôn lấy cái thai là con gái để chỉ trích con dâu oan uốt cho tới lúc sắp sinh cũng không để yên. Ba cũng dạn nứt tình cảm với mẹ cùng với cô thư ký xinh đẹp khách sạn ra vào càng làm cho mẹ tuyệt vọng để bây giờ cô chỉ có thể ngắm mẹ qua bức di ảnh, không biết tình thương của mẹ là gì chẳng biết sữa mẹ ngọt ra sao.

Nghĩ lại cô thấy cũng chẳng cần hận họ bởi họ cũng lộ rõ bộ mặt sớm để mẹ cô ở trên thiên đàng cũng không còn điều gì tiếc nuối chỉ cần nhìn cô lớn lên từng ngày là được.

Ngoại từng kể mẹ học hành rất giỏi ông cứ nghĩ mẹ sẽ đi du học để phát triển tài năng, ai ngờ mẹ lại lấy chồng sau khi học xong đại học làm cho ông vừa giận vừa buồn.

“Con nhất định sẽ du học, học trường nổi tiếng nhất thế giới rồi cầm mấy cái bằng tiến sĩ về cho ngoại nhìn”

Sự oán trách đầy đau lòng trên khuôn mặt già nua của ông làm cô thương ông quá, tâm nguyện ấy của ông cô nhất định hoàn thành.

Đời người thật chớ chêu quá, vì lòng tham mà cái họ nội kia dành quyền giám hộ cô khi ông bà ngoại vừa mất.Cũng chẳng sao cả, họ đối với cô cũng chẳng còn ý nghĩa gì muốn có tài sản của cô đến thế thì cô cũng hào phóng mà trả công hiến tặng một con t*ng trùng cho cái gia đình có người được xưng là ba mà đã vứt bỏ cô, không cần cô kia.

Mọi việc vẫn nằm trong dự đoán của cô ấy vậy mà vẫn có vài điều ngoài ý muốn. Ví dụ như cô phải nhận những cái nhìn khinh bỉ ghét bỏ của bà nội và dì ghẻ, tiếp đó là sự lạnh lùng và thờ ơ của ông nội và ba. Điều đáng nói nhất là tại sao cô phải chịu cuộc sống bị thiếu thốn vật chất đến thậm tệ như vậy chứ, cô đã cố gắng chịu làm theo mọi sai bảo như một người ở thậm chí còn hơn thế mà vẫn không hài lòng quát nạt mắng nhiếc cô đủ thú điều. Một tí tình người cũng không có một chút tình thân cũng không còn.

**********

Nắng cuối thu mờ nhạt, không một chút độ ấm.

Căn phòng nhỏ chống chải chỉ có một chiếc giường đơn nhỏ, một chiếc bàn học cũ bên trên có hai chồng sách cổ, một chiếc đèn bàn đã hoen gỉ và một chiếc tủ đang bị mọt.

Thân hình Triệu Du nhỏ bé, hai cánh tay ôm chặt đầu gối thu mình trên chiếc giường trong ánh dương tịch mờ nhạt hắt vào từ cửa sổ.

Hôm nay dì ghẻ điêu ngoa đáng ghét lại ghen ăn tức ở vì con mình không học giỏi suất ngày ăn chơi lêu lổng hư đốn không ai bảo được trái nghược hoàn toàn với cô.Ghen thì cứ ghen, tức giận thì cứ la hét tại sao còn lôi một người đã chết là mẹ cô vào. Bà ta đã phạm đến cấm kỵ cuối cùng của cô rồi.

Nhìn vào tờ lịch, Triệu Du lặng lẽ nở nụ cười lạnh lẽo. Ngày mùng bảy tháng bảy, là ngày sinh nhật lần thứ mười tám của cô, là ngày giỗ của mẹ và cũng là ngày cô bí mật lên máy bay sang Mỹ. Còn mười lăm ngày nữa, để gạch hết mọi phiền phức sau này có lẽ món quà duy nhất mà cô tăng họ sẽ làm cho họ suốt đời không quyên.

Tất cả đều vùi trong biển lửa, mọi thứ như chưa từng tồn tại, cuộc sống của cô giờ mới chỉ bắt đầu. Ông ngoại bà ngoại và mẹ cô luôn mãi mãi bên cô.