Tôi ra sức mở miệng thở hổn hển, thân thể mệt mỏi ngồi phịch lên sô pha, từ trong áo blouse trắng lấy ra bao thuốc lá và bật lửa.
“Hô…” Hút một hơi thật sâu, cả người thoải mái hơn rất nhiều. Tuy không thể hút thuốc trước mặt người bệnh, nhưng mỗi khi chỉ có một mình ở phòng nghỉ, tôi luôn dùng làn khói màu xám làm chất gây tê, thả lỏng cơ thể, nhất là sau một hồi giải phẫu.
“Cậu không sao chứ!” Bỗng nhiên cửa phòng nghỉ được mở ra, cậu đồng nghiệp kiêm bạn tốt Dodd xuất hiện trước mắt. Hắn nhìn tôi, dò hỏi.
“Không sao cả!” Dập tắt mẩu thuốc lá trong tay, tôi rốt cục cũng không thể thản nhiên hút thuốc trước mặt người khác.
“Lần phẫu thuật này coi như thành công.” Hắn vừa rửa tay vừa cùng tôi nói chuyện.
“Ừ!” Tôi gật gật đầu. “Có điều chỉ sợ bệnh nhân không thể vượt qua giai đoạn nguy hiểm, ngày mai tôi sẽ qua xem hắn.”
Sáng sớm tôi đã bị bệnh viện gọi giữa lúc nửa mơ nửa tỉnh, tôi lập tức lái xe tới bệnh viện.
Hôm qua bệnh viện vẫn còn vắng vẻ mà giờ đã kín người.
“Lại là vụ giết người rồi tự sát!” Nhìn thi thể dính đầy máu tươi trước mắt, tôi âm thầm suy nghĩ trong lòng.
Vết thương trí mạng ở bên ngực trái, cách tim không xa, hơn nữa hình như viên đạn còn nằm trong cơ thể. Về vết dao chỗ bả vai tuy không thể gây chết người, nhưng nơi đó lại xuất huyết rất nhiều cũng không thể coi thường.
“Đưa bệnh nhân vào phòng phẫu thuật!” Tôi hô to, vì bệnh nhân thì một khắc cũng không thể chậm trễ a!
Tất cả đều bận rộn nhưng mọi thứ vẫn được tiến hành rất nhịp nhàng, cứ thế cho tới giữa trưa.
“Sharon?” Bàn tay trước mắt cùng giọng nói quen thuộc kéo tôi ra khỏi suy nghĩ của mình.
“Cậu còn ở đây à?!” Tôi thoáng nhíu nhíu mày, đẩy cánh tay vẫn còn lắc lắc không ngừng của hắn trước tầm mắt tôi ra.
“Cậu a! Đừng làm việc quá sức. Tôi gọi cậu mấy tiếng liền cũng đều không có nghe thấy.” Vẫn cứ như trước, hắn liên tục xoa xoa đầu tôi, miệng nói ra những lời trước sau như một.
“Dài dòng!” Với sự quan tâm của hắn, tôi rốt cuộc vẫn phải cười nhạt.
Tôi lơ đãng không chú ý tới tiếng hắn thở dài, đem tầm mắt chuyển về phía ngoài cửa sổ, không hề nhìn hắn, thẳng đến khi bên tai vang lên tiếng đóng cửa.
“Rốt cục cũng có thể nghỉ ngơi một chút!” Tôi thì thầm tự nói, dần dần chìm vào mộng đẹp.
Trong tay cầm tờ đơn ghi chép bệnh án chậm rãi đi đến phòng bệnh đặc biệt.
“Tusitante Von Pedro Blair…” Tôi nhớ kỹ cái tên dài dòng trên bệnh án, hình như bệnh nhân có chút lai lịch.
“A?” Khi sắp tới nơi, một bóng dáng mảnh khảnh xuất hiện trước mắt tôi.
Bộ quần áo màu trắng của bệnh nhân, đôi vai gầy nhỏ, cùng mái tóc dài quá cổ đều lộ ra một loại cảm giác mỹ cảm cùng mị hoặc. Nhưng thạch cao nơi mắt cá chân cùng hai cây nạng tì ở hai bên sườn cậu ta lại khiến chói mắt dị thường.
Cậu ta đang nhìn chăm chú qua tấm kính lớn trước phòng chăm sóc, theo dõi động tĩnh bên trong.
“Cậu…” Tôi lắc lắc đầu, muốn đem ý niệm kỳ quái trong đầu vứt bỏ. “Cậu takhông những là con trai mà còn là bệnh nhân a!” Tôi âm thầm nhắc nhở chính mình.
“Khụ khụ ~” Tôi cố ý phát ra tiếng động.
Đối phương liền quay đầu lại, gương mặt thanh tú bị che kín bởi những vết thâm tím, thậm chí còn có vết máu, này chính là vết thương sau khi ẩu đả lưu lại “chứng cứ phạm tội.”
“Bác sĩ…” Cậu ấy nhìn tôi, nếu không nhờ hình dáng của miệng khi cậu ta phát âm nói cho tôi biết cậu ấy đang nói cái gì, tôi thật rất khó nghe thấy thanh âm mỏng manh kia.
Đôi mắt to đen láy nhìn vào tôi, ánh mắt vừa khẩn thiết vừa bi thương tựa như song kiếm đâm vào lòng tôi, ngực không khỏi nhói lên có chút đau.
“Cậu là…” Tôi không thể xem nhẹ sự tồn tại của cậu ấy. “Như thế nào với Mr. Blair?” Trong đôi mắt sâu thẳm kia dường như đã nói ra điều gì đó.
“Tôi là… cậu ta…” Cậu ta dừng một chút, nghiêng đầu suy nghĩ, tựa hồ đang tìm từ ngữ để biểu đạt ngôn ngữ trong nội tâm cậu ấy. “Là… người yêu.”
Tôi không kinh ngạc, giống như đã biết trước từ đầu, đồng thời lúc ấy cũng không cảm thấy quái dị với tình yêu đồng tính. Dù hiện tại đã có nhiều điều thay đổi, tình yêu đồng tính trước sau vẫn bị một nhóm người khinh bỉ.
“Được rồi!” Tôi gật đầu.
“Cậu, cậu ấy thế nào?” Lo âu hiện trên gương mặt cậu ấy.
“Không có vấn đề gì.” Tôi nói ra sự thật. “Cậu ấy mạng lớn. Viên đạn chỉ cách trái tim có hai li, có điều…” Tôi có chút đăm chiêu quan sát vẻ mặt cậu ta.
“Làm sao?!” Vẻ lo lắng lại hiện lên.
“Mất máu quá nhiều khiến não bộ thiếu dưỡng chất, dẫn đến tổn thương tới cơ quan tổ chức của não. Có thể tỉnh lại hay không phải nhờ vào vận khí của cậu ấy.” Sự thật luôn luôn tàn khốc cùng lạnh lùng như thế.
“Là vậy a!” Cậu ấy khẽ lẩm bẩm. Ngón tay gầy guộc trắng nõn gắt gao nắm lấy áo, tựa như chỉ có như thế mới có thể chế trụ được nỗi đau đớn trong lòng, dần dần hai má trở nên trắng bệch làm cho vết máu tụ thâm tím càng trở nên nổi bật hơn.
Cậu ta lại nhìn đến Tusitante nằm trên giường bệnh.
“Khi nào thì tôi có thể vào xem cậu ấy?” Ánh mắt không hề rời khỏi, cậu ấy tiếp tục nói.
“Bây giờ vẫn chưa được!” Tôi xoay người mở cửa phòng chăm sóc, bước vào.
“Bác sĩ.” Sớm đã chuẩn bị thỏa đáng, một cô y tá đang ở bên trong cùng đợi tôi.
Tôi đến trước giường bệnh, nhìn về phía thân thể to lớn đang nằm, trong mắt tôi hắn giống như một thi thể đã mất đi sức sống.
Theo lệ thường tôi giúp anh ta kiểm tra thân thể, hỏi y tá về tình trạng bệnh nhân, nhưng ánh mắt nóng rực ngoài cửa sổ vẫn không rời đi chút nào.
Cậu trước sau vẫn đứng ở đó, lẳng lặng chăm chú nhìn tất cả sự việc diễn ra ở trong này.
“Mau tỉnh lại sớm một chút đi!” Tôi nhìn người bệnh đang chìm trong mê man, mái tóc nâu sậm phủ lên trán đã có chút tái nhợt, ngũ quan hiển lộ vẻ khôi ngô tuấn lãng.
Từ khi vào nghề y tới giờ, đây là lần đầu tiên tôi quan tâm một người bệnh. Công việc nặng nhọc, tiếng khóc thống khổ, còn có chuyện sống chết tựa như trò chơi liên tục luân phiên. Tất cả đều khiến tôi đối với chuyện chết đi vốn đã không còn cảm giác.
Thân hình gầy yếu đó vẫn như trước lặng lẽ đứng ở nơi này, tựa hồ vĩnh viễn không biết mệt mỏi mà nhìn con người vô tri vô giác nằm trên giường bệnh.
“Vài ngày nữa tôi sẽ nghĩ cách cho cậu đi vào gặp cậu ấy.” Tôi không biết vì cái gì mà khi rời khỏi phòng chăm sóc lại đối cậu nói như vậy, nhưng ngay khi gương mặt kia hiện lên vẻ tươi cười ngọt ngào lại khiến tôi rung động.
“Cám ơn!” Trong nụ cười ẩn giấu sự sung sướng hạnh phúc vô bờ, những ngón tay mảnh khảnh lại dính sát vào tấm kính trước mặt người kia.
Tôi hèn nhát chạy khỏi nơi đó, giống như đứa trẻ nhỏ lúng túng, hoảng hốt.
Tiếng bước chân hỗn loạn vang lên trong hành lang yên tĩnh giữa đêm khuya,trống rỗng mà lại bi thương.