Biệt Thự Mê Tình

Chương 10




Mắt cá chân đau nhức khiến tôi cả đêm thức trắng, suốt đêm tôi chỉ ngồi chống đỡ cơn đau. Về phần Landry thì ngủ ngay bên cạnh tôi rất sâu, hắn không phải lo lắng tôi sẽ bỏ trốn, hơn nữa giấc mộng nhiều năm của hắn cũng sắp được thực hiện!

Sáng sớm Landry ra khỏi cửa. Hắn tựa hồ hoàn toàn không để tôi vào mắt, nhưng sự thật vẫn là sự thật, mắt cá chân của tôi đã sưng to bằng hai cái nắm tay. chỉ cần chạm nhẹ một chút thôi cũng khiến tôi đau đến khó thở. Như vậy ngay cả đi ra khỏi phòng này cũng rất khó khắn, huống chi còn phải chạy xuống cầu thang!

Chừng một giờ sau, Landry trở lại.

“Có muốn tôi không?” Hắn vừa vào cửa liền tiến đến bên người tôi, lưu lại bên khóe miệng tôi một nụ hôn. “Hôm nay Tusitante của anh sẽ được ra tù! Có muốn chúc mừng một chút không?”

“Hừ!” Tôi dùng tay áo lau lau khóe miệng bị Landry hôn qua. Không biết vì cái gì mà nơi Landry chạm tới đều khiến tôi cảm thấy ghê tởm, một loại cảm giác chán ghét không kìm được nổi lên.

“Anh không được dùng loại ánh mắt này nhìn tôi!!” Hắn đột nhiên nắm chặt cằm tôi. Hình như do thái độ cùng ánh mắt của tôi làm cho hắn tức giận. “Anh nghĩ chúng ta nên tặng cho hắn chút lễ vật gì đây?” Hắn nhất thời ôn nhu mở miệng khiến cho tôi trong chốc lát không kịp thích ứng, cũng không phải không hiểu ý nghĩa trong lời nói của hắn.

“Cậu…Cậu muốn làm gì?” Tôi sợ hãi. Tôi không thể đoán được hành động tiếp theo của hắn là gì.

“Ha ha ha ha ~” Hắn cười, tựa như tất cả không có gì thay đổi. Không biết từ nơi nào, hắn chậm rãi lấy ra một con dao, lưỡi dao sắc bén lóe lên.

“Cậu…” Tôi bị Landry kề dao trên người thong thả di chuyển làm sợ tới mức không nói thành lời. Cả người lạnh run, sợ hãi khiến tôi đình chỉ hô hấp, con dao sắc bén rạch nát áo sơmi của tôi, khuôn ngực trắng nõn cứ thế từ từ lộ ra bên ngoài không khí lành lạnh.

“Anh nói tôi nên tặng hắn cái gì thì tốt?” Landry bắt đầu thông qua con dao mà nhìn ngắm, lưỡi dao lạnh lẽo dính sát vào da tôi mà dao động. “Anh nói cho tôi biết, Tusitante thích bộ phận nào trên cơ thể anh?” Hắn đã hoàn toàn đánh mất lý trí nói ra lời nói tàn nhẫn đến rợn người.

“Cậu… cậu điên rồi! A ~~” Landry bỗng nhiên nắm lấy mắt cá chân bị thương của tôi, đau đớn giống như bị thiên quân vạn mã hướng tôi mà giày xéo. Trán toát ra từng lớp mồ hôi lạnh, tôi không thể chịu đựng được nữa, không thể chịu nổi sự tra tấn của Landry, không thể chịu đựng nơi mắt cá chân kịch liệt đau đớn, không thể chịu được tất cả mọi thứ. Nếu tôi được lựa chọn, tôi sẽ chọn cái chết để trốn tránh tất cả.

“Hả? Để tôi đoán!” Landry giả bộ có chút đăm chiêu, con dao trong tay lại nhất nhất không buông. Hắn như người bị nghiện, dùng dao cắt nát quần áo tôi, không lâu sau, tôi gần như hoàn toàn trần trụi trước mặt Landry. Làn da tiếp xúc với không khí bên ngoài khiến tôi cảm thấy có chút lạnh, mà ánh mắt nóng rực nơi Landry lại làm cả người tôi nóng lên. Mắt cá chân đau đớn khiến tôi cơ hồ không thể phản kháng, kỳ thật thì tôi cũng hoàn toàn vô lực để phản kháng.

“Ha haha, anh thực sự rất đẹp. Khó trách hắn ngày đêm mong nhớ anh.” Hắn như si ngốc mà vuốt ve da thịt trần trụi của tôi, tinh tế thưởng thức giống như trong mắt hắn tôi là một tác phẩm nghệ thuật. Nhưng mỗi lần hắn chạm vào tôi đều không khỏi run rẩy, không biết là vì sợ hãi hay là chán ghét, có lẽ là cả hai đi!

“Tôi biết rồi!” Hắn đột nhiên mở hai chân tôi ra, thân thể lập tức chèn vào giữa hai chân, làm tôi hoàn toàn không kịp ngăn cản. Ngón tay hắn không ngừng dao động tại nơi trên cơ thể mà có nằm mơ tôi cũng không ngờ tới, hắn nhẹ nhàng vuốt ve hai cánh mông tôi, ngón tay càng không ngừng ở hậu đình tôi quanh quẩn. “Là nơi này đúng không?”

“Cậu… Đồ… Khốn kiếp!” Thẹn thùng cùng phẫn nộ khiến tôi nói chuyện có chút run, ngực cũng bởi lửa giận trong lòng mà phập phồng lên xuống, nhưng mắt cá chân bị thương, thân thể suy yếu khiến tôi không thể dùng tay chống lại. “A ~~~ Cậu…” Ngay lúc tôi chưa kịp lấy lại tinh thần, hắn dùng chuôi dao đâm thẳng vào hậu huyệt, tức thời loại cảm giác bị xé rách xâm nhập vào não bộ. Đau đớn quen thuộc cùng sự sỉ nhục này so với vết gãy nơi mắt cá chân càng làm tôi khó có thể chịu được.

“Ha hả a, quả thật là cực phẩm a! Thứ này làm anh chảy máu này!”

Hậu huyệt mẫn cảm nhận thấy ngón tayLandry đang ra sức chen vào dũng đạo chật hẹp. Trên mặt Landry lộ vẻ tươi cười quỷ dị, đôi mắt màu đen đã không còn làm tôi cảm thấy thân thiết cùng quen thuộc.

“Ư~” Tôi cắn môi, cực lực nhịn xuống đau đớn nơi hạ thân. Đói khát cùng mệt nhọc đã khiến thể lực tôi cạn kiệt, thân thể tựa như chiếc lá khô yếu ớt trong gió, lung lay sắp rơi.

“A ~~ Ư!” Landry đột nhiêt rút chuôi dao đang chôn trong cơ thể tôi ra, mặt ngoài thô ráp khiến tôi phát đau, hậu huyệt bị thương không sao chịu nổi đối đãi thô bạo như thế.

Cảnh vật trước mắt dần dần mơ hồ, bóng dáng Landry trong tầm mắt cũng chậm rãi trở nên xa vời. Landry vươn đầu lưỡi đỏ tươi liếm lấy giọt máu trên chuôi dao, răng nanh trắng toát lóe lên, mái tóc đen tựa hồ có chút bay lên, trong ánh mắt lóe lên quang mang lãnh khốc cùng tàn nhẫn. Tất cả đều làm cho biệt thự xui xẻo này như nhiễm thêm chút sắc thái quỷ dị.

“Ma… quỷ!” Trước khi hoàn toàn mất đi ý thức, đó là từ xuất hiện trong đầu tôi.

Địa ngục lại một lần nữa đem lễ rửa tội đẫm máu diễn ra nơi biệt thự này.

***

“Dậy!” Thanh âm tựa như truyền đến từ nơi xa xôi nào đó. Tôi cảm thấy có người đang không ngừng lay động thân thể tôi, nhưng tôi mệt quá rôi, tôi cần nghỉ ngơi. Suy nghĩ có chút hỗn độn, mí mắt nặng nề khiến tôi chậm chạp không muốn tỉnh lại.

“A ~” Đột nhiên tôi bị một chậu nước lạnh bức dậy, làn nước lạnh băng xối lên toàn thân tôi, bọt nước từ đầu chảy xuôi xuống.

“Anh đúng là ngủ say như chết a!” Gương mặt Landry tức khắc đập vào mắt tôi, trên mặt hắn trước sau lộ vẻ tươi cười. “Mau mặc thứ này vào. Khách của chúng tôi sắp đến!”

Tôi thuận lợi lấy được quần áo Landry chuẩn bị cho. Lúc này tôi mới phát hiện mình đang trần như nhộng, bị nước lạnh dội vào như như rửa tội, gió lạnh ngoài cửa sổ thổi vào khiến tôi cảm thấy cả người đông lạnh tới tận xương. Bên ngoài đã một mảnh tối đen, bốn phía im lặng đến đáng sợ, không biết giờ là lúc nào.

“Ý… Ý cậu… là gì?” Đại não trì độn lúc này  mới ý thức được hàm nghĩa trong lời hắn. Tôi một bên rùng mình một bên dò hỏi.

“Đại khái là Tusitante của anh sẽ lập tức tìm đến đây! Ha haha ~” Hắn có vẻ vô cùng hưng phấn, nụ cười trên mặt có chút quỷ mị.

“Cậu nói cái gì?” Tôi không đoán được Tusitante lại có thể nhanh như thế.

“Hắn vừa ra khỏi ngục liền tiến thẳng đến nhà trọ của tôi. Xem ra dù hắn đang ở trong ngục cũng vẫn luôn quan tâm đến anh a!” Landry vừa nói vừa uống rượu, trong mắt ánh lên vẻ kiên định cùng tự tin. Nhưng loại ánh mắt khiến tôi rung động ấy giờ lại có vẻ như châm chọc, bóp chết nguồn suối sinh mệnh của tôi.

Tôi cố nén đau nhức nơi mắt cá chân, cần cổ tê cứng, liều mạng hoạt động thân thể tàn tạ chậm rãi mặc quần áo. Động tác đối với trước kia là vô cùng dễ dàng mà hiện giờ không khác gì một loại khổ hình, khi đã chuẩn bị xong, tôi thở hồng hộc, thể lực cạn kiệt.

“Có vẻ tình nhân của anhhành động không được nhanh nhẹn cho lắm! Chúng tôi nên thúc giục hắn một chút…” Landry đột nhiên đập nát bình rượu, nắm lấy điện thoại. Hành động của hắn hiện tại khiến tôi đoán không ra.

“Tusitante Von Pedro Blair, ha haha, biết tao là ai không?!” Landry cợt nhả nói chuyện, ánh mắt thỉnh thoảng lại hướng về tôi, lúc hắn nhìn chăm chú vào tôi không rõ là loại biểu tình gì.

Tôi không nghe được Tusitante nói gì trong điên thoại, hắn phản ứng lại như thế nào.

“Đừng tức giận quá thế! Tao cho hai người tâm sự nha?” Landry ngồi xổm trên mặt đất, đem điện thoại đưa khối thân thể ngồi trên mặt đất là tôi.

Tôi run run vươn hai tay nhè nhẹ tiếp nhận điện thoại, trong mắt tôi đây là cách duy nhất liên lạc với thế giới bên ngoài.

“Tusitante, đừng quan tâm đến tôi, nhanh đi báo cảnh sát, tên điên này sẽ… A ~” Tôi la to trong điện thoại, sợ Tusitante không nghe thấy. Tôi không muốn hắn phải đi tìm cái chết, nhưng tôi còn chưa nói xong đã bị Landry đoạt đi rồi, hung hăng cho tôi một cái tát. Bị công kích đột ngột, bên tai nổ vang, hai má nhất thời sinh ra đau đớn đến chết lặng.

“Tiện nhân!” Landry hướng tôi mắng, ánh mắt phẫn nộ tràn ngập tơ máu. “Bọn tao ở biệt thự, mày nên biết điều mà đến. Tao và Yang sẽ chờ mày!” Vừa nói xong, Landry liền phát cuồng đem điện thoại ném trên mặt đất, hung hăng hướng tôi đi tới.

“Mi… Mi muốn làm… làm gì?” Sợ hãi cùng khóe miệng bị sưng khiến nói chuyện có chút khó khăn, thân thể không tự chủ lùi về phía sau.

Landry bóp lấy cổ tôi, đầu bất lực ở trong tay hắn không ngừng đong đưa.

“Sao nào? Anh muốn cứu hắn?” Tức khắc gương mặt Landry phóng to trước mắt tôi, khóe miệng cong lên, cau mày trong cơn giận dữ. “Tôi sẽ không để anh phá hư kế hoạch của tôi!”

“Nha!” Landry phẫn nộ đánh mất cả lý trí, mặt tôi lại lần nữa trải nghiệm đối đãi tàn bạo.

“Tôi sẽ không để anh thực hiện được, tôi muốn báo thù…” Landry thì thào tự nói, giống như đang niệm chú, nhưng tay lại một khắc cũng không ngừng. Hắn nổi điên tận tình phát tiết lên người tôi, thắng đến khi hắn mệt mới thôi.

Tôi chịu đựng sự đánh đập tàn bạo của hắn, không phản kháng, không kêu rên, thân thể tựa hồ đối với đau đớn đã hoàn toàn chết lặng. Phòng khách u tối chìm trong yên lặng, ánh sáng từ lò sưởi trong tường cũng không thể chiếu sáng cả căn phòng. Landry đợi thời khắc được xâu xé Tusitante, còn tôi đợi chờ kỳ tích xuất hiện.

***

Không biết đã qua bao lâu, chợt có ánh đèn lóe lên trong không gian.Ánh sáng kia tựa như tia hy vọng bừng sáng lên.

“Ha haha, hắn rốt cục đã đến!” Landry nhìn qua khung cửa sổ. Tiếp theo là tiếng tắt động cơ ô tô cùng tiếng đóng cửa xe vang lên.

Tiếng bước chân quen thuộc của Tusitante càng ngày càng gần, trong lòng cũng bất an không yên.

“Hoan nghênh đến chơi!” Ngay khi thân ảnh màu đen của Tusitante xuất hiện ở cửa, Landry hưng phấn chào mừng, đèn cũng cùng lúc chiếu sáng bốn phía.

“Yang!” Không biết là do ánh đèn làm chói mắt hay vì đôi mắt đã bị đánh sưng vù, tầm nhìn của tôi mơ hồ không rõ, chỉ nghe thấy thanh âm lo lắng của Tusitante đã cảm nhận được hơi thở đặc biệt trên người hắn. “Mặt của anh…”

“Đừng…” Tusitante nhẹ nhàng chạm vào cũng vẫn đưa tới từng trận đau đớn.

“Còn chân của anh?!” Tusitante dường như chú ý tới chỗ mắt cá chân bị sưng thô to ngang với đùi.

“Tusitante…” Tôi vươn hai tay, gắt gao nắm lấy quần áo hắn, tôi không biết hắn là hiện thân của hy vọng hay là hủy diệt.

“Tên chó chết này!” Tusitante chưa bao giờ phẫn nộ như hôm nay, tôi cơ hồ có thể cảm nhận được lửa giận từ hắn tỏa ra bốn phía.

“Ha haha, đau lòng?” Khóe môi Landry nhếch lên cười đắc ý, nhưng sự hung ác trong ánh mắt vẫn thủy chung không tiêu tán. “Vậy mày đã làm gì Green? Mày giết cậu ấy, mày giết người tao yêu nhất trên thế giới này!” Landry hết sức kích động, đột nhiên hắn lấy ra một khẩu súng, họng chỉ thẳng vàotôi cùng Tusitante.

“Ha ha ha ha, tao muốn cho mày thống khổ, cũng muốn cho mày lúc nào cũng phải chịu nỗi đau đớn xuyên tâm này!” Hắn dần dần chuyển họng súng về phía tôi, chỉ cần hắn động tay một chút vào cò súng sẽ lập tức đưa hồn tôilên thiên đường.

“Ha haha, mày muốn biết tao đã làm cái gì với Green sao?” Tusitante chậm rãi bước về phíaLandry. Hắn tựa hồ hoàn toàn không đem vũ khí trong tayLandry để vào mắt. “Tao để gã tận mắt nhìn tao giết đứa nhỏ cùng vợgã như thế nào. Bên taitao nghe tiếng gã điên cuồng kêu lên, gã muốn cứu bọn họ nhưng lại cứu không được, cái loại tiếng kêu thảm thiết tuyệt vọng thật sự là làm tao cả đời cũng không quên được!” Tusitante kể ra quá trình hắn tàn nhẫn giết người. Tôi đột nhiên sợTusitante, một tên cuồng sát, lại thêm một kẻ điên.

“Sau đó tao treo Green lên, dùng dao khắc ký hiệu từng chút một trên người gã…” Tusitante tiếp tục miêu tả thời khắc vô cùng bi thảm ấy, đồng thời đi từng bước lại gần Landry.

“Không được nói nữa, không được nói nữa!” Landry đã bắt đầu dao động. Tay cầm súng run lên nhè nhẹ, trên mặt cố gắng giấu đi vẻ yếu ớt. “Mày là tội phạm giết người!”

“Tao dùng dao vẽ tranh trên người gã, mặt Green lúc ấy đã trắng bệch không có chút máu, toàn thân được máu che phủ. Máu tươi đỏ thẫm cứ thế chảy ra, thứ màu đỏ chói mắt, thực muốn cho mày được tận mắt nhìn thấy cảnh tượng tuyệt vời ấy!” Tusitante hoàn toàn không để ý tới phản ứng của Landry.

“Tao đã nói không được nói mà!Xin mày, đừng nói nữa!” Thanh âm Landry đã phơi bày nhược điểm của chính mình, khẩu súng trong tay đã trở nên nặng nề không chịu nổi.

“Cuối cùng, muốn biết cuối cùng tao đã làm gì không?” Tusitantevọt tới bên người hắn, kề ngay tai hắn nói lời tàn nhẫn nhất, thanh âm kia rất nhỏ nhưng vẫn rất rõ ràng. “Cuối cùng tao cắt lấy ‘của quí’ của gã nhét vào chính hậu môn gã!”

“Không!!” Landry đã hoàn toàn phát điên. Hắn ném súng xuống, thống khổ ôm lấy đầu, trong thanh âm tràn ngập bi ai cùng nức nở.

Tusitante thấy mục đích đã đạt được, lập tức thừa dịp Landry vẫn đang lâm vào hoảng loạn mà vọt tới bên người tôi. Nhưng chính tôi vừa rồi cũng bị Tusitante miêu tả mà bị dọa đến phát sợ, tôi bị lời hắn nói chấn động, thiếu chút nữa đã quên, hắn cũng là một ác quỷ.

“Sao vậy? Yang, chúng ta mau rời khỏi đây!” Tusitante thấy tôi bỗng dưng lui về sau mà cảm thấy kỳ lạ.

Tôi lắc lắc đầu. Tôi sợ, tôi không biết là sợ Tusitante hay là sợ Landry. Lúc này trong mắt tôi cả hai đều là ác quỷ, tôi không biết rốt cuộc nên tin tưởng ai!

Tôi liều mạng cử động thân thể, hướng ngược lại với Tusitante mà di chuyển. Lúc này chúng tôi đã hoàn toàn xem nhẹ Landry giữa lúc hoảng loạn, tôi cũng không ý thức được chính mình đang tiến gần tới Landry, cũng hoàn toàn không thể thấy được ánh mắt tàn nhẫn cùng lưỡi dao sắc bén ở Landry.

“Cẩn thận!” Tusitante thốt lên, thân thể cũng không kìm được mà chắn phía sau tôi.

“Tao phải giết chúng mày!” Thanh âm tuyệt vọng của Landry vang lên sau lưng tôi.

“Tusitante!” Tôi cố sức xoay người, đập vào mắt tôi chính là cảnh tượng Tusitante nhanh tay bắt lấy con dao, bàn tay chảy máu đầm đìa, giọt máu đỏ tươi không ngừng theo ngón tay chảy xuống, Tusitante đã chặn lại con dao đang hướng tôi mà đâm tới. Lòng tôi tựa hồ có thứ gì đó bị phá nát, tan vỡ.

Tusitante một tay cầm con dao kia, một tay nắm lại hướng Landry vung tới. Landry hoàn toàn không ngờ tới Tusitante còn có thể phản kháng, bị nắm đấm của Tusitante đánh cho bật ngửa lui về phía sau. Nhưng Landry cũng không có yếu ớt như trong tưởng tượng, hắn lập tức đứng dậy đánh lại.

Hai thân ảnh khôi ngô tuấn lãng xông vào nhau đánh thành một đoàn. Lúc này bọn họ chỉ có duy nhất một ý niệm là đánh gục đối phương, bởi vậy trận đấu này đặc biệt dữ dội lại tàn ác vô cùng.

Tôi bất lực đứng ngoài nhìn trận chiến sinh tử này, ánh mắt đột nhiên chạm đến khẩu súng rơi trên sàn. Thừa lúc hỗn loạn, tôi ra sức bò về phía đó, cẩn thận mà chầm chậm di chuyển về phía khẩu súng.

Khi cuối cùng trong tay đã cầm khẩu súng nặng trịch, lòng tôi dường như bình ổn hơn rất nhiều. Từ tốn giơ khẩu súng lạnh lẽo kia lên, hướng vào hai con người đang quấn vào nhau, giờ phút này tôi bỗng hoang mang. Tôi không biết bước tiếp theo nên làm gì? Tôi không biết súng trong taytôi là hướng tới ai? Tôi muốn giúp Tusitante, nhưng nhớ đến quá khứ hắn đối đãi với tôi mà tôi đột nhiên sinh do dự. Tôi hẳn là đang giúp một tên người? Lòng tôi hiểu rõ thời khắc cần phải quyết đoán, nhưng tôi lại do dự, chậm chạp với chủ ý bất định, lương tâm tôi lúc này đang che mắt khao khát nơi nội tâm!

“A!” Tiếng kêu của Tusitante rốt cuộc đa kéo tôi ra khỏi mớ ý nghĩ hỗn loạn.

Vì miệng vết thương trên tay khiến Tusitante thua cuộc. Hắn bị Landry đặt ở dưới thân, lưỡi dao trên tayLandry đã đâm sâu vào bả vai Tusitante.

Tôi đột nhiên thông suốt. Ngay khi nhìn thấy con dao sắc bén kia đâm vào thân thể Tusitantetôi liền hiểu được bản thân nên làm gì, bởi tâm tôi lúc ấy cũng đau đớn như Tusitante đến không chịu nổi.

Tôi hướng súng về phía Landry đang rút con dao ra chuẩn bị đâm vào tim Tusitante mà bóp cò, tiếng súng nổ vang vọng toàn bộ biệt thự, đánh vỡ sự yên tĩnh của đêm tối. Tôi nhìn thân ảnh cao lớn của Landry  chậm rãi nghiêng về một bên, hắn trừng lớn con mắt, trong mắt ánh lên sự khiếp sợ cùng kinh ngạc, tràn ngập biểu tình khó có thể tin. Hắn không ngờ được tôi sẽ cầm súng mà hướng hắn bóp cò.

Nhưng chính tôi cũng bị dọa tới ngây người. Tôi sợ hãi đánh rơi súng trong tay, cả người run rẩy không thôi.

“Tôi giết người, tôi đã giết người…” Miệng không ngừng thì thào tự nói. Tôi đã trở thành tên sát nhân, cho dù đây là xuất phát từ tự vệ.

“Yang, không sao, không sao cả!” Tusitante không để ý đến vết thương của chính mình đang chảy máu, xông đến gắt gao ôm tôi vào lòng, không ngừng trấn an tôi đang mê man. Nụ hôn dịu giống như bông mềm mại lướt qua hai má, khóe miệng cùng trán tôi. “Yang, tôi thật sự hạnh phúc!” Tôi hiểu được hàm ý của hắn trong lời nói.

“Chúng ta cuối cùng cũng có thể ở bên nhau…” Tusitante vô cùng hưng phấn cùng vui sướng, hạnh phúc kể ra cuộc sống tươi đẹp ở phía trước, tôi cũng bị hắn cuốn hút thật sâu. Thì ra khi chúng tôi vứt bỏ tất cả, đi theo tiếng nói của trái tim mình, sẽ có được tất cả những điều mình muốn.

Tôi không cần biết Tusitante là tội phạm giết người, là ác quỷ, là kẻ điên. Tôi chỉ biết lúc này tôi yêu hắn, tôi yêu bất chấp tất cả, cho dù phải phát cuồng.

Nhưng trừng phạt của thượng đế vẫn chưa chấm dứt. Tôi thấy Landry đang nằm trên mặt đất, nghĩ là đã tắt thở lại đột nhiên đứng lên, trong tay cầm khẩu súng tôi đã vứt đi, hướng Tusitante bóp cò.

“Không ~~” Tôi hoàn toàn không thể ngăn cản khoảnh khắc này không xảy ra. Tôi chỉ nghe thấy tiếng súng vang lên đinh tai nhức óc, thân thể Tusitante chấn động cùng mùi thuốc súng lan tỏa.

“Ha ha ha ha ~ Green, tôi đã báo thù được cho em. Tôi cuối cùng cũng có thể gặp được em rồi!” Landry điên cuồng cười, trong tiếng cười tràn ngập bi thương thống khổ. Sau đó hắn chậm rãi giơ súng lên, để họng súng hướng vào họng mình bóp cò, hắn tự sát! Lại một tiếng súng vang lên, thân thể cao lớn của Landry ngã ra sau, tôi dường như nhìn thấy giọt lệ đọng nơi khóe mắt hắn sáng lấp lánh bởi ánh lửa trong lò sưởi, bức tường phía sau hắn vương vãi vết máu, giống như một đóa cúc nở rộ – đóa cúc đỏ rực!

“Tusitante!” Tôi nhẹ nhàng lay động thân thể hắn, nhìn vết máu trên ngực hắn, đỏ rực đến ghê người.

“Tôi không sao! Trước khi đến đây tôi đã báo cảnh sát. Yên tâm, lập tức sẽ có người tới!” Thanh âm suy yếu của hắn nói ra một tia hy vọng, trong miệng không ngừng tràn ra máu như muốn hủy diệt trái tim tôi.

“Đừng nói nữa! Tusitante!” Tôi gào thét tên hắn, ngón tay không ngừng lau đi vết máu chảy ra nơi khóe miệng, nhưng máu hoàn toàn không ngừng chảy. Tôi cơ hồ cảm thấy thân thể hắn đang dần dần lạnh đi.

“Tusitante, ngàn vạn lần đừng bỏ tôi lại một mình…” Tôi nói không thành tiếng, nước mắt trào ra. Tôi chưa bao giờ đau lòng đến vậy, loại cảm giác tâm như bị xé rách này còn thống khổ hơn tất cả những thứ tra tấn ngày trước.

“Yên tâm, tôi sẽ không để anh một mình!” Hắn mỉm cười, nụ cười an lành cùng thỏa mãn, ngón tay có chút lạnh lẽo nhẹ nhàng lau đi nước mắt của tôi.

“Sẽ… không… như vậy!” Tusitante ngày càng suy yếu đi.

“Đừng nói nữa, đừng nói nữa!” Tôi đè lên môi hắn, điên cuồng hôn lên trán hắn, đem mặt mình dán lên trán hắn. Tôi lúc này mới thật sự hiểu được nỗi thống khổ của hắn khi tôi ở trong lòng hắn, dần dần mất đi tri giác. Loại cảm giác không từ ngữ nào có thể biểu đạt được tiếng khóc trong tim!

Mặt trời dần dần dâng lên ngoài cửa sổ, bóng đêm đã không còn tồn tại. Ánh dương chiếu sáng căn phòng tràn ngập bi thương, bên ngoài vang lên tiếng còi cảnh sát. Tôi gắt gao ôm lấy Tusitante. Tôi biết hắn tuyệt đối sẽ không bỏ rơi tôi, hắn sẽ vì tôi mà sống lại, tiến thẳng tới bến bờ hạnh phúc!

____________________ HOÀN______________