Biết Quân Như Cũ - Tiêu Lạt Thố Đầu

Chương 11: Phần 11




15

 

Tìm đến lều của Bùi Tri Hành, ta bị tiểu đồng canh cửa ngăn lại, nói rằng Bùi Tri Hành đang nghỉ ngơi, không ai được quấy rầy.

 

Ta còn không hiểu nguyên nhân sao?

 

Chỉ sợ Bùi Tri Hành đang bận che giấu dấu vết lúc nãy ra ngoài.

 

Ta hơi dùng sức đẩy tiểu đồng ra, tự nhiên vén rèm bước vào.

 

Vừa vào đã thấy Bùi Tri Hành ngồi tựa vào đệm, ung dung thưởng thức, bên cạnh là một chiếc bàn thấp bày điểm tâm và hoa quả tươi, hắn đang nhàn nhã bỏ nho đen vào miệng, chân phải băng bó đặt lên ghế, ra vẻ như bị thương nặng không thể đi lại.

 

Hắn ngước mắt, ánh mắt thoáng chút lười biếng: “Bạch Thuật, ta đã bảo ngươi bình thường phải rèn luyện nhiều vào, giờ ngay cả một người cũng không ngăn nổi, thật ngày càng có tương lai đấy nhỉ. Tháng này trừ một nửa tiền lương.”

 

Bạch Thuật cúi đầu, kêu oan biện bạch: “Nhị Lang, đây không phải lỗi của nô tài, thật sự là sức cô nương này quá lớn.”

 

“Thật sao?”

 

Bùi Tri Hành cầm một quả nho còn đọng nước, động tác khựng lại, liếc nhìn ta với vẻ không tin: “Còn cãi nữa thì trừ hết.”

 

Đồng cảm với người đi làm công, ta hoàn toàn hiểu được tâm trạng của Bạch Thuật lúc này.

 

“Công tử mà dám trừ tiền lương của hắn, ta sẽ tiết lộ hết chuyện ngươi vừa làm ra ngoài, nói công tử căn bản không bị thương. Tên địch thủ Hàn Ấp của công tử chắc sẽ rất vui khi có thêm một nhân chứng.”

 

Nói xong, ta xoay người định bước ra ngoài, chợt cảm thấy sau đầu bị thứ gì đó ném nhẹ, cúi xuống thấy quả nho lăn dưới chân.



 

Phía sau vang lên tiếng hắn, vừa giận vừa cười: “Đứng lại. Nàng đang uy h.i.ế.p ta đấy à?”

 

Ta xoay người, đối diện ánh mắt đen như vực thẳm của hắn, cố tình hỏi lại: “Đúng vậy. Chẳng lẽ chưa đủ rõ ràng?”

 

Im lặng trong chốc lát, hắn cười lạnh một tiếng, ra hiệu cho Bạch Thuật ra ngoài.

 

Trong lều chỉ còn lại hai chúng ta, hắn mới chậm rãi mở miệng: “Nàng có mục đích gì?”

 

“Có hai việc muốn xác nhận với công tử.”

 

Hàng mi hắn khẽ rung, không phản đối.

 

Ta bước từng bước lại gần hắn, càng đến gần, lòng càng trĩu nặng. Ta lấy ra miếng ngọc bội, hỏi: “Chuyện thứ nhất, miếng ngọc bội này công tử đã mang từ nhỏ sao?”

 

Ánh mắt hắn trong trẻo, nhìn chằm chằm miếng ngọc bội đầy kinh ngạc, rồi lập tức đứng dậy, đưa tay định giành lấy, nhưng ta nhanh chóng tránh đi.

 

Hắn không tức giận, thu tay lại, vén tà áo ngồi trở lại giường, khóe môi khẽ nhếch lên nụ cười không quan tâm: “Phải.”

 

Nếu ngọc bội là của Bùi Tri Hành, vậy có phải người kiếp trước là hắn?

 

Hay là Bùi Tri Lăng đã lấy ngọc bội của hắn để tặng người khác?

 

Ta nhớ kiếp trước, Bùi Tri Lăng từng nói với ta rằng miếng ngọc bội chạm trổ hình kỳ lân này là do cha mẹ họ chuẩn bị làm lễ đầy tháng, một cái dành cho hắn, còn cái kia là hình quỳ long.

 



Sau này gặp lại, ta đã trả ngọc bội cho hắn, nhưng chưa từng thấy hắn đeo lại.

 

Ta từng nghĩ có lẽ vì ngọc bội bị sứt mẻ một góc, nhưng xem ra không phải vậy, hắn không phải người vì chút tì vết mà bỏ đi.

 

Có lẽ lý do thật sự là vì không muốn ai nhận ra thân phận của mình qua ngọc bội này?

 

Vậy ra, người mà ta biết là Bùi Tri Hành, từ đầu đến cuối, luôn là hắn sao?

 

Nhưng vì sao hắn lại phải sống dưới danh nghĩa của Bùi Tri Lăng?

 

Ta nắm chặt miếng ngọc bội trong lòng bàn tay, hơi lạnh dần ấm lên, chăm chú nhìn khuôn mặt thanh tú của hắn, quả thực giống hệt kiếp trước.

 

Ta lại cất tiếng, giọng nghẹn ngào:

 

“Chuyện thứ hai, phía bên trái sau eo công tử có một nốt ruồi đỏ đúng không?”

 

Có lẽ câu hỏi này động chạm đến riêng tư, thần sắc hắn dần lúng túng, cảnh giác nhìn ta: “Ngươi hỏi chuyện đó làm gì?”

 

“Có hay không?”

 

Lo sợ hắn không chịu nói thật, ta nhấn mạnh thêm một câu: “Việc này đối với ta rất quan trọng. Còn do dự nữa, ta sẽ tự tay kiểm tra.”

 

Hắn quả quyết phủ nhận: “Không có. Hai câu hỏi ta đều trả lời xong rồi, nàng có thể đi được rồi.”

 

Ta không tin lời hắn, mắt thấy mới là thực, định tự mình xắn áo hắn lên để kiểm tra.