Biết Làm Ấm Giường, Cần Tình Yêu Chân Chính (Biết Ấm Giường, Cầu Chân Ái)

Chương 6




Edit: Miinu — Beta: Chicho

*****

Từ sau khi bị “vứt bỏ lại”, tinh thần của thiếu phụ mất chồng Tra Thanh Nhạc luôn trong trạng thái sa sút. Tuy không đến mức ảnh hưởng đến công việc, nhưng toàn thân hắn đều tỏa ra một mùi hương tựa như quần áo mốc meo, thật khiến người ta ngứa da nổi mẩn. Trịnh Tử Du đặt một bản kế hoạch điện ảnh đã được phê duyệt lên bàn làm việc của hắn, lượn quanh hắn hai vòng, tặc lưỡi thở dài: “Không phải tôi hóng hớt đâu, nhưng thật sự là mỗi tế bào trên cơ thể cậu đều đang phát ra tín hiệu “ông đang thất tình, mau tới an ủi ông đi”, cho nên tôi đành miễn cưỡng làm bộ tò mò một chút… Cậu chia tay với Giang Quý phi rồi à?”

“Ừ… Hơn nữa nhà và đàn dương cầm hắn đều không cần, cứ thế thoải mái ra đi…” Tra Thanh Nhạc gục xuống bàn, buồn khổ nói: “Một năm này, không phải tôi dùng tiền bao hắn, mà là hắn lấy tình cảm để nuôi tôi. Kết quả tôi không biết tốt xấu, nên hắn thu lại tình cảm, vỗ mông bỏ đi.”

“Ể… Tôi lại cảm thấy hắn ta trả nhà như vậy chính là lấy lui làm tiến!”

“Hả?” Tra Thanh Nhạc hệt như con mèo nhỏ nghe thấy kẻng gọi ăn cơm, hai mắt lập tức sáng ngời.

“Cậu xem, nếu hắn nhận nhà, sau khi rời khỏi, chưa chắc cậu đã quay về, thậm chí chẳng bao lâu sau cậu sẽ tìm người mới rồi mua nhà mới, thế là hắn tạch hoàn toàn. Nhưng hiện giờ, hắn rời đi tay trắng, để lại cho cậu một hình bóng thản nhiên phóng khoáng không ham tiền tài, còn cậu ở lại cái tổ nhỏ của hai người, nhìn đâu cũng nhớ đến hắn, nhớ đến lại không đành chia xa. Có lẽ là hắn đang đánh cuộc cậu không buông xuống được!”

“Đúng!” Tra Thanh Nhạc hoàn toàn tỉnh táo, cảm thấy Trịnh Tử Du phân tích vô cùng có lý.

Phải biết, thứ mà Giang Vân Thiều để lại không chỉ là một căn phòng ngập tràn hồi ức, mà còn là chiếc dương cầm cô đọng biết bao cảm xúc cùng với con cún bự bọn họ xem như con gái. Sở dĩ Tra Thanh Nhạc luôn sa sút tinh thần cũng là vì hàng ngày về Bích Thủy Loan cho chó ăn, do đó mới khó dứt ra khỏi những ký ức mãnh liệt cùng những tình cảm triền miên. Tên khốn kia, quả nhiên lại bày mưu tính kế nhỉ?

Thu lại tình cảm cái gì… Căn bản là không phải. Hắn đang thả dây dài câu cá lớn!

Nhìn vẻ mặt sáng bừng lên của Tra Thanh Nhạc, Trịnh Tử Du buồn bực nói: “Này, cậu đừng kém cỏi như thế chứ, vừa chia tay được mấy tuần đã vội đi tìm người ta trở về?!”

Nghe đến vấn đề này, Tra Thanh Nhạc lại bắt đầu uể oải, cúi đầu, hờn dỗi nói: “Không, không hề!”

Haiz… Nghĩ kỹ nhìn thông thì có gì khác biệt đâu?!

Hiện tại vấn đề không phải là Giang Vân Thiều có yêu hắn không, yêu nhiều bao nhiêu và đã thu lại tình yêu ấy hay chưa. Mà vấn đề là hắn căn bản không cần tình yêu của Giang Vân Thiều, không thể tiếp thu phần tình cảm ấy. Đối với quan hệ bao nuôi mà nói, “yêu” chính là một gánh nặng khổng lồ! Giờ hắn đã trút bỏ gánh nặng rồi, cho nên rốt cuộc cái gánh ấy nặng tựa Thái Sơn hay nhẹ như lông hồng, có liên quan gì đến hắn nữa đâu?

“Chậc chậc…” Trịnh Tử Du chép miệng mấy tiếng, xoa đầu Tra Thanh Nhạc như xoa đầu chú cún bự: “Nhìn bộ dáng đáng thương của chú mày… hay để anh giới thiệu cho chú một người khác nhé?”

“Được!” Tra Thanh Nhạc gật gật đầu. Các tốt nhất để kết thúc một mối quan hệ chính là phát triển mối quan hệ tiếp theo. Có lẽ nguyên nhân khiến hắn nhớ mãi không quên Giang Vân Thiều không phải là đối phương quá đặc biệt, mà là hiện giờ hắn không còn trăng hoa như trước. Cho nên, lại tìm một đối tượng bao nuôi mới, chỉ cần đối tượng mới này không giống Giang Vân Thiều, mong muốn những thứ quá xa vời thì hắn có thể yên tâm hưởng thụ rồi!

Trịnh Tử Du làm việc rất hiệu quả, vài ngày sau đã giúp Tra Thanh Nhạc bố trí một bữa cơm. Đối tượng là MC của một chương trình giải trí, ngoại hình không hề kém Giang Vân Thiều, tài ăn nói cũng rất tốt, luôn biết kể chuyện cười, chọc cho người đối diện cười đến ngả nghiêng. Tra Thanh Nhạc cũng liên tiếp gật gù… nhưng không phải đang cười mà là đang mệt. Có thể vì Tra Thanh Nhạc sống ở nước ngoài từ nhỏ, nên cách gây cười của MC này không ăn nhập lắm với sóng não của hắn. Ăn được nửa bữa cơm, Tra Thanh Nhạc đã bắt đầu ngáp ngắn ngáp dài, cuối cùng chỉ có thể phớt lờ ánh mắt thất vọng của MC, một mình lái xe trở về Bích Thủy Loan. Kể cũng lạ, hắn vừa vào nhà, tinh thần đã lập tức trở nên sảng khoái. Nghỉ ngơi một hồi, hắn quyết định dẫn Thiếu Gia xuống lầu đi dạo vài vòng.

Giữa tháng bảy, thời tiết nóng bức, hơn chín giờ tối, trong khu vẫn có không ít người tản bộ và dắt chó đi dạo.

Tuy Thiếu Gia thân thiện với con người, nhưng lại không hề khách sáo với đồng loại. Có thể vì từng là chó hoang cho nên nó có ý thức lãnh thổ cực mạnh, cách đây không lâu còn suýt cắn bị thương một con chó lạ bất chợt tới gần. Vì thế Tra Thanh Nhạc dắt nó đi vào một khu vắng vẻ hơn. Lúc này, có một người đang chạy bộ ở phía đối diện, đến trước mặt hắn thì dừng bước chân, tháo mũ của áo thể thao xuống, cười cười: “Ngài Tra, trùng hợp quá, lại gặp rồi.”

“À… Diệp Dung, khéo thật, đang chạy bộ hả!”

“Ừm, rèn luyện một chút… Gần đây tôi nhận một bộ phim có cảnh diễn võ thuật, phải bồi dưỡng sức khỏe cho tốt mới được!” Tình trạng của Diệp Dung khá hơn rất nhiều so với lần gặp ở bệnh viện hơn một tháng trước, thậm chí còn có vài phần phong thái của thiếu niên xán lạn trong phim ảnh. Tra Thanh Nhạc vẫn rất thông cảm cho Diệp Dung, nhìn đối phương phấn chấn như thế cũng vô cùng vui vẻ: “Thế nào? Ký hợp đồng với công ty khác rồi à?”

“Một công ty nhỏ thôi, có lẽ ngài chưa từng nghe qua, nhưng rất tận tâm với tôi, tôi không thể cứ sống trong ánh hào quang của quá khứ, làm người phải biết nhìn về phía trước, tôi muốn bắt đầu lại một lần nữa!”

“Vậy chúc anh giành được một danh hiệu Ảnh đế nữa!”

Diệp Dung thẹn thùng cười, kéo mũ lên: “Tôi tiếp tục chạy đây.”

“Ừ, tạm biệt.”

Kết quả, chạy được mấy bước, Diệp Dung lại quay đầu, áy náy nói: “Thực ra tôi hẳn là nên xin lỗi anh một tiếng, lúc trước tôi… đã từng muốn qua lại với anh để thoát khỏi bàn tay Phùng Cát… Tôi nghe nói tên Phùng Cát điên kia luôn gây phiền toái cho anh, thật lòng xin lỗi anh.”

Tra Thanh Nhạc rộng lượng phất tay: “Không sao cả, tôi căn bản không coi họ Phùng kia ra gì!”

Diệp Dung lại cười rồi nhanh chóng chạy đi. Nhìn bóng lưng của hắn, Tra Thanh Nhạc đột nhiên cảm thấy mình còn không bằng được Diệp Dung.

Diệp Dung còn biết không thể mãi đắm chìm trong quá khứ, phải nỗ lực hướng về phía trước. Mà hắn, thân là người chủ động kết thúc một mối quan hệ lại rúc trong cái ổ hoài niệm hối hối hận hận, trong khi tình nhân cũ đã thản nhiên cất bước rời đi. Cái khỉ gì thế không biết! Cho nên, hắn quyết định phấn chấn lên, bắt đầu lại ngay từ giây phút này!

Vì thế đêm hôm đó, Tra Thanh Nhạc liền mang theo con cún bự của mình trở về nhà họ Tra. Sáng sớm hôm sau, hắn dắt Thiếu Gia đã tắm rửa thơm ngào ngạt đi gọi ông nội rời giường, dành một ngày nhàn nhã cùng ông cụ chơi đùa với chó. Hiện giờ Tra Ngọc Châu hoạt động không tiện, sinh hoạt bình thường đều phải nhờ cậy cháu trai. Trong nhà có hắn và người giúp việc, lại thêm thú cưng ở bên, ông cụ cũng bớt cô quạnh. Nhìn ông nội và “con gái nhỏ” vui vẻ sống chung, Tra Thanh Nhạc chống hông nhìn trời mỉm cười mỹ mãn. Bước đầu tiên xem như đã thành công. Kế tiếp, hắn sẽ xử lý căn phòng và chiếc dương cầm ở Bích Thủy Loan, lại tìm một tình nhân ngoan ngoãn dịu dàng, như thế, cuộc sống của hắn sẽ trở về nguyên trạng.

Chạng vạng, Tra Khách Tỉnh tan làm trở về nhà họ Tra, nhưng cùng về với hắn còn có một người quen của Tra Thanh Nhạc.

“Dương Vân, sao chị lại đến đây?”

Dương Vân mặc một bộ âu phục màu vàng nhạt, trông qua vô cùng xinh đẹp và trang nhã. Cô thản nhiên cười: “Tôi tới Tra thị tìm cậu mà cậu lại xin nghỉ phép, vừa lúc gặp được anh hai của cậu, tôi nói muốn hỏi thăm ông Tra một chút nên anh ấy liền dẫn tôi đến đây, sao hả, không hoan nghênh à?”

Hai người đang nói chuyện, Tra Ngọc Châu ở trong sân hô lên một tiếng: “Tiểu Nhạc… ai đến?”

“Ông nội, bạn của con đến thăm ông.” Tra Thanh Nhạc dẫn Dương Vân đi vào bên trong, vừa đi vừa dặn dò: “Trước mặt ông nội tôi chị đừng có nói lung tung đấy.”

“Yên tâm, tôi rất được người lớn yêu thích!”

Dương Vân không hề ba hoa, quả nhiên cô rất biết cách nói chuyện với người lớn tuổi. Chỉ một buổi tối, Tra Ngọc Châu đã hoàn toàn bị cô thu phục, ánh mắt nhìn cô cũng dần giống như đang nhìn cháu dâu. Ăn cơm chiều xong, Tra Thanh Nhạc đưa Dương Vân về nhà, trên đường, cô lại mở miệng nhắc lại chuyện cũ.

“Nếu ông cậu có ý ép cậu kết hôn, cậu có thể lấy tôi ra làm lá chắn!”

“Không đâu, ông nội tôi biết rõ vấn đề của tôi mà…”

“Hừ!” Dương Vân cười nhạo: “Nhóc con, cậu không hiểu rồi, dù ông cậu biết cậu thích đàn ông, nhưng cũng không có nghĩa là ông sẽ không yêu cầu cậu lấy vợ sinh con!”

Tra Thanh Nhạc nói đùa: “Sao, chẳng những chị muốn kết hôn giả với tôi, mà còn muốn sinh con cho tôi nữa hả?”

“Tôi ok thôi!” Dương Vân gật gật đầu: “Gen cậu tốt như vậy nếu không truyền lại cho đời sau thì cũng quá đáng tiếc!”

Nghe vậy, Tra Thanh Nhạc không biết phải nói gì. Sau khi đưa Dương Vân về nhà, trên đường trở về, hắn bắt đầu cân nhắc đến những lời nói của cô.

Trong kế hoạch của cuộc đời hắn, vốn không có cái gọi là kết hôn. Chuyện này không liên quan quá nhiều đến xu hướng tình dục, mà là liên quan tới phương diện tình cảm. Chế độ hôn nhân đối với việc ổn định xã hội và vấn đề bảo tồn nòi giống của con người đương nhiên là có ích, song đối với tình yêu… Hắn không cho rằng hôn nhân là phương thức tất yếu để bảo vệ ái tình, ngược lại, hắn còn cảm thấy hôn nhân trói buộc sự tự do phát triển của tình yêu. Tình yêu là một đóa hai người cùng vun tưới, không phải một khi nảy mầm sẽ nở rộ vĩnh viễn không thể úa tàn. Tưới tắm quả nhiều, hoặc phơi nắng quá mức, hay là đột nhiên bị sâu bệnh tấn công, đều có thể khiến cho đóa hoa ấy chưa nở đã héo tàn. Mùa ra hoa của tình yêu rất mơ hồ, có lẽ là cả đời, cũng có thể chỉ trong một quý. Khi tình yêu kết thúc, dưới sự can thiệp của luật hôn nhân, phiền toái từ việc phân chia tài sản, áp lực từ sức ép dư luận, rất nhiều người bị buộc phải duy trì mối quan hệ vợ chồng hữu danh vô thực, bị vây chặt giữa cánh đồng hoang vu không một ngọn cỏ sinh sôi. Tra Thanh Nhạc quá chán ghét cuộc sống như vậy, càng chán ghét chuyện hai người đã từng yêu nhau, lúc chia tay lại vì chút lợi ích mà chỉ trích, thậm chí bị lôi nhau lên tòa. Cho nên, khi còn thích phụ nữ, hắn cũng đã bài xích hôn nhân rồi. Sau nữa hắn lại cong, tất nhiên là càng không nghĩ đến cưới xin gì nữa. Tuy rất nhiều nước trên thế giới, trong đó có Mĩ đã thông qua luật hôn nhân đồng tính, nhưng trong trường hợp hai người đàn ông không có khả năng sinh sản, hôn nhân dường như không cần thiết cho lắm.

Kết quả, sau khi về nước, hắn lại chậm rãi chấp nhận suy nghĩ hôn nhân cũng là một công cụ.

Tuy ông nội chỉ cảnh cáo hắn không được làm bừa, nhưng ẩn ý của ông cũng là chờ thêm vài năm nữa hắn sẽ phải cưới vợ sinh con, đi trên con đường bình thường của một người đàn ông thành đạt. Dựa theo kế hoạch của ông nội, sau khi hắn thừa kế Tra thị, chắc chắn sẽ phải tính chuyện hôn nhân. Golden bachelor(1) nghe thì rất phong cách, nhưng đối với một tập đoàn gia đình mà nói, thân phận này quá sức nực cười, đại khái cũng na ná như “miệng không mọc râu làm việc chẳng nên hồn(2)” ở thời cổ đại.

(1) Golden bachelor: Vua kim cương: chỉ những người đàn ông ngoài 35 tuổi, rất có tiền, sự nghiệp thành công nhưng phòng không gối chiếc.

(2) Câu này ý chỉ người trẻ tuổi làm việc không thấu đáo tỉ mỉ.

Nam giới được xã hội khoan dung nhiều hơn so với phụ nữ. Dương Vân hai mươi bảy tuổi đã bị ép cưới. Còn Tra Thanh Nhạc hẳn là có thể kéo dài đến ba mươi lăm. Hiện giờ hắn mới hai mươi ba, còn khoảng mười năm nữa, không cần phải vội, nhưng nếu kiểu gì cũng phải đi trên con đường này, sớm hay muộn thì có gì khác nhau? Nếu hắn có thể kết hôn sớm, thỏa mãn nguyện vọng của ông nội và nhu cầu của Tra thị, vậy ông nội có khoan dung cho đời sống tình cảm ngoài hôn nhân của hắn thêm một chút hay không? Có lẽ hắn có thể nghiêm túc bàn với Dương Vân về hợp đồng hôn nhân. Sau khi hai người kết hôn sẽ phối hợp với nhau nhưng không can thiệp vào chuyện riêng của nhau. Đây đúng là một hình thức hợp tác không tồi!

“Tôi không muốn làm kẻ thứ ba, bất kể trên phương diện tình cảm hay là trên danh nghĩa.”

Trong đầu đột nhiên vang lên lời nói của Giang Vân Thiều, Tra Thanh Nhạc lập tức xẹp như bong bóng xì hơi.

Haiz, tiếc là Giang Vân Thiều không chấp nhận loại quan hệ này, không thì hắn thật sự cam lòng cho đối phương một địa vị gần như vợ hợp pháp, không chỉ là tình nhân bao nuôi, mà là bạn lữ cùng sống đến hết đời.

“Haiz, cũng đã chia tay rồi, nghĩ đến chuyện hắn chịu hay không chịu làm gì!” Tra Thanh Nhạc thở phì phì ấn còi xe một cái, tập trung tinh thần vào việc lái xe. Lúc này hắn mới phát hiện, mình đã vô thức chạy tới một nơi xa lạ. Đây là đâu nhỉ…

Tra Thanh Nhạc tấp xe sang một bên, thò đầu ra cửa sổ nhìn quanh, định tìm người qua đường để hỏi thăm một chút. Đột nhiên hắn thấy cái biển treo ở trước cổng khu dân cư – Xuân Giang Thành? Là ký túc xá của nhân viên công ty Điện ảnh Thiên Hà. Hơn một năm trước hắn có đưa Giang Vân Thiều về đây một lần, hôm nay, ma xui quỷ khiến thế nào hắn lại chạy tới đây thêm lần nữa?!

Tra Thanh Nhạc vội vàng khởi động xe. Tiếng động cơ vang lên một lúc lâu, song bàn chân để sẵn trên chân ga của hắn lại không hề nhấn xuống.

Từ lúc Giang Vân Thiều thản nhiên rời đi tính đến nay đã hơn hai mươi ngày. Chẳng biết hiện giờ hắn thế nào, có hối hận vì bước lấy lui làm tiến này quá nát hay không? Thật ra, nếu hắn khóc lóc không chịu chia tay, mình hẳn sẽ mềm lòng… Nhưng, mềm lòng thì sao?

Không màng tới kỳ vọng cũng như kế hoạch của ông nội, chơi trò lá mặt lá trái ư?

Lừa ai cũng được, nhưng hắn không thể lừa ông nội. Như vậy hắn chỉ có thể phản kháng ra mặt. Ông nội vẫn đang trong quá trình hồi phục sau khi bị xuất huyết não, chống đối ông vì một gã tình nhân, hành vi ngỗ ngược như thế hắn không thể nào làm nổi! Gặp lại chẳng bằng không gặp, vẫn là về đi thôi!

Cuối cùng cũng hạ quyết tâm khởi động xe, đang quay đầu, Tra Thanh Nhạc lại thấy một chiếc xe chuyên chở nghệ sĩ dừng ở cổng khu chung cư. Cửa xe mở ra, người đại diện họ Lý của công ty Điện ảnh Thiên Hà bước xuống. Tra Thanh Nhạc vất vả lắm mới hạ quyết tâm, lúc này lại chợt dao động, không kịp suy nghĩ đã cuống cuồng ấn còi khiến cho người kia chú ý. Hắn hạ kính xe xuống, vẫy vẫy tay với người ở đằng xa.

“A, Tra tam thiếu gia!” Vừa thấy Tra Thanh Nhạc, người đại diện lập tức chạy tới, bày ra vẻ mặt tươi cười: “Ngọn gió nào đưa ngài tới đây vậy?”

Tra Thanh Nhạc thản nhiên hỏi: “Giang Vân Thiều ở trên xe à?”

“Tiểu Giang? Không có, hắn không ở chỗ này!”

“Hắn không ở chỗ này? Vậy hắn ở đâu?”

“À… Tiểu Kỷ thuê một căn hộ hai phòng, tiểu Giang dọn tới ở cùng hắn.”

Tra Thanh Nhạc tức giận: “Hai người bọn họ ở chung?!”

Người đại diện bị vẻ mặt tức giận của Tra Thanh Nhạc làm cho hoảng sợ, vội vàng xua tay: “Không không, tiểu Giang thật sự rất si tình với ngài, hắn và tiểu Kỷ chỉ là bạn cùng phòng, cùng thuê chung một căn nhà mà thôi, ngài đừng có hiểu lầm… A… mới nói một nửa sao đã bỏ đi?”

Chiếc xe vụt xa khỏi khu chung cư Xuân Giang Thành. Bàn tay nắm trên vô lăng của Tra Thanh Nhạc nổi đầy gân xanh.

Lời giải thích của người đại diện hắn nghe không vào dù chỉ một câu. Đầu óc hắn hiện giờ ngập tràn hình ảnh Giang Vân Thiều ở cùng người khác, nấu cơm cho người khác, lau tóc cho người khác, làm tình với người khác, rên rỉ vặn vẹo dưới thân người khác… Kéttttttt…

Phanh gấp một cái, Tra Thanh Nhạc đập mạnh xuống vô lăng. Buổi tối vắng người, chiếc xe phát ra một tiếng kêu thật chói tai, vài hộ dân cư ở tầng trên của khu nhà ven đường mở cửa sổ mắng to, còn hắt một chậu nước xuống dưới.

Chậu nước này không dập tắt được lửa giận trong lòng Tra Thanh Nhạc. Hắn tức đến mức thức trắng một đêm. Hôm sau hắn mang theo bộ mặt sưng đi làm, gặp được Trịnh Tử Du ở trong thang máy còn bị đối phương trêu chọc: “Cậu bị nóng thận đấy à, cấm dục chưa đầy một tháng đã nghẹn thành như vậy rồi? Không thích nam MC lần trước à? Không sao, anh họ lại tìm cho cậu. Buổi tiệc tối mai anh đi cùng cậu, giúp cậu chọn lựa kĩ càng, nhất định phải tìm được người cao tay hơn Giang Quý phi!”

“Đừng nhắc đến hắn trước mặt tôi!”

Tra Thanh Nhạc thở phì phì rồi bỏ vào văn phòng, hất đổ cái ghế dựa rồi dùng một tay bịt nửa bên mặt, tay còn lại dùng sức trút giận lên bàn phím máy tính.

Giang Vân Thiều chết tiệt, thật là lợi hại, mới chia tay bao lâu mà đã có thể tìm được nhà mới rồi! Hắn vẫn luôn hoài nghi Giang Vân Thiều và tên thư sinh họ Kỷ có gian tình. Lần này rốt cuộc có thể chứng minh hai tên kia thông đồng từ lúc hắn còn đang bao nuôi Giang Vân Thiều. Cái nón xanh trên đầu hắn đã có thâm niên rồi, chẳng trách hắn vừa nói chia tay tên kia liền đồng ý, không hề dây dưa. Thì ra đã tìm được tình nhân mới để nương tựa rồi? Cái gì mà “vì thích anh nên muốn đánh cược một lần”, cái gì mà “có được hồi ức tươi đẹp nhất thì có chết cũng không hối tiếc”. Đều là dỗ hắn cho vui thôi đúng không?!

Hừ! Tra Thanh Nhạc hắn còn chưa từng bị lừa gạt thế đâu, việc này chắc chắn không thể kết thúc như vậy được!

Khi Tra Thanh Nhạc đang cân nhắc xem nên xử lý Giang Vân Thiều như thế nào, nữ thư ký đã mang theo một sấp tài liệu đi vào: “Giám đốc Tra, đây là danh sách khách của buổi lễ thời trang mà ngài và Giám đốc Trịnh sẽ tham dự vào tối mai, trang phục sẽ được đưa tới vào buổi chiều, ngài thử một chút xem…”

“Lễ liếc gì, không đi!” Tra Thanh Nhạc không kiên nhẫn đẩy tài liệu đi. Bất chợt, hắn liếc thấy ba chữ Giang Vân Thiều trên tờ danh sách, cánh tay thoáng dừng một chút, vài giây sau, hắn nở nụ cười hết sức ôn hòa: “À, tôi đã biết, trang phục của nhãn hiệu nào?”

“Dạ… Brioni.” Sự thay đổi của Tra Thanh Nhạc khiến nữ thư ký phát sợ.

“Ồ… Bảo bọn họ đưa thêm mấy bộ để tôi chọn.”

Lễ thời trang là một trong những buổi lễ có phần trao giải thưởng ở trong nước, năm nay đã là kỳ thứ bảy, cho nên phạm vi trao giải tương đối rộng, bao gồm ngôi sao giới giải trí, vận động viên xuất sắc và doanh nhân ưu tú. Trên thảm đỏ lấp lánh hào quang, đèn từ máy ảnh của phóng viên chưa bao giờ ngừng nháy. Khách mời của buổi lễ đều là những ngôi sao lớn, người như Giang Vân Thiều chỉ có thể lấy một giải “Tiềm năng thời trang” như kẻ qua đường. Kỷ Lam nhận giải “Nam diễn viên thời trang”. Diệp Dung có giải thưởng “Nghệ sĩ thời trang”. Không giành được giải thưởng cho diễn viên, nhưng nếu xét về nghệ sĩ chung chung, địa vị của hắn vẫn không tầm thường.

Tra Thanh Nhạc được trao tặng giải “Doanh nhân thời thượng”. Cùng đoạt giải với hắn có bốn người, trong đó bao gồm cả Phùng Cát. Sau khi lên sân khấu, tên kia cố ý đứng bên cạnh Tra Thanh Nhạc, nháy mắt nói cái gì mà “Được nhận cùng một giải thưởng với Tra tam thiếu gia, rõ ràng cái giải này rất chất lượng”, khiến Tra Thanh Nhạc mất hết hứng thú, xuống sân khấu liền lập tức ném cái cúp hình người đàn ông hết sức nam tính kia sang một bên.

Buổi lễ áp dụng hình thức ăn tiệc tại bàn. Tra Thanh Nhạc ngồi ở một bàn toàn tai to mặt lớn trong ngành giải trí. Những nghệ sĩ thức thời đều nhao nhao chạy sang chào hỏi. Để tránh tình trạng say rượu mất kiểm soát, ban tổ chức chỉ cung cấp Champagne không cồn, điều này lại rất thuận tiện cho đám nghệ sĩ đi mời rượu. Buổi lễ diễn ra hơn một nửa, người đại diện của Điện ảnh Thiên Hà dắt theo Giang Vân Thiều và Kỷ Lam đi tới, mời rượu các ông chủ lớn có mặt trên bàn. Trước đó hắn luôn coi Kỷ Lam là nhân vật chính, Giang Vân Thiều chỉ tiện thể đi theo. Nhưng lúc đến trước mặt Tra Thanh Nhạc, người đại diện lại đẩy Giang Vân Thiều lên. Hôm nay, Giang Vân Thiều mặc một bộ âu phục màu đỏ sậm, nhìn vô cùng chín chắn đường hoàng.

“Ngài Tra, đã lâu không gặp.”

Tra Thanh Nhạc giật giật khóe miệng, nhịn cảm giác muốn trợn trắng mắt xuống, trong đầu hiện lên một lời kịch trong phim truyền hình – Lúc trước cùng ngắm trăng sao, anh gọi tôi là tiểu Nhạc Nhạc, giờ có mới nới cũ rồi, anh gọi tôi là ngài Tra?! “Ha ha, không gặp một thời gian, sắc mặt anh nhìn rất tốt nhỉ!”

Giang Vân Thiều quan tâm nói: “Nhờ phúc của ngài cả. Nhưng mà ngài Tra có vẻ không ổn lắm đâu!”

Tra Thanh Nhạc lập tức dựng thẳng sống lưng: “Tôi? Không ổn chỗ nào, tôi rất ổn!”

“À thì, nhìn trong mắt ngài có tơ máu, tôi còn tưởng ngài ngủ không ngon… A… Xin lỗi không tiếp ngài được.”

Chỉ nói hai câu, Giang Vân Thiều đã bị Kỷ Lam gọi sang bàn khác chào hỏi. Hôm nay Kỷ Lam mặc một bộ âu phục màu xanh đen, đứng bên cạnh Giang Vân Thiều thật sự là… vênh như chó lông xanh lông đỏ! Tra Thanh Nhạc đột nhiên hận mình tại sao lại chọn vest đen. Tuy chất vải của bộ vest này cực tốt, thậm chí có thể nói là xa hoa trong sự khiêm nhường, nhưng nhìn khắp hội trường, mười người thì có chín người mặc vest đen, hắn đúng là không hề thu hút!

Buổi lễ còn đang tiến hành, nhưng sự chú ý của Tra Thanh Nhạc đều tập trung ở chỗ của Giang Vân Thiều… Nhìn đối phương và Kỷ Lam cười cười nói nói, liếc mắt đưa tình, thỉnh thoảng còn giúp Kỷ Lam bóc vỏ cam, thật sự là rất không biết xấu hổ!

“Tiểu Tra… Tiểu Tra?”

“Hả?” Tra Thanh Nhạc lấy lại tinh thần, cười với người đàn ông trung niên ngồi phía đối diện: “Ông chủ Hạ, ngài nói đi.”

“Thấy bảo sang năm các cậu sẽ đầu tư một khoản lớn vào hạng mục máy quay phim IMAX phải không? Ôi chao, người trẻ tuổi vẫn vô cùng nhạy bén, chúng tôi làm trong ngành Điện ảnh đã mười mấy năm, nhưng lại không quyết đoán bằng những người mới vào nghề các cậu…”

Đậu má, Kỷ Lam đang làm gì đó? Sao lại sờ cổ Giang Vân Thiều? Cổ áo hắn dính nước trái cây thì liên quan mẹ gì đến mi, ngón tay mi đang cọ bàn giặt quần áo đấy à? Chẳng lẽ mồ hôi tay của mi là nước giặt? “Bỏ tay ra ngay!”

“Hả… Tiểu Tra?”

“À… Xin lỗi, ông chủ Hạ, hôm qua tôi ngủ không ngon giấc, nên hơi mất tập trung…” Tra Thanh Nhạc day day ấn đường, trò chuyện với ông chủ Hạ thêm một vài câu. Song hắn phát hiện mình thật sự không tập trung được. Thấy buổi lễ đã đến lúc kết thúc, hắn lập tức đứng dậy xin phép ra về. Quét mắt quanh hội trường một vòng không thấy Trịnh Tử Du, Tra Thanh Nhạc đành đi vào bãi đỗ xe một mình. Vừa đến gần xe của mình, hắn chợt nghe thấy tiếng cãi nhau truyền tới từ cửa thoát hiểm bên kia.

“Chúng ta đã không còn gì nữa, anh buông tha cho tôi được không?! Chẳng lẽ anh muốn ép tôi đến chết hay sao?!”

“Tôi cho em biết, em sống là người của tôi, chết cũng là quỷ của tôi… em dám đá tôi!”

Cửa thoát hiểm bật mở, một người hoang mang chạy tới, không ngờ lại là Diệp Dung. Nhìn thấy Tra Thanh Nhạc, hắn liền như thấy cọng rơm cứu mạng mà bổ nhào tới. “Ngài Tra, giúp tôi với… mau dẫn tôi đi!”

Sau đó, Phùng Cát ôm phần bên dưới, thất tha thất thểu đuổi tới. Mặt hắn vặn vẹo, miệng rống to: “Mày dám… thằng ba nhà họ Tra, mày dám xen vào chuyện của ông!”

“Lên xe!” Diệp Dung vào xe, Tra Thanh Nhạc lập tức đạp mạnh chân ga.

Lúc ra khỏi bãi đỗ xe, hắn còn nghe được tiếng chửi bậy của Phùng Cát: “Diệp Dung, em đứng lại! Thằng ba Tra mày dám cướp người của ông, chờ xem ông cho mày chết như thế nào!”

Diệp Dung ngồi ở phía sau, ôm mặt không nói được một lời. Trên cổ hắn trên có vài vệt đỏ, vạt áo sơmi bị kéo ra, có thể thấy được hắn đã bị Phùng Cát đánh.

Tra Thanh Nhạc nhẹ giọng nói: “Tôi đưa anh về Bích Thủy Loan.”

“Cảm ơn… Lại gây phiền phức cho ngài…”

Tra Thanh Nhạc gật gật đầu, không nói thêm gì nữa. Hắn ra tay trợ giúp Diệp Dung, ngoại trừ cảm thông và đồng tình ra còn vì sự chán ghét với Phùng Cát, và… sự kích thích nhận được từ phía Giang Vân Thiều. Tóm lại, hiện giờ tâm tình của hắn rất kém, kém đến mức phải tìm bao cát trút giận. Kết quả, Phùng Cát lại lao ra chắn trước họng súng. Nếu chuyện vừa rồi không phải xảy ra trong hầm để xe của buổi lễ thời trang mà là ở một nơi hẻo lánh không có phóng viên bất ngờ nhảy ra, hắn sẽ xông lên đánh cho Phùng Cát một trận tơi bời hoa lá. Đang nghĩ thế, đột nhiên hắn thấy trong kính chiếu hậu có một chiếc Mercedes điên cuồng đuổi tới. Tra Thanh Nhạc hỏi: “Có phải xe của Phùng Cát không?”

Diệp Dung nhìn lại, lập tức phát hoảng lên: “Đúng, hắn đuổi theo, làm sao đây?”

Tra Thanh Nhạc đánh lái, vòng qua một gốc cây, rẽ vào một con đường nhỏ. Bên đó có một khu vui chơi bỏ hoang, buổi tối sẽ không có ai, lát nữa hắn nhất định phải xuống xe đánh người!

Kết quả, ngay khi Tra Thanh Nhạc giảm tốc để rẽ, Phùng Cát cũng lập tức đuổi theo. Hắn điên cuồng đạp ga, thậm chí lúc rẽ cũng không hề giảm tốc, khiến cho đầu xe trực tiếp đâm vào đuôi xe Tra Thanh Nhạc.

“Đậu má!” Tra Thanh Nhạc mắng một tiếng, vội vàng tăng tốc. Hắn lái BMW, độ dày thành xe không bằng Mercedes. Hai xe va chạm, người chịu thiệt nhất định là hắn.

Đúng vào lúc này, phía đối diện xuất hiện một chiếc xe tải. Đối phương còn mở đèn pha khiến cho mắt Tra Thanh Nhạc bị chói đến không mở ra được. Hắn không phán đoán được khoảng cách, chỉ có thể giảm tốc độ nhằm thay đổi tuyến đường. Nhưng hắn không thể ngờ, Phùng Cát hoàn toàn không quan tâm đến tình hình hiện tại, đâm tới lần thứ hai. Lần này, gã húc vào cửa ghế sau. Xe của Tra Thanh Nhạc đụng mạnh vào rào chắn phân làn ở giữa đường. Bởi vì tốc độ xe quá cao, rào chắn bị đánh bay, xe của Tra Thanh Nhạc lệch sang làn xe chạy ngược chiều.

Tài xế xe tải nhìn thấy một chiếc ô tô đột ngột lao tới từ phía đối diện, cũng cuống lên bấm còi. Trọng lượng xe tải rất lớn, giảm tốc vô cùng chậm chạp, nếu cứ tiếp tục thế này chắc chắn sẽ đâm nhau. Tra Thanh Nhạc chỉ có thể bẻ lái, định bụng rẽ về đúng làn đường. Nào ngờ Phùng Cát đã hoàn toàn phát điên, giống như tự sát mà cắt mạnh đuôi xe. Chiếc xe xoay đủ một trăm tám mươi độ, chuẩn bị đâm tới thêm lần nữa.

Lần này nếu bị đâm trúng, xe của Tra Thanh Nhạc sẽ bay sang ngang, bị xe tải đâm thẳng vào. Ba xe va chạm, xe bị kẹp ở giữa sẽ có kết cục gì, Diệp Dung ngồi ghế sau cũng đã ý thức được. Hắn thét một tiếng chói tai. Đúng vào lúc ấy, trong kính chiếu hậu xuất hiện bóng một chiếc xe nữa đang điên cuồng lao đến. Tra Thanh Nhạc không rảnh để quan tâm người tới là ai, tập trung kiểm soát tay lái, vội vã đạp hết ga. Nhưng chút giãy dụa đó cũng không thể ngăn cản chiếc xe tải đang tới gần.

“Rầm!”

Tiếng va chạm mạnh vang lên đúng như dự liệu, thế nhưng cảm giác đau đớn mãnh liệt lại không xuất hiện. Xe Tra Thanh Nhạc sượt qua xe tải một cách vô cùng kỳ diệu. Hai xe ma sát khiến cho rất nhiều tia lửa bắn ra, cuối cùng dừng lại ở vị trí cách nhau hơn mười mét. Nhặt được mạng sống từ dưới lưỡi hái Tử thần, Tra Thanh Nhạc há miệng thở hổn hển, lại cảm thấy không nắm được tình hình cho lắm. Xuống xe, hắn liền thấy xe của Phùng Cát bị một chiếc xe Ford chẳng biết từ đâu lao tới tông ra ven đường. Hai chiếc xe này đâm mạnh vào nhau, đầu Ford bị đụng bẹp dúm. Đây là xe của…

Tra Thanh Nhạc nuốt một ngụm nước miếng, nhanh chân bước tới. Trong khoảnh khắc nhìn rõ biển số xe, toàn bộ dây thần kinh trong đầu hắn dường như đồng loạt phát nổ.

Đây là xe của Giang Vân Thiều!

Cạy cửa xe đã biến dạng ra, tìm được người đàn ông nằm dưới túi khí bảo hộ, quả nhiên là Giang Vân Thiều. Người kia nhắm chặt hai mắt, trên trán và hai má có nhiều vết xước xát, không hề nhúc nhích.

“Vân Thiều… Vân Thiều, anh có nghe thấy gì không?”

Cởi dây an toàn, gỡ cái ghế ngồi đã lệch vị trí, Tra Thanh Nhạc cẩn thận bế Giang Vân Thiều ra, chạy như điên tới xe của mình. Vừa đặt người vào ghế phó lái, hắn lại nghe thấy tiếng rên rỉ truyền tới từ đằng sau. Thì ra là Phùng Cát đã bò ra khỏi xe. “Thằng chó… Thằng khốn đáng chết!” Tra Thanh Nhạc xông tới đá cho gã ngã lăn, lại đạp thêm mấy cái vào ngực và đầu gã. Diệp Dung nhào lên người Phùng Cát. “Đừng đá nữa, anh ấy đã hộc máu rồi, anh định đá chết người sao!”

Nếu không phải Giang Vân Thiều chưa rõ an nguy cần chạy chữa ngay lập tức, Tra Thanh Nhạc thật hận không thể giết chết Phùng Cát ngay lập tức. Hắn đạp vào đầu gối Phùng Cát một phát nữa, xoay người lên xe, gấp gáp chạy tới bệnh viện gần đó: “Vân Thiều… Vân Thiều…”

Tra Thanh Nhạc vừa lái xe, vừa gọi tên Giang Vân Thiều. Người đàn ông đang hôn mê dường như nghe thấy tiếng gọi của hắn, giật giật lông mày, mi mắt cũng chậm rãi nâng lên. “Ưm… ôi a…” Kết quả, mắt chưa mở ra được, người đã nôn một trận.

Tra Thanh Nhạc vội vàng kéo hắn lại, cạy miệng hắn ra, sợ hắn bị nôn chặn đường thở.

“Ưm… Tiểu Nhạc… Đau đầu… Đau quá…” Giang Vân Thiều tựa lên vai Tra Thanh Nhạc, thân thể giật giật, hơi giống bị lên cơ co giật thần kinh.

“Vân Thiều, chúng ta sắp tới bệnh viện rồi, anh tỉnh táo một chút!”

Tra Thanh Nhạc lái xe như vũ bão cả một đường, khoảng mười phút đã chạy tới bệnh viện gần nhất, cái đèn đỏ cuối cùng cũng không đợi kịp đã ôm ngang Giang Vân Thiều xuống xe, chạy băng băng qua đường.

“Tiểu Nhạc…” Tuy Giang Vân Thiều không tỉnh táo lắm, nhưng hai mắt vẫn luôn mở to, nhìn Tra Thanh Nhạc không rời mắt. Hắn gian nan mở miệng: “Đừng đau lòng… Ký ức tốt đẹp là ở trong trí nhớ…” Trong hoàn cảnh hiện giờ, lời này rất giống di ngôn, Tra Thanh Nhạc lớn tiếng quát: “Đừng nói lung tung, ở trong trí nhớ có lợi ích mẹ gì, tôi muốn nó ở ngay trước mặt tôi, thật rõ ràng!”

Giang Vân Thiều lại cười rộ lên: “Thiếu gia… Chúng ta cùng đi dạo trong sân đi… bên ngoài ánh nắng thật chan hòa…”

Thiếu Gia? Là nói con chó của bọn họ à?

“Được, theo ý anh, ngày mai chúng ta lập tức đưa Thiếu Gia đi chơi!”

Có lẽ là vì tâm tình quá nặng nề, tinh thần quá căng thẳng, một đoạn đường không dài lại khiến Tra Thanh Nhạc thở hồng hộc, toàn thân ướt đẫm mồ hôi. Lúc đến cổng bệnh viện, hai chân hắn đã bắt đầu loạng choạng. Giang Vân Thiều được đỡ lên cáng. Tra Thanh Nhạc lảo đảo đi tới cửa phòng cấp cứu đứng chờ.

Bác sĩ cắt quần áo của Giang Vân Thiều. Trên vai và đùi hắn có vài vết thương, nhưng nhìn có vẻ không nghiêm trọng. Huyết áp, hô hấp, mạch đập cơ bản đều bình thường, nhưng phản ứng với âm thanh rất chậm chạp.

“Hắn sao rồi?”

Bác sĩ cho ra kết luận ban đầu: “Hẳn là không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng đầu bị va chạm, ý thức hơi mơ hồ, còn phải kiểm tra thêm.”

Tra Thanh Nhạc thoáng thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhũn chân ngã ngồi dưới đất.

Không nguy hiểm đến tính mạng… Nói cách khác, khoảng thời gian tốt đẹp của bọn họ, sẽ không chỉ là ký ức…