Biệt Lai Vô Dạng

Chương 72




Editor+Beta: Qiongne

Tháng mười hai, Bắc Kinh có mấy trận tuyết, không lớn bằng những năm trước, thỉnh thoảng vẫn có những ngày nắng. Năm nay, khí hậu quả thật có chút dị thường.

Chớp mắt, quay chụp《 Quãng đời còn lại 》 cũng dần đến hồi kết, cảnh quay của Lục Nhĩ Nhã được chuyển lên đằng trước, trước lễ giáng sinh mấy ngày, quay xong liền chuẩn bị di chuyển đi Hải Nam.

Dậy thật sớm, đạo diễn nhỏ phụ trách cùng cô mang một đội đến chờ trước cửa võ quán. Gọi cho trợ lý Tiểu Tề, Tiểu Tề mới hoang mang rối loạn xuống lầu mở cửa dẫn người lên.

Trước đây đã liên hệ cùng Tiểu Tề, biết được Chu ảnh đế và người đại diện họ Đàm cũng sẽ tới đây, đạo diễn nhỏ cảm thấy sâu sắc phải nắm chắc tất cả khả năng nâng cao ratings, đánh bạo liên hệ với Đàm Lâm, đối phương nói không sao, có thể lên hình, một nhóm người còn vui vẻ chừng hai ngày.

Lúc này chỉ cách Chu ảnh đế một cánh cửa, bọn họ lại có chút chần chờ, đạo diễn nhỏ bắt lấy cánh tay trợ lý bên cạnh, hít sâu vài lần, miễn cưỡng mới lấy được hơi thở ổn định.

Kiên trì, còn không phải là gặp đại nhân vật sao?

Sau này bạn gái anh còn ở trên tay bọn họ, anh còn có thể làm gì?

Ừm? Nghĩ như vậy hình như không phải……

Trong lòng thiên thần và ác quỷ giao chiến một hồi, đạo diễn nhỏ mới run run rẩy rẩy thò tay gõ cửa.

Không thấy Chu ảnh đế hào quang mạnh mẽ mặc tây trang giày da, đầu tóc chải chuốt tỉ mỉ, mang theo kính râm, người mà nhóm người trẻ tuổi nhìn thấy, là một anh trai đẹp trai mặc quần áo ở nhà, bận rộn trong ngoài thu dọn quần áo giúp bạn gái.

Sự tương phản này…… Thoáng chốc làm nhóm người trẻ tuổi cho rằng phương thức mở cửa của mình không đúng.

Nhưng khuôn mặt đẹp đẽ tuấn tú kia, chính xác là Chu đại thần mà bọn họ đã sùng bái nhiều năm mà! Sau một thời gian ngắn choáng váng, mới nhớ tới chính sự, nháy mắt, các nhân viên vào chỗ, quay chụp đâu vào đấy tiếp tục.

Lục Nhĩ Nhã còn đang tìm quần áo trong tủ, lại lưỡng lự, quay đầu hỏi: “Bên kia hình như nhiệt độ khá cao, em có nên mang theo quần áo dày không nhỉ?”

Chu Hoài Dịch giúp cô bỏ máy tính bảng vào túi, thuận miệng đáp: “Mang đi,  mang theo phòng ngừa.”

Vì thế Lục Nhĩ Nhã bèn cầm hai cái áo khoác dày tới, ném vào trong tay Chu ảnh đế, lại hỏi: “Đồ ăn có nên mang theo một ít?”

Chu ảnh đế đáp: “Mang đi, lỡ như không có cơm ăn.”

Đạo diễn nhỏ: “……” Chúng tôi là chương trình thực tế có lương tâm đó được không?

Vì thế Lục Nhĩ Nhã lấy từ trong ngăn kéo nhỏ ra một túi đồ ăn vặt, quay đầu lại nghĩ đến vấn đề mới: “Nếu lên máy bay người ta không cho mang thì phải làm sao?”

Chu Hoài Dịch cầm lấy gói đồ ăn vặt của cô, bên trong quả thật có rất nhiều chất lỏng, một nửa là chất lỏng, hẳn là sẽ bị khấu hạ, hơi nhíu mi: “Thôi, em đi trước đi, lát gửi địa chỉ khách sạn cho anh, để Đàm Lâm gửi qua đó cho em.”

“Hả? Nhưng gửi qua cũng phải một hai ngày đi?”

“Vậy gửi chuyển phát nhanh XX, chiều mai chắc sẽ đến nơi.”

“Nhưng mà……”

Chỉ là một vấn đề đồ ăn vặt mà hai người hàn huyên hồi lâu, Đàm Lâm dựa ở cạnh cửa, vô lực đỡ trán: “Hai ngươi yêu đương đến ngốc rồi à? Đồ ăn vặt nơi nào không có bán? Một hai phải ăn Bắc Kinh mới được sao?”

“……”

Lo lắng nhìn hai người yêu nhau chỉ số thông minh tụt dốc, Đàm Lâm lại nói: “Cậu không bằng trực tiếp đưa tiền, muốn mua cái gì thì mua?”

Chu Hoài Dịch nghĩ cũng có lý, thật sự lấy kẹp tiền của mình từ trên giá sách xuống, đưa cho cô một cái thẻ: “Cầm lấy cái này, mật mã lát nữa gửi vào điện thoại em, thích cái gì mua cái đó.”

Lục Nhĩ Nhã lắc đầu, không nhận: “Không cần, em cũng có nè.”

Không để ý đến cô, Chu Hoài Dịch cầm ví nhỏ của cô qua, mở ví ra nhét thẻ vào, rồi đặt về chỗ cũ. Tất cả động tác liền mạch lưu loát, không một động tác thừa, Lục Nhĩ Nhã thậm chí còn không phản ứng kịp.

“Anh, anh làm gì vậy?”

Chu Hoài Dịch ngồi trên sàn nhà, lại gấp quần áo giúp cô, gọn gàng xếp vào trong vali: “Một mình em ra ngoài, anh không yên tâm, mang chút tiền bên người vẫn tốt hơn.”

“Nhưng em cũng có mà.” Nói xong liền đi lấy ví, định trả lại thẻ cho anh.

Người đàn ông lại có chút khó chịu, cau mày: “Cho em thì cầm đi, dong dài cái gì?”

Lục Nhĩ Nhã liếc nhìn anh một cái, bẹp bẹp miệng: “Được được được! Thích cho thì cho, chịu không nổi anh!”

Tiểu Tề lấy camera từ phòng Nhĩ Dương ra đưa cho cô, nghe xong lời này, lại cười bất đắc dĩ: “Sắp phải xuất phát, còn cãi nhau cái gì nha?”

Hai người kia trừng mắt nhìn nhau, rồi quay đầu đi chỗ khác, không thèm để ý đến đối phương.

Lúc ra đến sân bay, vẫn là ngồi trên xe của Chu Hoài Dịch, đạo diễn nhỏ sai người gắn camera trong xe, rồi lái xe theo sau họ.

Bên ngoài lại bắt đầu mưa nhỏ, trong xe mở máy sưởi, cũng không cảm thấy lạnh, mới từ bên ngoài bước vào trong xe, tay có chút lạnh, Lục Nhĩ Nhã nâng đôi tay đỏ ửng lên hà hơi, lại xoa xoa vài cái, mong có thể ấm áp một chút.

Khóe mắt Chu Hoài Dịch nhìn động tác theo động tác của cô, than nhẹ một tiếng, vươn một bàn tay qua, nắm đôi tay cô trong lòng bàn tay: “Như vậy có thể ấm hơn chút không?”

Có chút ngoài ý muốn, thời tiết như vậy, tay người này vậy mà ấm như vậy, Lục Nhĩ Nhã đột nhiên trở nên hứng thú, lật tay người đàn ông lại nắm lấy, cố ý như vô tình ấn nhẹ vài cái, lại thuận theo cánh tay tiến vào cổ tay áo người ta, tuyền đến đầu ngón tay vẫn là xúc cảm ấm áp.

Giống như vẫn luôn là như thế này, anh dường như có kỹ năng tự động điều tiết nhiệt độ cơ thể, đông ấm hạ mát, cho dù thời tiết lạnh giá, cũng giống như chiếc áo lông cừu vậy, tùy ý mặc một chiếc áo khoác ngoài là đủ rồi.

Cô thì ngược lại, mặc giống như một quả bóng, vẫn lạnh đến run cầm cập. Nghĩ nhhư vậy, lại có chút mất cân bằng, xoa xoa cánh tay rắn chắc của người đàn ông: “Vì sao anh luôn ấm áp như vậy?”

Người đàn ông nhẹ nhàng cong cong khóe môi: “Người ta không phải đều nói người tay ấm là trung tình nhất sao?”

“Ai nói?”

“……”

“Người đó có phải tên là Chu Hoài Dịch không?”

Chu Hoài Dịch cười cười, giơ tay chọc chọc đầu cô: “Không hiểu phong tình!”

Lục Nhĩ Nhã ngồi trên ghế lái phụ cười một trận, nhìn sườn mặt nghiêm túc của người đàn ông, nảy sinh chút đau lòng: “Sau khi đưa em đi, anh phải đi thẳng đến phim trường không?”

Để dành thời gian sáng nay đưa cô đi, Chu Hoài Dịch tối hôm qua gấp rút quay mấy cảnh diễn, bận việc đến rạng sáng hơn bốn giờ mới về đến võ quán, cô phải kịp giờ lên máy bay, còn phải thu thập hành lý, sáu giờ sáng đã dậy, người này cũng chỉ nghỉ ngơi hơn một giờ, khẳng định là mệt.

Chu Hoài Dịch lại không cảm thấy có cái gì không ổn, nhấp môi, từ trong cổ họng phát ra một tiếng: “Ừm.”

“Không được thì đừng qua đây, anh Đàm Lâm đưa em đi cũng giống nhau, đến lúc đó Tiểu Tề còn đi theo em đến đó, không có gì phải lo lắng.” Cô nói.

“Không đến cũng đến rồi?”

“…… Em cũng chỉ nói vậy thôi.”

Khẽ cười một tiếng, Chu Hoài Dịch không trêu cô nữa, sờ sờ đầu cô, lại lần nữa để tay lên vô lăng: “Nếu mệt thì ngủ một giấc trước, khi nào tới anh gọi em.”

Lục Nhĩ Nhã lắc đầu: “Ngủ trên máy bay cũng giống nhau.”

Quay đầu liếc nhìn người đàn ông một cái, nhận thấy quầng thâm mắt của người nọ lại hiện rõ hơn một chút, liền nói: “Hay là để em lái cho, anh bây giờ đang lái xe với bộ dáng mệt mỏi.”

Lúc này Chu Hoài Dịch hiếm khi không giữ được kiên trì, rẽ sang bên cạnh, thật sự dừng xe, để cô ngồi vào ghế điều khiển, bản thân điều chỉnh ghế lái phụ, nửa nằm trên đó.

Trước khi nhắm mắt, còn có chút xin lỗi nhìn cô: “Xin lỗi em, anh quả thật khá buồn ngủ.”

Xin lỗi cái gì chứ? Nếu không phải vì cô, cũng không đáng để anh tự dày vò mình như vậy.

Khởi động xe, Lục Nhĩ Nhã đánh lái, đi đường vòng một chút, miễn cho xe đi rồi lại dừng, anh lại nghỉ ngơi không tốt.

Cảm giác suy nghĩ cho nhau như vậy, không phải quá xấu, cô nghĩ.

Thật ra Lăng Phỉ nói rất đúng, hai người ở bên nhau, lấy đâu ra nhiều chuyện oanh oanh liệt liệt như vậy đợi để trải qua? Cứ bình bình đạm đạm như vậy, nâng đỡ nhau, cho nhau dựa vào, là rất tốt rồi.

Ngày qua ngày, đi đến tận cùng, nhưng cũng là cơm áo gạo tiền, mặc dù đối phương là Chu Hoài Dịch, mặc dù cô vẫn là diễn viên nhỏ Lục Nhĩ Nhã không đủ nổi tiếng, đều giống nhau.

Những cái khác không nói, có người đàn ông bằng lòng móc gan moi phổi đối xử tốt với mình, còn có cái gì bắt bẻ được?

Theo bản năng quay đầu nhìn Chu Hoài Dịch đã ngủ, bên miệng nở nụ cười mỉm nho nhỏ, trong lòng càng thêm luyến tiếc.

A a, rõ ràng chỉ là tách ra một tuần mà thôi, làm đến như sinh ly tử biệt vậy.

Yêu đương, quả nhiên là chuyện hao tâm tốn sức……

Hơn một giờ đồng hồ, xe vững vàng dừng ở sảnh sân bay, chỗ này cho phép dừng xe, Lục Nhĩ Nhã nhìn thời gian còn sớm, cũng không vội vàng đi vào, tắt điều hòa, duỗi duỗi người, nghiêng đầu, nhìn chằm chằm người đàn ông đang ngủ.

Lại nhìn mấy lần, vẫn là cảm thấy người đàn ông của mình là kiểu thuộc về “Người trên trời”, chẳng trách trên mạng lại có nhiều cô gái vứt hết liêm sỉ đòi ngủ với anh như vậy.

Nhớ tới rất lâu không đăng Weibo, lại nghĩ tới lần trước Chu ảnh đế nhân lúc cô ngủ, chụp ảnh đăng lên mạng, đảo mắt, chụp cho anh ba bức, cũng đăng lên Weibo, caption —— ngủ mất rồi.

Fan vợ kéo đến ngắm nghía:

“Nha nha nha, chưa từng thấy khoe ân ái như vậy nha.”

“Nam thần vì sao mỏi mệt như thế? Lục Nhĩ Nhã, tối qua cô đã làm gì người ta? 【doge】【doge】”

“Các vị, chẳng lẽ đã quên lần trước Chu nam thần đăng ảnh chụp, chồng Nhĩ Nhã là nằm ở trên giường sao, ai nha nha, không thể miêu tả không thể miêu tả. 【doge】”

“Nha nha, đến sân bay rồi? Sắp xuất phát rồi à?”

“Chồng ơi, quay chương trình thực tế cố lên nha!”

“Chúng tôi đã làm tốt chuẩn bị nghênh đón fan mới, mãnh liệt tới đây đi!”

“Nam thần có phải ăn mặc quá ít rồi không? Lục Nhĩ Nhã, cô cũng không biết đối tốt với người ta chút.”

Lục Nhĩ Nhã thầm nghĩ tôi thật sự đã kiến nghị anh mặc thêm chút áo, nhưng Chu ảnh đế người ta không nghe nha……

Lại nhìn mấy cái bình luận, thấy người bên cạnh dương tay che mắt, biết anh sắp dậy, bèn cất điện thoại, duỗi cánh tay ra sau ghế lấy túi nhỏ.

Lấy gói cà phê trong túi đưa qua: “Uống chút đi, thanh tỉnh một chút.”

Chu Hoài Dịch không nhận, lấy chai nước khoáng cô đã uống: “Không muốn uống cà phê, anh uống cái này là được.” Dứt lời, thật sự uống hại ngum.

Lục Nhĩ Nhã bĩu môi: “Đó là em đã uống, ấy……”

Đối phương cười như không cười mà nhấc mí mắt lên nhìn cô một cái, dựng thẳng lưng ghế, không chút để ý nói: “Cái gì kia?”

Được thôi, là không có gì, dù sao cũng không phải lần đầu tiên như vậy.

Bỏ cà phê vào trong ngăn kéo ô tô, dặn dò: “Để lại cho anh vậy, dù sao lên máy bay cũng không cho mang, chút nữa mà còn buồn ngủ, thì để cho anh Đàm Lâm lái xe.”

“Đàm Lâm muốn lái xe của anh ta.”

“Vậy tìm người lái thay lại đây.”

Chu Hoài Dịch lười biếng liếc cô, kéo tay cô lại, theo thói quen muốn xoa xoa vài cái: “Em chắc chắn muốn thảo luận vấn đề ai lái xe với anh trong này sao?”

“Ừm……. Không thì sao?”

Bất đắc dĩ thở dài, Chu Hoài Dịch ôm người đến bên cạnh, tìm kiếm đôi môi phấn hồng, không thể không hôn lên. Không lâu lắm, chỉ vài giây, đã kéo ra một chút khoảng cách, trán kề trán cùng với cô, ôn nhu nói: “Nhĩ Nhã, anh có khả năng sẽ rất nhớ em.”

Cô cười: “Nhớ thì nhớ chứ, còn có khả năng?”

Đối phương gật đầu tán đồng, thay đổi cách nói: “Anh sẽ rất nhớ em.”

“…… Thần kinh!” Cười mắng một câu, lại ôm lấy eo người đàn ông, tỉ mỉ dặn dò vài câu, đơn giản bảo anh nghỉ ngơi cho tốt, chăm sóc bản thân, nói qua rất nhiều lần, nhưng mỗi lần nói, đều sẽ nhịn không được nhiều lời chút.

Vẫn là Tiểu Tề bên kia đợi lâu, không thể nhịn được nữa đi qua gõ cửa sổ xe.

Đeo túi lên vai, Lục Nhĩ Nhã lại hôn gương mặt người nọ một chút, mới mở cửa xe đi xuống: “Vậy em đi đây.”

“Ừm, hôm trở về anh đi đón em.”

“Được.”

Còn muốn nói gì đó, Tiểu Tề liền đi lên kéo cô: “Chúng ta thật sự thật sự chỉ đi một tuần thôi được không?!”

Được thôi, vậy đi thôi.

Xử lý thủ tục xong, lúc ngồi trong phòng chờ, lấy điện thoại ra, nhìn Weibo, lại phát hiện Chu Hoài Dịch vừa chia sẻ weibo mình vừa đăng kia.

“Mơ thấy em rồi.” Anh nói.

Trong lòng ngọt lịm, Lục Nhĩ Nhã cúi đầu, lộ ra má lúm đồng tiền nho nhỏ. Tiểu Tề lấy điện thoại của cô nhìn lên, lại ôm đầu kêu r3n: “Chịu không nổi, chịu không nổi, dứt khoát đi kết hôn luôn đi! Quay chương trình thực tế gì nữa?”

Kết hôn?

Giống như cũng là chủ ý không tồi……