Biệt Lai Vô Dạng

Chương 5




Edit: Cam

Beta: Ù

Thời điểm kết thúc công việc, đã hơn mười một giờ đêm.

Chu Hoài Dịch nói được thì làm được, thật sự bảo cô đi theo trợ lý ký danh sách, điền vào một tấm chi phiếu mười lăm vạn cho cô.

Cầm tờ giấy mỏng kia, Lục Nhĩ Nhã cơ hồ muốn khóc, sau khi cùng trợ lý tạm biệt, đặc biệt hỏi người ta chỗ hiện tại của anh, vội vàng đi qua nói lời cảm ơn.

Nhìn người trước mắt khom lưng đến gần chín mươi độ, Chu Hoài Dịch có chút dở khóc dở cười.

Nhìn chằm chằm máy tính thời gian có chút lâu, hiện tại đem ánh mắt dời xuống, thế nhưng cảm thấy chua xót. Cởi kính không gọng ra, tùy ý đặt trên bàn, anh cười cười với cô gái vẫn đang nói lời cảm ơn: “Muốn về chưa?”

Lục Nhĩ Nhã gật gật đầu, tầm mắt người bên cạnh cố ý vô tình nhìn qua, điều này làm cho cô không được tự nhiên, tay cầm cặp sách theo đó ra một tầng mồ hôi mỏng. 

Chu Hoài Dịch cầm lấy chìa khóa xe trước mặt Đàm Lâm, đứng lên: “Đưa cô đi.”

“Không cần không cần, anh cứ tiếp tục chuyện của mình đi, nhà tôi cách nơi này không xa, tôi tự mình trở về không thành vấn đề.” Lục Nhĩ Nhã liên tục xua tay cự tuyệt.

Người nọ lại vô tình mà đến trước mặt cô: “Không sao, tôi cũng muốn trở về nghỉ ngơi, tiện đường.”

Khoảng cách có chút gần, Lục Nhĩ Nhã không khỏi nhớ tới buổi sáng cùng màn kịch kia của anh, bất động thanh sắc lui về phía sau hai bước. Ngài ảnh đế đã nói như vậy, cô tự nhiên không có gì để chối từ, cùng người ta nói một tiếng cảm ơn, liền đứng ở bên cạnh chờ anh đi trước.

Chu Hoài Dịch không có một tia ý định ở lại thức đêm với cấp dưới, nhấc chân bước ra khỏi phòng cắt nối biên tạm thời, Lục Nhĩ Nhã xoay người, đi theo ra ngoài. Còn có thể nghe được người đại diện tức giận hô to: “Mẹ nó, Chu Hoài Dịch, cậu lái xe đi, ông đây phải làm sao bây giờ?”

Chu Hoài Dịch mắt điếc tai ngơ, đem chìa khóa xe bỏ vào trong túi, cũng không quay đầu lại mà đi về phía trước. Lục Nhĩ Nhã ngược lại băn khoăn, cẩn thận hỏi: “Không sao chứ?”

“A, không có việc gì, anh ta đi bộ về cũng được.”

“...”

Lục Nhĩ Nhã theo bản năng muốn ngồi ở ghế sau, thế nhưng Chu ảnh đế đã mở cửa ghế lái phụ ra, không chớp mắt nhìn cô, ý tứ kia rất rõ ràng, Lục Nhĩ Nhã do dự vài giây, vẫn ngồi vào.

Xe chạy ra khỏi trường quay, con đường trống trải hơn chút, anh cũng tăng tốc độ xe lên.

Giữa những ngày mùa hè, ban đêm gió lạnh từ cửa sổ thổi vào, rất thoải mái. 

Lục Nhĩ Nhã mỉm cười, tâm tình rất tốt.

Chu Hoài Dịch giống như rất mệt, một tay điều khiển vô lăng, tay trái chống lên cửa sổ xe, thỉnh thoảng ấn huyệt thái dương mơ hồ trướng lên, mím môi một câu cũng không nói.

Lục Nhĩ Nhã nhìn trộm hai lần, trong lòng có chút ngượng ngùng, bận rộn một ngày còn muốn đưa cô trở về, thật sự kỳ cục, nên để cho anh trở về nghỉ ngơi thật tốt mới đúng: “Cái kia, đạo diễn Chu, ở phía trước để tôi xuống là được rồi, cách nhà tôi chỉ có một con đường, tôi tự mình đi trở về là được.”

Chu Hoài Dịch lướt qua đề nghị của cô, trực tiếp hỏi: “Đi về phía nào?” 

“...Rẽ phải ở ngã tư phía trước.” 

Nam thần có chút khó giao tiếp a... 

Sau khi rẽ, Lục Nhĩ Nhã tự giác chỉ đường cho người ta, xe rẽ mấy khúc cua, mới dừng lại trước mặt một võ quán.

Lục Nhĩ Nhã cởi dây an toàn ra, xoay người muốn cùng anh nói cảm ơn, lại phát hiện nam nhân nhìn bảng hiệu võ quán nhà các cô hơi ngây người, cô cũng nhìn theo, xác định vô cùng bình thường, mới quay đầu hỏi anh: “Làm sao

vậy?”

Chu Hoài Dịch thu hồi tầm mắt, tắt máy, bộ dáng không định lập tức rời đi, dựa vào lưng ghế cùng cô nói chuyện phiếm: “Cô ở nơi này?”

“Ừm, mấy năm trước chuyển tới đây.”

“Thầy Lục của võ quán, có quan hệ gì với cô?”

Lục Nhĩ Nhã ánh mắt tối lại, giọng điệu cũng thấp đi vài phần: “Ông ấy là baa tôi, anh quen biết ông ấy à?”

Chu Hoài Dịch khẽ gật đầu: “Lúc trước quay phim, lại đây cùng thầy Lục luyện qua mấy chiêu, chuyện đã lâu rồi.”

Lục Thanh Hòa là thầy võ thuật nổi tiếng ở vùng này, không ít đoàn làm phim sẽ bỏ ra một số tiền lớn mời ông đi làm chỉ đạo võ thuật, đương nhiên, tin tức ông qua đời, cũng truyền ra trong giới.

Khi đó Chu Hoài Dịch hợp tác với thầy Lục, liền cảm thấy người này có chút ý vị tiên phong đạo cốt, sau đó muốn quay một bộ phim võ thuật, muốn tìm người hợp tác lần thứ hai, Đàm Lâm cho anh biết người qua đời đã vài năm.

Không muốn nhắc tới chuyện đau lòng của người ta, Chu Hoài Dịch thay đổi đề tài: “Sau này đừng tới khách sạn làm việc nữa, hãy tới đoàn làm phim đi, diễn tốt, đương nhiên có công ty sẽ cân nhắc ký hợp đồng với cô.”

“Nhưng ký hợp đồng nửa năm với khách sạn, còn hai tháng nữa mới hết hạn.” Số tiền phạt vi phạm hợp đồng cao, cô không thể đủ khả năng chi trả. Bên này vừa xảy ra xích mích với Thái Tử gia nhà họ Trương, cô cũng không thể lại bức mình đến bước đường cùng.

“Những thứ đó đều đừng để ý, tôi sẽ cho người đi xử lý.”

Lục Nhĩ Nhã mở to mắt nhìn anh nửa ngày, không hiểu rõ mục đích anh đưa ra yêu cầu này: “Nhưng anh làm như vậy, là vì cái gì?”

Chu Hoài Dịch cười nhạt, thêm một chút sáng rọi lên khuôn mặt mỏi mệt: “Cảm giác.”

“Cảm giác?”

“Không sai.”

Lục Nhĩ Nhã càng thêm không hiểu, còn muốn hỏi rõ ràng một chút, miệng mới hơi mở ra, đã bị một trận tiếng chuông cắt đứt. Là điện thoại của Chu Hoài Dịch, nghe tiếng chuông, vẫn là di động tự mang.

Xin lỗi mà hướng cô cười cười, ngón tay đẹp của nam nhân xẹt qua màn hình, đối với kia đầu “Alo” một tiếng.

Bên kia không biết nói gì đó, Chu Hoài Dịch sắc mặt càng ngày càng lạnh, giống như tùy thời có thể thốt lên mắng người, Lục Nhĩ Nhã ngồi ở bên cạnh, khẩn trương mà đảo đảo tròng mắt, hẳn là…… Sẽ không liên quan đến cô đi?

Cúp điện thoại, sắc mặt Chu Hoài Dịch khó coi đến cực điểm, ném điện thoại di động vào hộp chứa đồ, chửi thầm một câu tiếng Anh: “F*CK!” 

Lục Nhĩ Nhã nhất thời không có chủ ý, cảm thấy mình nên có phản ứng gì, nhưng lại không biết nên phản ứng như thế nào, thân thể cứng đờ ngồi ở ghế lái phụ, không dám nhúc nhích..

Người đàn ông này phát hỏa, cũng đủ dọa người.

Trầm mặc một lát, Lục Nhĩ Nhã vẫn cảm thấy mình nên nói gì đó: “Cái kia, đạo diễn Chu, đã xảy ra vấn đề gì sao?”

Chu Hoài Dịch thu liễm cơn giận trên mặt, giọng điệu như cũ không phải thực sự tốt: “Không có gì.”

Anh phát hỏa lớn như vậy để làm gì? Làm hại cô đều muốn giả vờ mình không biết ý tứ của từ tiếng Anh kia, nam thần thô lỗ gì đó, tuy rằng mới mẻ, nhưng tuyệt đối không phải là ký ức tốt gì.

“Vậy… Anh có muốn vào trong ngồi chút không?” Đèn trong phòng ngủ trên lầu đã bật, Nhĩ Dương biết đại khái lúc này cô trở về, sẽ bật đèn lên cho cô. Vì hơi trễ một chút, thằng nhóc này sẽ lại nắm lấy mình hỏi một đống vấn đề.

Chu Hoài Dịch bình tĩnh nhìn cô hai giây, không đáp ứng, cũng không từ chối, mà là mở cửa xe đi xuống, vòng tới đầu này, mở cửa xe cho cô.

Lục Nhĩ Nhã đã sớm không muốn cùng anh ở một chỗ, hiện tại người nọ là ý tứ không muốn ở lại chỗ này, không thể tốt hơn. Cô nhanh chóng xuống xe, cúi chào: “8 giờ sáng mai, tôi sẽ đến đúng giờ.”

Chu Hoài Dịch nhướng mày: “Không phải cô mời tôi lên ngồi một chút sao?”

“…… Ừm, anh đi theo tôi.”

Cửa võ quán đã từ lâu chưa mở cửa, Lục Nhĩ Nhã mang theo người từ cửa nhỏ bên cạnh đi vào, lúc xoay người khóa cửa, còn không quên nhắc nhở một câu: “Đạo diễn Chu, em trai của tôi là fan của anh, lát nữa nếu thấy phản ứng của nó quá khích, mong anh bỏ qua.”

Chu Hoài Dịch cười gật đầu, biểu tình ôn hòa nho nhã, phảng phất người vừa rồi bạo thô lỗ kia không phải là anh, nào còn nhìn ra được nửa điểm dấu hiệu tức giận.

Quả thật là diễn xuất! Lục Nhĩ Nhã ở trong lòng hạ quyết định.

Cầu thang bằng gỗ đã có vài năm, võ quán này là do ông nội để lại, tính toán, đã hơn trăm năm. Tất cả đều được làm bằng gỗ tốt, không có dấu vết hư hỏng.

Giày giẫm lên trên đó, ngược lại sẽ phát ra tiếng kêu ọp ẹp. Đến địa bàn của mình, bước chân Lục Nhĩ Nhã cũng buông ra một chút, không câu nệ như ở trường quay và khách sạn.

Mấy năm trước Chu Hoài Dịch tới một lần, nhưng là ở sân luyện tập dưới lầu, còn chưa lên lầu, tay vuốt v3 tay vịn điêu khắc tinh xảo, trong mắt hiện lên vài phần tán thưởng.

Cổ kính, rất có cảm giác.

Lục Nhĩ Nhã đứng trước cửa gỗ điêu khắc thi từ thân cỏ, chờ nam nhân phía sau tới gần, mới đẩy cửa ra, nghiêng người sang bên cạnh: “Đạo diễn Chu, mời vào trong.”

Chu Hoài Dịch nhấc chân đi vào, thừa dịp cô đóng cửa, đem không gian không lớn đánh giá một lần.

Dễ thấy nhất, là bức ảnh treo trên tường, đầy trên mặt tường. Không phải là hình ảnh gia đình bình thường, nhưng từ bàn tay của một nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp, ánh sáng và bóng tối được xử lý đúng chỗ, không giống người mới học.

Người trong ảnh, phần lớn là Lục Nhĩ Nhã.

Không thể không nói, cô lớn lên rất dễ coi, so với những nữ diễn viên trẻ tuổi dựa vào mặt kiếm cơm, không hề thua kém, còn có chút sạch sẽ thuần túy, đôi mắt to trong suốt kia, đặc biệt câu nhân, khi nhìn đối diện, luôn có thể dẫn tới ý muốn bảo hộ tràn lan.

Hôm nay cùng cô diễn xong cảnh kia, Hàn Nham còn lén lút nói với anh: “Xem hai người diễn cảnh giường chiếu, luôn cảm thấy là anh đang khi dễ con gái người ta, tôi thiếu chút nữa xông lên đánh anh một trận.”

Anh hỏi từ chỗ nào nhìn ra, Hàn Nham là người ít khi tỉ mỉ quan sát, đáp án đưa ra, dĩ nhiên là —— ánh mắt!

Anh ta nói, Lục Nhĩ Nhã lúc ấy nhìn ánh mắt của anh, sợ hãi, đáng thương đến cực điểm!

Chu Hoài Dịch chỉ cười, cũng không đáp lời. Hiện tại nghĩ lại, chính mình cuối cùng cũng mềm lòng, lần thứ hai, cũng không để cho cô thật sự tr@n truồng.

Cũng tốt, bộ phim cuối cùng vẫn phải đưa ra xét xử, quy mô lớn, dễ dàng bị yêu cầu xóa cảnh.

Lục Nhĩ Nhã nhìn anh nhìn ảnh chụp trên tường ngẩn người, đặt túi xách xuống, đi tới bên cạnh anh: “Đạo diễn Chu cảm thấy những bức ảnh này chụp thế nào?”

Chu Hoài Dịch lại đem ảnh chụp tinh tế mà nhìn một lần: “Cô chụp?”

“Không, em trai tôi chụp, nó nói sau này muốn làm đạo diễn, nhưng trong nhà chỉ có một máy ảnh, trước tiên chụp luyện tập, sau này tiếp xúc nhiếp ảnh ghi hình gì đó, cũng không đến mức quá mới lạ.”

Lắc đầu, Chu Hoài Dịch cảm thấy không được: “Chụp ảnh khẳng định không đủ, nhưng ảnh chụp quả thật không tệ, nếu quay phim, khác biệt vẫn rất lớn.”

“Không sao, chờ nó vào học viện điện ảnh, học cũng kịp, em trai tôi tiếp thu rất nhanh.” Trong lúc nói chuyện, mang em trai nhà mình ra khoe khoang với anh.

Chu Hoài Dịch cái nhìn sâu sắc lợi hại cỡ nào, há có thể nghe không ra, theo lời cô nói: “Không có việc gì, từ từ rèn luyện đi, nghề này không có giới hạn tuổi tác, nếu thích, khi nào hết khổ đều không quan trọng.”

Lục Nhĩ Nhã đồng ý gật đầu, lại nghe anh hỏi: “Cô là người mẫu của cậu ấy?”

“Ừm, bình thường ở nhà nhàn rỗi không có việc gì, sẽ cùng nó ra ngoài chụp mấy tấm.” Chụp người khác cũng không phải không nghĩ tới, chẳng qua không ai nguyện ý phối hợp giống như cô nghe nó sai khiến, thằng nhóc mất hứng, liền không tìm người khác.

Mang theo Chu Hoài Dịch vào phòng Lục Nhĩ Dương, nhóc con đang khổ sở nghiên cứu sách ảnh, nghe được tiếng động, chỉ gọi một tiếng chị, không còn gì khác.

Có lẽ là không nghe được chị cậu đáp lại, Lục Nhĩ Dương kỳ quái quay đầu nhìn qua, này vừa thấy liền kinh ngạc.

Cậu thấy được ai?!

Chu Hoài Dịch a!

Hóa thành tro cậu đều nhận ra.

Miệng liền nửa mở như vậy, vẻ mặt không thể tin được.

Cũng may không nhảy dựng lên kêu to, Lục Nhĩ Nhã may mắn, đến trước mặt em trai, duỗi ngón tay lắc lắc trước mắt cậu: “Choáng váng?”

Lục Nhĩ Dương hồi hồn, hoảng sợ nắm lấy bả vai cô: “Chị, hình như em nhìn thấy Chu Hoài Dịch.”

“Không kỳ quái, chị cũng thấy được.”

“Mẹ kiếp! Là sự thật a?”

Lục Nhĩ Nhã gật đầu, tầm mắt Lục Nhĩ Dương lướt qua chị cậu, nhìn người đàn ông hai tay đút túi đứng cách đó vài thước, người đàn ông hướng cậu gật đầu mỉm cười, lễ phép chào hỏi.

Lục Nhĩ Dương đứng lên, dọa chị cậu lui hai bước, kinh ngạc nhìn Chu đại thần bằng da bằng thịt đang đứng sờ sờ trước mặt.

“Anh…… Anh cùng chị tôi là quan hệ gì?”

Gặp quỷ, cậu cùng thần tượng lần đầu tiên đối thoại, cậu thế nhưng lại chất vấn anh cùng chị cậu có quan hệ gì.

Chu Hoài Dịch không chút để ý mà đáp: “Đồng nghiệp.”