Biệt Lai Vô Dạng

Chương 47




Editor: Nghiên

Beta: Nguyệt Nguyệt

Lục Nhĩ Nhã cảm thấy có chút xấu hổ, không, là vô cùng xấu hổ.

Mấy cậu nhóc trước mặt đều ăn mặc chỉnh tề, đầu tóc không chút cẩu thả, hiển nhiên là cố ý chuẩn bị vì Chu Hoài Dịch. Nhưng mà, hiện tại lại chỉ có một mình cô đến đây.

Ho khan một tiếng, giải thích: “Thật ra anh ấy cũng muốn đến gặp mọi người, nhưng lúc sắp xuất phát thì phim mới bên kia lại xảy ra chút vấn đề, anh ấy phải ở lại khách sạn để tham gia một cuộc họp qua video, cho nên mới…… Thật sự rất xin lỗi!”

Tuy rằng có chút mất mát, nhưng vẫn phải lễ phép, Thẩm Tuấn cười ha ha hai tiếng, đi tới hoà giải: “Không có việc gì, đều giống nhau cả, được gặp chị Nhĩ Nhã cũng rất tốt”

Mấy người khác cũng phụ họa vài câu, đều nói cô không cần để trong lòng, Lục Nhĩ Nhã vẫn băn khoăn, tìm loạn trong túi xách một lát, rốt cuộc cũng lấy ra được một cuốn sổ nhỏ có chữ ký: “Đây là chữ ký của Chu Hoài Dịch, không có gì để bồi thường cho mọi người, nên chị đã nhờ anh ấy ký tên.”

Ánh mắt mấy cậu nhóc sáng lên, vội vàng tiếp nhận giấy nhỏ có chữ ký mà cô đưa qua: “Cảm ơn chị Nhĩ Nhã.”

“Ừ, không có việc gì, chị còn muốn cảm ơn mọi người vì đã chăm sóc cho Nhĩ Dương.”

Mọi người vẫn còn khách sáo nói vài câu, Lục Nhĩ Dương đã nói chen vào: “Chăm sóc cái gì chứ? Đều là mấy người không đáng tin.”

Lục Nhĩ Nhã đánh nhẹ vào lưng cậu, trách cậu không lễ phép, lại nói: “Như vậy đi, chờ khi trở về Bắc Kinh, chúng tôi cũng khá rảnh rỗi, sẽ để Chu Hoài Dịch gọi video cho mọi người, có cái gì không hiểu, cứ hỏi anh ấy, anh ấy rất kiên nhẫn, hoặc là khi được nghỉ, mọi người cùng Nhĩ Dương đến Bắc Kinh đi, chị sẽ đưa mọi người đi tham quan phòng làm việc.”

Thẩm Tuấn chuyển chuyển đôi mắt, hứng thú bừng bừng đề nghị: “Có được không ạ, vào lễ quốc khách bọn em được nghỉ bảy ngày, không biết khi đó có được không?”

Lục Nhĩ Nhã cân nhắc một lát, cảm thấy không được: “Khi đó chúng tôi vẫn phải quay phim, cho dù đi cũng sẽ không gặp được anh ấy, chờ khi《 quãng đời còn lại 》 đóng máy, sau khi tuyên truyền xong, anh ấy mới có thời gian.”

Mục đích chủ yếu của bọn họ là gặp Chu Hoài Dịch, nếu đi Bắc Kinh, không thấy được người thì rất lãng phí. Phòng làm việc chỉ là một nơi để làm việc, nhân viên kỹ thuật đều ở phim trường, nếu bọn họ đi thì đến một người để học hỏi cũng không có.

Nghe được 《 quãng đời còn lại 》, mấy người lại hưng phấn một trận, cũng không giấu diếm, thẳng thắng nhìn Lục Nhĩ Nhã: “Chị Nhĩ Nhã, chị thật sự hợp tác cùng hai vị đạo diễn lớn đó sao?”

“Đúng vậy.”

“Thật tốt.”

“Không có gì, sẽ gặp được thôi, sau này các em cũng sẽ lợi hại như họ vậy”

Lời này khiến tâm trạng mọi người vô cùng thoải mái, Thẩm Tuấn vui vẻ hớn hở cầm chén rượu: “Vì những lời này của chị Nhĩ Nhã, sau này bọn em sẽ rất có tiền đồ! Tới đây, em mời chị một ly.”

Vết thương của Lục Nhĩ Nhã vẫn chưa khỏi hẳn, không thể uống rượu, nhưng cùng không thể từ chối lòng tốt của họ, cô bưng trà lên, chạm ly với mọi người.

Sau đó bọn họ lại hỏi cô các vấn đề về điện ảnh, cô cũng không hiểu rõ, chỉ trả lời đại khái, nhưng vẫn ghi nhớ những vấn đề của họ, định khi trở về sẽ hỏi Chu ảnh đế, cho bọn họ một đáp án vừa lòng.

Khi đồ ăn được đưa đến, đã hơi trễ, Lục Nhĩ Nhã còn phải lên máy bay, không thể ở lâu, vội vàng lấy quà đã chuẩn bị tốt, đưa cho cậu nhóc: “Nè, đây là Chu Hoài Dịch tặng em, còn cái này, là chị mua cho em.”

Lục Nhĩ Dương rất vui, cười nói cảm ơn, nhân lấy, nhanh tay nhanh chân, hai ba cái đã mở gói quà ra. Kh nhìn thấy máy ảnh thủ công hoàn mỹ bề ngoài lại vô cùng tinh xảo, ý cười càng sâu: “Cảm ơn anh rể giúp em.”

Lục Nhĩ Nhã thò tay chỉ vào đầu cậu: “Chỉ cảm ơn anh ấy thôi sao?”

“Đây là hàng giới hạn ở nước ngoài, có tiền cũng chưa chắc co thể mua được, chắc chắn anh rể đã tốn không ít tâm tư.”

“……” Tên khốn nhỏ, vong ân phụ nghĩa, máy ảnh mà cô tặng có chỗ nào không tốt chứ?

Lắc đầu, cuối cùng cũng không nói gì cậu, thuật lại lời Chu Hoài Dịch nói: “Đây là máy ảnh mà anh ấy thích nhất, tính năng rất tốt, có một chút linh kiện đã được chuyên gia cải tiến, anh ấy đã thử rồi, nói là khá tốt, nếu em dùng không quen, thì nói với anh ấy, anh ấy sẽ nghĩ cách.”

Phương Hợp tấm tắc líu lưỡi: “Hâm mộ thật, Chu đại thần đối với người em vợ này thật sự quá tốt.”

Lục Nhĩ Dương không đồng ý lắc đầu: “Chị của tôi đã bị anh ấy cướp đi rồi, anh ấy không thể bồi thường một chút sao?”

“Nói bậy gì đó? Chị phải đi rồi, mọi người cứ ăn từ từ, hẹn gặp lại.” Di động trong túi rung hai lần, chắc là Tiểu Tề ở dưới chờ đến sốt ruột, nhìn đồng hồ, thời gian thật sự rất gấp, đeo túi lên, Lục Nhĩ Nhã đứng lên, tạm biệt mọi người.

Đám người Thẩm Tuấn đứng dậy cùng cô: “Ăn xong rồi đi, cơm trên máy bay nhất định rất khó ăn đúng không?”

“Không có, chị đã ăn bên tiệc khánh công rồi mới qua đây, các em ăn đi, chị đã thanh toán rồi.”

Lục Nhĩ Dương để đồ xuống, kéo tay cô: “Chị, em đưa chị xuống.”

Biết cậu nhóc luyến tiếc cô, Lục Nhĩ Nhã cong môi cười cười, nhẹ nhàng ôm cậu: “Không cần, nếu nhớ chị thì cứ gọi điện thoại, quốc khánh nhớ về nhà, chị sẽ dành thời gian về võ quán hai ngày với em.”

Lục Nhĩ Dương mím môi nhìn cô, hốc mắt hơi hơi phiếm hồng, không kiên trì nữa: “Vậy khi trở về khách sạn chị nhớ gọi điện báo bình an cho em, còn có, xuống máy bay cũng phải gọi, biết không?”

Lục Nhĩ Nhã cười đồng ý, lại sờ khuôn mặt tuấn lãng của cậu nhóc: “Đã mười tám rồi, sinh nhật vui vẻ!”

“Dạ, chị phải chăm sóc chính mình cho tốt……”

Mọi người vây xem bên cạnh đều biết một ít chuyện của hai chị em này, lúc này cũng yên lặng ngồi bên cạnh, không lên tiếng quấy rầy. Dù sao ngày đó khi chị cậu xảy ra tai nạn, bọn họ tận mắt nhìn thấy cậu nhóc tùy tiện kia khóc đến mức không ra hình dáng, hơn nữa còn thường xuyên gọi điện thoại, video và nhắn tin, không khó để nhìn ra, tình cảm của hai người này có bao nhiêu sâu sắc.

Dù là ai chỉ cần có một người thân như vậy, đều sẽ vô cùng quý trọng.

Lục Nhĩ Nhã kéo tay cậu nhóc căn dặn một trận, đều nói những chuyện đã nói sớm nói rồi, Lục Nhĩ Dương cũng không chê cô phiền, nhẫn nại lắng nghe, thoảng còn gật đầu phụ họa vài cái.

“Cứ như vậy đi, chị đi đây.” Vỗ vỗ Nhĩ Dương, trấn an cậu nhóc, lại quay đầu nói với mấy cậu nhóc bên cạnh: “Có thời gian thì nhớ đến Bắc Kinh chơi nha, chị phải đi rồi, hẹn gặp lại.”

Phương Hợp vội vàng mở miệng: “Chị Nhĩ Nhã, lại đây cùng chụp một tấm ảnh đi.”

Lục Nhĩ Nhã cũng không nghĩ nhiều, sửa sang trên dưới một chút, đi đến giữa bọn họ, dùng điện thoại của Nhĩ Dương chụp mấy tấm, bảo cậu nhớ phải gửi cho mình, sau đó mới phát hiện thật sự không thể chậm trễ nữa, mới hoang mang rối loạn cầm túi xách đẩy cửa đi ra ngoài.

“Chị Nhĩ Nhã.” Khi đang chờ thang máy, nghe được có người gọi cô, theo bản năng quay đầu, nhận ra là một người bạn học của Nhĩ Dương.

Đứa nhỏ này mặt mày rất tốt, thân hình cũng không tồi, thuộc về loại người chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhớ kỹ, Lục Nhĩ Nhã nhớ rõ diện mạo, lại không hỏi tên của mấy cậu nhóc, chỉ có thể cười nhìn người ta đến gần: “Có việc gì sao?”

Chàng trai đứng cách cô hai bước, tay cầm một phong thư đưa cho cô, nhìn cô nhận lấy, ánh mắt sáng lấp lánh nói: “Đây là thư em viết cho Chu đạo diễn, hy vọng chị có thể giao tận tay cho anh ấy.”

Fans gửi thư?

Lục Nhĩ Nhã có chút ngoài ý muốn, xem ra thật sự rất hâm mộ, các chàng trai đều không thích phương thức biểu đạt này, cậu còn nguyện ý viết thư, thật sự rất khó có được.

“Được, chị nhất định sẽ đưa tận tay anh ấy.”

“Cảm ơn.”

Thang máy đi lên, Lục Nhĩ Nhã nhìn cửa thang máy chậm rãi mở ra, cười xin lỗi nói với cậu: “Chị phải đi rồi, xin lỗi.”

Cậu nhóc mỉm cười lắc đầu, cúi đầu nhìn cô: “Đi nhanh đi, nếu không sẽ trễ việc của chị.”

“Không trễ đâu, lần sau gặp lại” Xua xua tay với cậu, sau đó đi và thang máy, cửa thang máy khép lại, cậu nhóc vẫn đứng ở bên ngoài, trên môi là nụ cười nhạt nhìn cô.

Cái loại cảm giác này, có hơi quen thuộc……

Diện mạo của cậu ta, cử chỉ, cách nói chuyện cùng với nụ cười, đều mang lại cho cô một cảm giác quen thuộc, lại không thể nói giống ai, cam giác kia không thể nói rõ được, tới nhanh đi cùng nhanh, Lục Nhĩ Nhã không để trong lòng.

Tiểu Tề đứng bên cạnh xe, liên tiếp nhìn đồng hồ, đang định gọi điện thoại tiếp tục thúc giục, đã thấy cô đi ra từ cửa, đỡ trán kêu r3n: “Tổ tông của tôi ơi, nếu cô còn không xuống chắc chúng ta phải đổi chuyến bay đó.”

Tự biết mình đuối lý, Lục Nhĩ Nhã cũng không biện giải gì, nhanh chóng chui vào ghế sau, Tiểu Tề ngồi lên xe, Đàm Lâm liền khởi động xe: “Tiểu Lục, quan niệm về thời gian của cô thực sự không tốt, hiện tại trực tiếp đến sân bay.”

“Rất lâu rồi tôi không gặp em trai, thực sự rất nhớ nó, ở lại hơi lâu, thực sự xin lôi.”

Đàm Lâm tỏ vẻ hiểu: “Đáng lẽ không nên kéo cô đến buổi lễ khánh công, chiếm thời gian của chị em hai người, là chúng tôi xin lỗi mới đúng.”

Lục Nhĩ Nhã cầm túi xách, đặt trên đầu gối, nhớ tới chuyện bên kia của Chu Hoài Dịch, liền hỏi: “Sự tình giải quyết sao rồi?”

“Lão Chu và Hoài An đang tìm người thương lượng, nhưng vẫn có một chút khó khăn.”

“Rốt cuộc là có chuyện gì?”

Đàm Lâm than nhẹ một tiếng, ngón tay dập tắt điếu thuốc ném vào gạt tàn: “Diễn viên đóng vai Tưởng Kim, sáng nay đang quay phim ở một đoàn phim khác, khi treo lên dây cáp thì xảy ra chuyện, hiện tại đang nằm ở bệnh viện.”

Tưởng Kim, là một nhân vật quan trọng trong phim, đất diễn rất nhiều và giữ vai trò rất quan trọng, ngày mốt đã bắt đầu quay, lại xảy ra chuyện này, làm sao tìm được người thích hợp để thay thế đây?

Lục Nhĩ Nhã cũng cảm thấy chuyện này rất khó giải quyết, lúc trước là nữ số 2, cũng đã gây ra rất nhiều rắc rối, khi sắp bắt đầu quay, diễn viên chính lại bị thương, bộ phim 《 quãng đời còn lại 》này, nếu muốn thuận lợi khởi động máy, có lẽ còn có rất nhiều khó khăn.

Sốt ruột cũng vô dụng, chuyện này cô thật sự không thể giúp ích được gì, không nên lo lắng nhọc lòng, nếu không Chu Hoài Dịch còn phải phân tâm để quan tâm cảm xúc của cô.

Lấy di động ra, gửi tin nhắn cho Nhĩ Dương, nói với cậu cô đã trực tiếp đến sân bay, không cần phải lo lắng.

Nhĩ Dương lập tức trả lời, muốn cô truy cập WeChat, cậu đã gửi ảnh chụp chung cho cô. Lục Nhĩ Nhã làm theo, đăng nhập vào WeChat, liền nhận được ảnh chụp, lưu hết vào album, lại gửi tin nhắn “Nhận được rồi” cho cậu, chờ  Nhĩ Dương trả lời “Vâng”, mới đóng APP lại.

Nơi này cách sân bay khá xa, phải lái xe hơn một giờ mới đến.

Chu Hoài Dịch đã chờ ở máy bay rất lâu, notebook để trên đầu gối, nghe thanh âm, cũng không ngẩng đầu lên, hỏi cô: “Có khóc không?”

Lục Nhĩ Nhã trầm mặc trong chốc lát, không rõ anh hỏi vậy là có ý gì, nhưng vẫn trả lời đúng sự thật: “Không có, nhưng rất muốn khóc.”

“Không tệ, có tiến bộ.”

Anh đang nói cái gì vậy?

Lục Nhĩ Nhã không hiểu, dựa vào vai anh, xem thử anh đang bận rộn việc gì, lại nghe anh nói: “Chỉ cần em đối tốt với anh bằng một nửa so với Nhĩ Dương, anh đã rất thỏa mãn.”

Nhẹ nhàng nhíu mày, cô không đồng ý cách nói của anh: “Em đối với anh không tốt sao?”

“Em chưa từng rơi nước mắt vì anh.”

Cái logic gì vậy? Lục Nhĩ Nhã nhắm mắt dưỡng thần, không trả lời.

“Cũng tốt, anh hy vọng khi em ở cùng anh, sẽ luôn hạnh phúc, chứ không phải là khổ sở và bi thương.”

“Anh đang nói lời thoại trong phim sao?”

“……”

Có lẽ Lăng Phỉ nói đúng, các cô là người luyện võ, rất chất phác. Giống như hiện tại, Chu ảnh đế nói lời âu yếm với cô, cô chỉ trả lời một câu đơn giản, bầu không khí liền bị hủy sạch sẽ. Ừ, từ trình độ nào đó mà nói, thì đây cũng là một loại kỹ năng.