Biệt Lai Vô Dạng

Chương 45




Editor: Nghiên

Beta: Qiongne

Học viện điện ảnh, ký túc xá hai người.

Lục Nhĩ Dương mân mê thiết bị nhiếp ảnh mà Chu Hoài Dịch tặng, nghiêng đầu, kẹp di động bên cổ, trò chuyện cùng với chị gái.

“Ừm, khá tốt, chị thì sao…… Ngày mai đi à? Còn sinh nhật của em thì sao? Chính chị đã nói sẽ đón sinh nhật mười tám tuổi với em…… Buổi tối đến đây? Lễ chiếu đầu của mọi người không phải vào người mai sao? Nếu không được thì đừng đến…… Anh rể em cũng đến? Vậy rất tốt, ở đâu vậy……Được được, chị chờ chút, em đi lấy bút.”

Cẩn thận để máy ảnh qua một bên, lấy giấy và bút, qua loa viết một địa chỉ, tiếp tục nói với đầu bên kia điện thoại: “Được rồi, chị cứ làm việc đi, em tắt máy trước…… Biết rồi, em đã mười tám tuổi, còn không tự chăm sóc bản thân được sao?”

Không biết bên kia nói gì đó, Lục Nhĩ Dương duỗi tay lấy điện thoại qua, cười ha hả đứng dậy, chân trần đi đến ban công, nói chuyện rất lâu, mới đi vào.

Thẩm Tuấn lật sang trang mới của tài liệu trong tay, nhìn thấy tâm tình của bạn cùng phòng rất tốt, nghĩ thôi cũng biết là ai gọi đến, cười nói: “Chị cậu đến Thượng Hải rồi sao?”

“Ừ, đã đến ngày hôm qua, rất vội vàng, nói là không thể chờ đến ngày sinh nhật của tôi, buổi tối ngày mai sẽ đến thăm tôi.”

Thẩm Tuấn suy nghĩ một chút, lại hỏi: “Anh rể mà cậu nói…… Chắc không phải là Chu Hoài Dịch đúng không?”

Bạn cùng phòng của mình có một người chị là diễn viên, người chị gái kia còn có một người bạn trai khó lường, đối với các bạn học, đã không còn là bí mật.

Lục Nhĩ Dương đi đến tủ lạnh lấy nước uống, quay đầu hỏi cậu ta: “Uống cái gì?”

“Bia, cảm ơn! Nè, cậu còn chưa trả lời câu hỏi của tôi.”

Đưa bia cho cậu ta, chính mình lại cầm một lon cà phê, Lục Nhĩ Dương xoay người ngồi trên giường, xếp bằng ngồi xuống, khui lon, uống một ngụm lớn cà phê xuống bụng, mới nói: “Đúng vậy, nói là không yên tâm chị gái tôi, đại kinh tiểu quái, đi cùng với tôi, có thể xảy ra chuyện gì chứ?”

Ánh mắt Thẩm Tuấn sáng lên, ném giáo trình sang một bên, nhảy đến trên giường cậu, duỗi tay câu cổ cậu: “Anh bạn, thường ngày anh trai đối xử với cậu không tệ, ngày mai mang tôi đi theo được không, chỉ cần nhìn thấy Chu đại thần là được, tuyệt đối sẽ không ảnh hưởng việc người một nhà các cậu đoàn tụ đâu!”

Lục Nhĩ Dương đẩy người ra, đá một chân: “Không được, Chu đại thần không thích người sống đến gần, cậu lại cứ luôn kêu oai oái, đừng đi khiến cho người ta ngột ngạt.”

“Tôi nói, cái gì gọi là ngột ngạt? Sinh nhật 18 tuổi của cậu, thân là bạn cùng phòng, anh em, bạn tốt, tôi không nên có mặt sao?”

“Hừ hừ.”

Thẩm Tuấn lại thò qua, lời tốt ý đẹp nói: “Thật mà, mọi người đều muốn gặp Chu Hoài Dịch, cậu nói với chị cậu, cậu đã hẹn bạn bè cùng nhau chúc mừng sinh nhật, chị cậu lại đi nói với anh ấy, nhất định anh ấy sẽ đồng ý.”

“Không được, chúng tôi khó khăn lắm mới gặp được nhau, không muốn bị quấy rầy.”

“Đừng như vậy mà, thương cảm cho tôi đi, tiểu Nhĩ Dương à, bình thường các anh em còn không chăm sóc tốt cho cậu sao? Có phải cậu muốn tôi đi gọi Phương Hợp đến thì mới đồng ý hay không?”

Phương Hợp……

Lục Nhĩ Dương nhíu nhíu mi, không kiên nhẫn liếc cậu ta một cái: “Gọi cậu ta là gì?”

Thẩm Tuấn ngửa đầu uống một ngụm bia, híp mắt, ý cười càng đậm: “Để cậu ta giúp cậu, hẹn em gái Phương Phương ra, cậu cũng nhân cơ hội này thổ lộ tình cảm, ôm mỹ nhân về nhà.”

“Không được!” Lục Nhĩ Dương có chút kích động, đột nhiên đứng dậy, nhấp môi trừng cậu ta:“Đừng xằng bậy.”

“Ha hả, vậy phải xem biểu hiện của cậu”

Phương Phương là người bọn họ đã gặp một lần trong khoa biểu diễn. Lần trước tân sinh của hai ngành đã phối hợp với nhau để hoàn thành bài tập, hai người bọn họ được phân cùng một tổ, cô gái nhỏ này không biết xem trọng cậu ở điểm nào, theo đuổi không bỏ, cậu lại không có ý từ gì với người ta, cũng không muốn làm tổn thương người khác, chỉ có thể cố gắng tránh xa một chút.

Kết quả là, còn bị mấy anh em cười hạo, thích một cô gái nhỏ mà không dám theo đuổi!

Đổi trắng thay đen!

Tình huống thật sự là như thế nào bọn họ đều hiểu rõ, nhưng thi thoảng sẽ lấy ra để trêu chọc cậu, hoặc là khi có việc cần nhờ cậu, cậu không chịu hỗ trợ, liền lấy chuyện này ra để “uy hiếp” người khác.

Cậu cũng cực kỳ sợ cô gái không biết từ bỏ, chỉ cần đưa cô ấy đến, bảo đảm đầu hàng.

Phiền muộn lau mặt, ngữ khí không tốt: “Tôi sẽ thử xem, cậu thành thật một chút cho tôi, không được tìm Phương Hợp càng không được tìm Phương Phương!”

Thẩm Tuấn mím môi cười, dựng bốn ngón tay lên: “Tôi bảo đảm!”

Nhìn cậu chấp nhận số phận lấy di động ra, còn nói thêm một câu: “Loại chuyện tốt này không thể chỉ có hai  chúng ta cùng hưởng thụ, phải tìm A Hợp và Minh Dịch, còn có hai con hàng phòng 304 kia, thêm cậu nữa, tổng cộng sáu người, cũng không nhiều.”

“Chắc là bọn họ không muốn đi đâu……”

“Nói bừa, đó chính là Chu Hoài Dịch, có ai không muốn gặp chứ?”

“……”

Không lay chuyển được cậu ta, Lục Nhĩ Dương vẫn gọi điện thoại cho chị cậu, sau một lúc dò hỏi, mơ hồ nghe được âm thanh nho nhỏ cẩn thận của chị gái: “Anh thấy được không?”

“Được.” Đây là thanh âm của Chu Hoài Dịch.

Lục Nhĩ Dương nghe xong, yên lòng, lại cảm thấy nên giải thích vài câu: “Thật ra cũng không có gì, đều là mấy người bạn thân của em, sẽ không để hai người thấy bối rối đâu, biết hai người muốn đến sinh nhật em, nên ồn ào muốn đi gặp anh rể.”

“Không muốn gặp chị sao?” Chị cậu hỏi.

Lục Nhĩ Dương nâng khóe miệng tươi cười, tiếng nói mềm nhẹ một ít: “Em muốn gặp chị.”

“À, thằng nhóc thối, nói rất tốt, không uổng công chị thương em.”

“Chuyện đó còn phải nói sao.”

Trò chuyện thêm một lúc, nhớ tới ngày mai còn phải đi hoàn thành bài tập, mới không tình nguyện tắt điện thoại. Đem điện thoại để bên gối đầu, lấy máy tính, sửa lại những đoạn phim ngắn mà hôm trước đã quay, cuối cùng sau khi tu sửa xong thì cũng xong việc.

Thẩm Tuấn bên kia vẫn còn nhìn cậu chăm chú: “Thế nào rồi? Đại thần nói như thế nào?”

Lục Nhĩ Dương gõ bàn phím, nhàn nhạt nói bằng giọng mũi: “Ừ.”

Thẩm Tuấn nhảy xuống giường, mang dép lê chạy xuống, gõ cửa của căn phòng đối diện: “A hợp, A Dịch, có chuyện tốt……”

Lục Nhĩ Dương nhẹ nhàng lắc đầu, cũng hiểu được tâm trạng của họ. Ngày đó khi Chu Hoài Dịch xuất hiện ở võ quán nhà cậu, cậu cũng kích động giống như vậy, bỏ chị gái qua một bên, chỉ lo nói chuyện phiếm với anh.

Chu Hoài Dịch sao, cũng bình thường, học sinh trong ngành này, thật sự đều rất muốn gặp anh.

Chờ cái người mang tin tức đi truyền miệng khoe khoang khắp nơi trở về, video của cậu cũng đến giai đoạn kết thúc, người nọ lại mở tủ lạnh, cầm chai bia, gác một chân bên cạnh, thuận miệng nói: “Tôi nói rõ một chút chuyện này giống như đang tặng một món quà chúc mừng sinh nhật cho Minh Dịch vậy đó, ngày mai là sinh nhật cậu ta, cậu chỉ là giả thôi.”

Cầm lấy cái gối đầu trong tầm tay ném qua, mắng một câu: “Cậu mới héo!”

Thẩm Tuấn lớn tiếng kêu oan: “Cậu nghĩ đi đâu đó? Tuổi còn nhỏ, sao lại có nghĩ suy nghĩ không thuần khiết như vậy?”

“Lăn, hai ngày nữa là tôi trưởng thành rồi.”

“Được được được, sinh nhật của cậu cậu lớn nhất được chưa?” Dừng một chút, nuốt một ngụm bia lớn, tiếp tục nói, “Minh Dịch cũng vô cùng sùng bái Chu đại thần, nghe xong tin này, không nói hai lời liền gọi điện thoại cho hai vị trong nhà, để cha mẹ cậu ta không cần đến đây mừng sinh nhật cậu ta, chỉ chờ ngày mai được trông thấy Chu Hoài Dịch thôi.”

“Cậu nói như vậy, thật ra làm tôi nhớ đến một sự kiện.” Lục Nhĩ Dương hoàn thành bộ phận cuối cùng, lưu văn kiện, khép máy tính lại: “Tên của Minh Dịch rất giống với tên của Chu đại thần.”

“Còn không phải sao, chỉ khác một chữ, người không biết còn tưởng rằng là hai anh em đó.”

“Có một chút……”

Lục Nhĩ Nhã ném điện thoại qua một bên, xem thời gian, đã hơn 1 giờ sáng, nhìn thấy người đàn ông vẫn còn bận rộn công việc, mấp máy môi, muốn anh nghỉ ngơi một chút, nhưng nhìn biểu tình nghiêm túc của anh, vẫn không nói gì. Tự giác đứng dậy, rót cho anh một ly trà nóng.

Chu Hoài Dịch không nhận: “Để ở đó, lát nữa anh sẽ uống.”

Nghe lời để ly trà lên bàn, lấy kịch bản qua, tiếp tục xem. Buổi sáng hôm nay phải dậy sớm để bắt kịp chuyến bay, máy bay vừa hạ cánh liền vội vàng đến thăm ông lão, không được nghỉ ngơi cẩn thận. Lật vài tờ, mí mắt đã thường thường gục xuống.

Ngáp một cái, lại duỗi người, vẫn để kịch bản lên bàn, khép lại.

“Em ngủ trước, anh cũng nên nghỉ ngơi sớm một chút.”

“Được, nếu em không ngủ được thì cứ tắt đèn.”

Lục Nhĩ Nhã lắc đầu: “Em kéo màn xuống là được, ánh sáng của máy tính không tốt, rất hại cho mắt.”

Lúc này Chu Hoài Dịch ngẩng đầu nhìn cô, chỉ vài giây, lại cúi đầu, ngón tay bay nhanh trên màn phím, từ từ nói một câu: “Yên tâm, bệnh cận thị của anh sẽ không di truyền cho đời sau đâu.”

“Ai, ai quan tâm việc này chứ?”

Cười khẽ, Chu Hoài Dịch không nhìn cô, cầm bàn tay phải đang rũ bên người của cô cầm lên, ra sức nhéo nhéo: “Mau đi ngủ, sáng mai còn phải dậy sớm, em đi ngủ thì anh sẽ trở về nghỉ ngơi ngay.”

“Được.”

Lục Nhĩ Nhã có chút cảm động, anh biết cô không  thích ở một mình, cũng biết hiện tại cô rất để ý việc chung chăn gối, cho nên mỗi đều đền đến phòng cô, chờ  cô ngủ rồi lại trở về phòng. Có đôi khi không kịp trở lại, cũng sẽ gọi điện thoại đến, nói với cô mấy câu, chờ cô ngủ rồi, mới bằng lòng tắt máy.

Thật sự là một người chu đáo!

Đột nhiên muốn hôn anh, Lục Nhĩ Nhã nghĩ liền làm, cúi thân xuống, ôm khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông, trước khi anh kịp phản ứng, đã hôn nhẹ lên mặt anh một cái, sau đó lập tức chạy đi.

Thật không thích hợp, ở cạnh nhau đã được nhiều ngày, Chu Hoài Dịch cũng thường xuyên ôm ôm ấp ấp cô, nhưng khi cô chủ động làm việc này, vẫn vô cùng ngượng ngùng.

Chạy đến cạnh giường, cũng không dám quay đầu lại nhìn biểu tình của anh, luống cuống tay chân buông màn che xuống, ngăn cách thành một không gian nhỏ thuộc về chính mình, sau đó mới nhẹ nhàng thở ra, nằm lên giường, trốn vào trong chăn.

Im lặng hồi lâu, cảm giác buồn ngủ vừa rồi đã biến mất, thính giác cũng trở nên nhanh nhạy.

Ngoài dự đoán, người đàn ông không giống như bình thường tới lui trêu chọc cô nhát như chuột, âm thanh gõ bàn phím cũng không có, chỉ còn lại tiếng hít thở nặng nề của cô.

A a, tại sao lại muốn hôn anh cơ chứ, chỉ cần nói một câu chúc ngủ ngon rồi yên lặng rời đi không được sao?

Lục Nhĩ Nhã, thật ngu ngốc!

Kết quả là người ta không có phản ứng gì, lại tự khiến bản thân mình kích động không yên.

Muốn luyện đến cảnh giới trêu chọc người khác nhưng mặt không đỏ tim không đập nhanh như Chu ảnh đến, quả nhiên vẫn còn một đoạn đường dài……

“Nhĩ Nhã!” Anh gọi cô.

Lục Nhĩ Nhã dựng lỗ tai lên, cũng không trả lời, giây tiếp theo, âm thanh của anh lại vang lên lần nữa, trong đó mang theo vài phần ý cười, cô lại nghe được anh nói: “Anh không để ý việc em hôn lâu thêm một chút đâu.”

“……”