Biệt Lai Vô Dạng

Chương 43




Editor: Nghiên

Beta: Qiongne

Chu Hoài Dịch không lập tức lên lầu ngay, anh đưa đám người Đường Trạch vào, lại ở bên cạnh cô, thu dọn công việc, mới chậm rãi nắm tay cô lên lầu.

Không biết có phải ảo giác của cô hay không, cô cảm thấy, bà Chu kia, dường như rất sợ Chu Hoài Dịch. Không giống quan hệ không được tự nhiên của mẹ kế và con chồng, mà là… Sợ hãi?!

Khi từ này nhảy ra trong đầu, Lục Nhĩ Nhã lại cảm thấy khả năng này không lớn, dù quan hệ không tốt như thế nào đi nữa, cũng sẽ không đến mức này chứ?

Vỗ vỗ đầu, không nghĩ nhiều, ngồi xuống gần Chu Hoài Dịch, chậm chạp đợi bên kia trả lời.

Chu Hoài Dịch không vui trả lời, bên kia ảo não ngượng ngùng không biết nên nói gì, cô chỉ là nửa đường nhảy vào, đối với chuyện gia đình người ta cũng không hiểu rõ, càng không có khả năng nói chuyện với họ.

Bốn người ở trong một căn phòng, không ai nói lời nào, không khí có chút áp lực.

Trái lại Chu Hoài Dịch lại dường như không cảm nhận được gì, tùy ý dựa vào trên sô pha, cầm tay cô x0a nắn, thấy cô đau đến nhíu mày, thì ngả ngớn nhướng cao mày, bên môi hiện lên nụ cười như có như không……

Đã lúc này rồi, còn làm cái gì vậy?

Lục Nhĩ Nhã đánh nhẹ vào cánh tay anh, nhỏ giọng mắng: “Không nghiêm chỉnh!”

Chu Hoài Dịch chỉ cười mà không nói, sờ sờ đầu cô, mới quay đầu, thu liễm thần sắc trêu đùa, sắc mặt không tốt lắm: “Tôi rất bận, nếu không có gì để nói thì tôi xuống trước.”

Nghe xong lời này, ông Chu thấy anh không biết lớn nhỏ, nín thở trong lòng, nhưng cũng không trực tiếp chỉ trích, ho khan một tiếng, không đi thẳng về vấn đề chuyện của con trai nhỏ, ngược lại hỏi chuyện khác: “Ở cùng cô Lục bao lâu rồi? Cũng không thông báo cho người nhà một tiếng.”

“Không cần thiết!” Chu Hoài Dịch mở miệng hoàn toàn không giữ mặt mũi cho người khác, đem đề tài mà ông ta vất vả tìm được đánh đổ, lại nói: “Đừng nói những việc không đâu nữa, có chuyện gì thì nói đi.”

Ông ta bị nghẹn, hoàn toàn không nói nên lời, âm thầm giận dỗi, mím môi trừng mắt nhìn anh, miệng mấp máy một chút, nhưng vẫn không nói được gì.

Ông ta cảm thấy nếu mình lại mở miệng nói chuyện, cũng đơn giản là “Con là con trai của cha, nói với con vài câu thì làm sao?” Hoặc không hề có khí độ mà mắng loạn một trận, đem mối quan hệ khó khăn lắm mới gần một chút lại kéo ra xa.

Ngô Phương lén lút quan sát sắc mặt của hai cha con, lại nhìn cô gái không muốn xen vào chuyện này, rối rắm một trận, vẫn nói lời hòa giải: “Sao lại không cần thiết? Con có bạn gái, cũng phải đưa về nhà cho người nhà xem mặt, cha con quan tâm con, hơn nữa con cũng sắp 28 rồi, cũng đến tuổi nên lập gia đình.”

Dừng một chút, nhìn sắc mặt hai người dịu lại một chút, mới tiếp tục: “Những chú bác cô dì trong nhà, đều muốn gặp mặt cô tiểu Lục một lần, lần trước khi gia đình tổ chức tiệc đã muốn con đưa cô ấy đến, công việc của con bận rộn, tìm thời gian một chút, để mọi người gặp nhau đi.”

Chu Hoài Dịch không để ý, Ngô Phương cố gắng nói xong, không ai trả lời, nhất thời bẽ mặt, lui về phía sau một chút, trốn đến bên cạnh ông Chu.

Lại là sự im lặng quỷ dị.

Lục Nhĩ Nhã nghĩ vừa rồi mình không nên đi theo, bầu không khí của gia đình này, thật sự rất lạnh nhạt, thi thoảng lại tẻ ngắt, lại không có người nào đồng ý nói chuyện, muốn an tĩnh làm người đứng xem, cảm thấy cực kỳ không tự nhiên.

Ông Chu thở dài một tiếng, liếc mắt nhìn con trai không quan tâm chuyện gì của mình, cuối cùng chủ động nói: “Hôm nay tới đây, cũng không có ý gì khác, chỉ là muốn xem nơi con làm việc, còn nữa…… Phía Minh Dịch, hy vọng con đi gặp nó, tuần sau là sinh nhật nó, nếu con có thể đến, nhất định nó sẽ rất vui.”

“Không có thời gian.” Chu Hoài Dịch dựa vào ghế, nhắm mắt dưỡng thần, nhàn nhạt trả lời một câu.

“Cha biết sau khi lễ công chiếu kết thúc con sẽ đi thăm sự phụ của con, sẽ không lãng phí nhiều thời gian của con đâu, chỉ cần thuận đường đến Học viện điện ảnh thăm nó là được rồi.”

“……”

“Hoài Dịch, coi như cha cầu xin con đi.” Thấy anh không có phản ứng, lại mềm giọng nói: “Minh Dịch chỉ là một đứa nhóc ngây thơ, cha biết con hận cha, nhưng nó vô tội, từ nhỏ con không thích nó, nhưng bây giờ đã qua lâu lắm rồi, ý của cha là, hai anh em các con sống chung với nhau cho tốt, đến lúc đó, sản nghiệp của nhà họ Chu là hai người các con phân chia với nhau, hơn nữa……”

“Không cần.” Khi ông Chu chưa nói xong anh đã lạnh lùng ngắt lời, anh biết, câu tiếp theo của ông ta chắc chắn sẽ là loại chuyện ma quỷ như “Dù sao nó cũng là em trai con”. Không muốn nghe, hoàn toàn không muốn nghe!

Ông Chu còn muốn nói gì đó, lời nói đến bên miệng, người phụ nữ bên cạnh lại không kiên nhẫn đứng đến nói: “Hoài Dịch, con thật sự muốn chúng ta quỳ xuống, con mới bằng lòng đồng ý sao?”

“Chuyện này không cần nhắc lại, không có chuyện khác thì cút đi!” Có lẽ không nhịn được nữa, Chu Hoài Dịch dùng lời nói nặng, không đợi đối phương có phản ứng, anh đã cầm lấy điện thoại đang rung động, đứng lên, không nhanh không chậm đi đến phòng nghỉ.

Còn lại ba người, mắt to trừng mắt nhỏ……

Lục Nhĩ Nhã cho rằng mình nên nói gì đó, nhưng còn chưa kịp nói gì, lão tiên sinh ngồi đối diện đã cười cười xin lỗi cô: “Thật sự lỗi, khiến cô chê cười rồi.”

“Không, không đâu.”

Ông Chu lại thở dài một trận, suy sụp bắt lấy cánh tay đặt trên đầu gối, khi mở miệng, thanh âm phảng phất vài phần già nua: “Là tôi có lỗi với Hoài Dịch và mẹ của nó, nhưng mà, tôi lại không thể tiếp tục có lỗi với A Phương và Minh Dịch, Hoài Dịch hận tôi, tôi nhận, tôi chỉ không muốn, anh em bọn nó xa cách nhau.”

Không muốn họ xa khác nhau?

Chỉ sợ không làm được.

Lục Nhĩ Nhã thu hồi nụ cười khách sáo, nghiêm túc nói: "Tôi muốn nói với ngài, về cách nhìn của tôi.”

Có lẽ bị giọng điệu nghiêm túc của cô ảnh hưởng, ông Chu và người phụ nữ đều nghiêm túc, giương mắt, không hề chớp mắt nhìn cô chằm chằm.

“Chuyện trong nhà ngài, Chu Hoài Dịch đã nói với tôi một chút, nói như thế, anh ấy biến thành như ngày hôm nay, hai người chính là ‘không thể không có công’, thứ nhất, ngoại tình, có một đứa con trai với người khác, sau khi dẫn về thì bỏ vợ bỏ con, là ngài sai, về tình về lý, đều không nên như vậy, thứ hai, ngài nói muốn làm con trai nhỏ vui vẻ, lại bắt buộc anh ấy làm những việc mà anh ấy không thích, không vui, ngài dựa vào cái gì…… Dựa vào cái gì mà nói ngài đối xử công bằng với họ?”

Chưa cho đối phương cơ hội trả lời, Lục Nhĩ Nhã tiếp tục nói: "Hãy đặt mình vào hoàn cảnh của người khác mà nghĩ, nếu ngài là anh ấy, trơ mắt nhìn cha mẹ cãi nhau, nhìn cha ôm người phụ nữ khác ra khỏi nhà, cuối cùng còn tận mắt nhìn thấy người mẹ thân yêu nhất của mình chết đi, sẽ có cảm giác gì? Các người dựa vào cái gì, vì chuyện nhà của các người, năm lần bảy lượt đến đây làm phiền anh ấy?”

“Đến tận bây giờ anh ấy vẫn không dám đến thăm mẹ mình, vì cái gì? Bởi vì trên người anh ấy chảy dòng máu của ngài, bởi vì anh ấy là con ngài, anh ấy, ngại dơ bẩn! Đây không phải những lời nói lung tung của tôi, đêm đó là ngày giỗ của mẹ anh ấy, chính miệng anh ấy đã nói với tôi, hai người đã tạo nên tổn thương lớn như vậy cho anh ấy, cuối cùng còn nghênh ngang đến đây, trách anh ấy không có tình người?”

Sắc mặt ông Chu và Ngô Phương đều không tốt lắm, chuyện năm đó có bao nhiêu mờ ám, chính bọn họ cũng tự hiểu, chỉ là bị người khác nói trắng trợn như vậy, người nọ lại là con dâu tương lai, khó tránh khỏi có chút không chấp nhận được.

Lúc đầu Ngô Phương cảm thấy xấu hổ, sau đó lại cảm thấy tức giận, nhìn cô gái trước mặt nói những lời giống Chu Hoài Dịch, trong lòng sinh ra chút phản cảm, nhưng lại sợ Chu Hoài Dịch đang ở căn phòng cách vách, không thể lỗ m ãng, không dám phản bác, chỉ có thể ủy khuất quay đầu nhìn chồng mình, mong đợi ông ta có thể nói gì đó giúp mình.

Ông Chu biết mình đuối lý, nghẹn hồi lâu, mới gian nan trả lời một câu: “Là tôi sai, tôi có ý hối cải, cũng không hy vọng xa vời nó sẽ tha thứ cho tôi, chỉ mong hai đứa nhỏ có thể nâng đỡ lẫn nhau.”

“Nâng đỡ? Ngài đừng kể chuyện cười, chắc ngài biết, mỗi lần ngài mang theo người này xuất hiện, mỗi lần mở miệng nói về Minh Dịch, đều đang đâm một dao nhỏ lên người anh ấy, hơn nữa, Chu Hoài Dịch có sự nghiệp của chính mình, có cuộc sống của chính mình, gia sản của ngài, dù có để lại hết cho nhị công tử, anh ấy thật sự không cần!”

“Việc này……” Ông Chu ngập ngừng vài cái, rốt cuộc cũng không nói được một lý do đường đường chính chính, chưa xong, vẫn nở một nụ cười cứng đờ: “Không đi thì không đi, cần gì phải nói ra những lời như vậy? Hôm nay cứ như vậy trước đi, chúng ta về nhà trước, có thời gian thì cùng Hoài Dịch về nhà ăn bữa cơm, mọi người đều muốn gặp cháu.”

Thấy họ đứng lên, Lục Nhĩ Nhã cũng không có ý định giữ người lại, đi theo tới cửa, khi họ đã ra ngoài, lại bỏ thêm một câu: “Sau này nếu không có chuyện gì quan trọng, đừng đến đây tìm anh ấy nữa, tôi còn nhìn không được, càng đừng nói đến anh ấy.”

Hai người kia ngẩn ra nửa ngày, khi phản ứng lại, sắc mặt phức tạp liếc nhìn cô một cái, không nói gì, bước nhanh rời đi, xoay người đi mất, không thấy bóng dáng.

Thở dài nhẹ nhõm một hơi, Lục Nhĩ Nhã khép cửa lại, đứng ở cạnh cửa một lát, mới nhấc chân đi đến bên bàn thu dọn ly nước.

Cô không biết chính mình còn có một mặt hùng hổ dọa người như vậy, cường ngạnh hùng hổ nói đến mức hai trưởng bối không nói nên lời.

Đều là vì Chu Hoài Dịch, cô nghĩ.

Nếu đêm đó anh không rơi nước mắt trước mặt cô, có lẽ còn còn muốn anh nên nói chuyện rõ ràng với người trong nhà.

Người đàn ông cao lớn mạnh mẽ như vậy, lại dường như cực kỳ không có cảm giác an toàn, gắt gao ôm cô, đem đầu để trên cổ cô, nói những lời khi say, sau khi cô lắng nghe một chút, mới biết anh đang xin lỗi và nhớ nhung người mẹ quá cố của mình.

Sự việc kia, thật sự để lại cho anh một bóng ma tâm lý rất sâu.

Còn có thể làm sao bây giờ? Ngoại trừ đứng về phía anh, cô không muốn làm ra lựa chọn nào khác. Ít nhất khi cô gặp bất cứ vấn đề gì, anh cũng làm như thế.

Đem ly nước đặt lên khay, đưa đến phòng bếp, rửa sạch sẽ, lại thả nước đọng vào ống, lau các vệt nước trên bàn, lau tay, mới chuẩn bị về phòng nghỉ xem anh như thế nào.

Thật là làm người ta rầu thúi ruột, rõ ràng đã 27-28 tuổi, còn làm người ta không yên lòng như vậy.

Than nhẹ một tiếng, mới quay người lại, đã bị thân ảnh đứng cạnh cửa làm hoảng sợ, cô vỗ vỗ ngực bình ổn tâm tình, mới oán trách trừng mắt nhìn anh một cái: “Anh muốn hù chết em à?”

Chu Hoài Dịch cong môi cười cười, bước mấy bước đến bên cạnh cô, kéo cô vào trong lòng ngực, lại khẽ hôn lên trán cô, không nói một câu nào.

Lục Nhĩ Nhã nghi hoặc ngẩng đầu nhìn anh: “Làm sao vậy?”

Người đàn ông trầm thấp cười vài tiếng, hôn lên vành tai tinh xảo của cô, hơi thở ấm áp, đôi môi mỏng, thỉnh thoảng chạm vào da thịt non mịn ở cổ cô: "Hình như anh đã tìm được một người vợ lợi hại.” Anh nói.

Lục Nhĩ Nhã đẩy người ra, trời nóng, không thích đến gần như vậy: "Anh nghe được sao?”

“Nghe được rồi.”

“Cảm giác thế nào?”

“Làm rất tốt”