Biệt Lai Vô Dạng

Chương 41




Edit: Tamgui

Beta: Qiongne

Quay xong bộ phim "Sau cơn mưa", Chu Hoài Dịch cũng không được rảnh rỗi.

Có vẻ đã xảy ra lỗi trong quá trình chuẩn bị cho "Quãng đời còn lại", anh đã phải tăng ca nhiều ngày, làm cho thời gian hai người gặp mặt cũng ít đi. Có lần tình cờ gặp anh ở nhà, suýt chút nữa Lục Nhĩ Nhã phải thốt lên "Đã lâu không gặp."

Lục Nhĩ Nhã đã lâu không ra khỏi nhà, ngoại trừ mấy ngày trước có ra ngoài để chụp một bộ ảnh quảng cáo, thì mỗi ngày cô đều ở nhà đọc kịch bản, đọc đi đọc lại, lời thoại cũng đã thuộc lòng, tháng sau bắt đầu quay chắc sẽ không có vấn đề gì.

Cô không định xem lại kịch bản nữa mà tính rủ Tiểu Tề ra ngoài mua quà sinh nhật cho Nhĩ Dương. Tiểu Tề ở phòng làm việc đang bận chuẩn bị cho lễ công chiếu lần đầu, bảo cô hãy tới trước đi, xong rồi sẽ ra sau.

Lục Nhĩ Nhã nghĩ mình từ ngày vào công ty làm việc, cũng chưa từng tới văn phòng, mấy ngày nay cũng ít có cơ hội gặp Chu Hoài Dịch, liền đồng ý, lái xe đến địa chỉ Tiểu Tề đưa.

Nơi làm việc quả thực rất bận rộn, đi vào khu làm việc chung, đập vào mắt là những người trẻ tuổi mắt thâm quầng đang làm việc trước máy tính.  m thanh gõ bàn phím nối tiếp nhau, cô gái đi dép lê mang tài liệu lên lầu lại xuống lầu, thật sự không chịu nổi, liền ngồi xuống cái bài nhỏ ngủ một chút, chỉ vài phút lại đứng dậy, uống một ngụm cà phê đen, rồi lại tiếp tục làm việc...

Lục Nhĩ Nhã đi qua bên cạnh họ nhưng không ai để ý đến cô, như vậy cũng tốt đỡ phải chào hỏi.

Ở tầng mà Tiểu Tề nói cô rẽ trái rồi rẽ phải nhưng không thể tìm ra chỗ của cô ấy, sau khi bước ra khỏi thang máy phải hỏi đường một người mới tìm được văn phòng.

Cô đẩy cửa bước vào nhưng Tiểu Tề cũng không có ở bên trong, có lẽ đang làm việc ở phòng khác, Lục Nhĩ Nhã cũng không thèm để ý, tìm một cái ghế dựa ngồi xuống, lướt Weibo.

Tin tức cô và Chu Hoài Dịch yêu nhau vẫn còn đứng đầu hot search.

Cô vốn dĩ cho rằng chuyện người trong giới yêu đương phải cẩn thận một chút nhưng ngược lại Chu Hoài Dịch ngay ngày hôm sau đã đưa tin này lên mạng.

Mấy ảnh đêm đó hai người nắm tay nhau, còn có ảnh khi anh ôm cô khi còn nhỏ, đăng kèm nội dung đều được Chu thái thái định sẵn.

Lúc đó, Lục Nhĩ Nhã đang bận đọc kịch bản lại còn đang dưỡng thương, không chú ý Weibo, vẫn là Thư Nguyên vô cùng lo lắng gọi điện, cô mới biết được.

"Có thể tin được không? Sáng sớm mình đã thấy tin tức hai ông chồng của mình ở bên nhau..."

"Giỏi thật, chồng đã dùng võ lực uy hiếp Chu nam thần đúng không?"

"Cảnh Minh và Chương Hân Dao sao? 【doge】"

"Đã nói sẽ sống cùng nhau đến già, vậy mà cậu lại bỏ theo Chu ảnh đế? 【 khóc thút thít 】"

"Phim còn chưa chiếu, CP còn đang phân vân chưa biết chọn cặp đôi nào tốt hơn?"

"Lục Nhĩ Nhã, chúng ta ly hôn đi, cậu không phải là một người chồng đạo đức. 【doge】【doge】"

"Chỉ có một người phát hiện họ đã quen biết từ nhỏ sao?"

Khi đó, phía dưới Weibo của cô có rất nhiều kiểu bình luận, nhưng dưới Weibo của Chu Hoài Dịch chỉ thuần một kiểu "Chúc hạnh phúc.", fans nhà mình thật đúng là...có phong cách vẽ tranh rất đặc biệt.

Những người bạn có mặt tối hôm đó lần lượt đăng ảnh hiện trường vào Weibo của Chu Hoài Dịch để chúc phúc, khi đó tuyên bố tài khoản của Chu Hoài Dịch bị hack mới dần không xuất hiện nữa.

Chuyện này không có gì là không tốt, ít nhất về sau cô cùng anh đi ra ngoài cũng không cần phải giấu diếm.

Đàm Lâm xem xong Weibo, đến ngày đưa bác sĩ đến khám cho cô, liền cười nói: "Anh ta làm như vậy vì sợ rằng sau này khỏi bệnh đi ra ngoài cô sẽ bị những lời ác ý làm tổn thương, quả là một người cẩn thận, cô gặp được lão Chu nên lấy làm sung sướng đi."

Lời Đàm Lâm nói không phải không đúng, lúc Chu Hoài Dịch đăng Weibo đã cố tình đưa cả ảnh chụp khi còn nhỏ, để dập tức những lời đồn như "người mới vì để leo cao đã mê hoặc Chu ảnh đế" hoặc là vì chiêu trò lăng xê vì phim mới. Câu chuyện thanh mai trúc mã sẽ khiến fans dễ chấp nhận hơn, truyền thông cũng không có chỗ để thêm mắm thêm muối.

Chuyện này được xử lý quá tốt, tránh về sau chuyện hẹn hò của hai người phải trốn paparazzi, cũng không khiến fans hai bên khó chấp nhận, quả nhiên đúng là phong cách làm việc của Chu Hoài Dịch.

Cô cười khẽ, để điện thoại sang một bên, xem quyển tạp chí bên cạnh.

Đợi hơn nửa giờ, Tiểu Tề mới tới, bận rộn đến choáng váng cả đầu óc, dường như đã quên lời hẹn với cô, vỗ đầu nói xin lỗi: "Nhĩ Nhã, tôi còn rất nhiều việc, hay là cô đi tìm lão đại trước, anh ấy mới từ chỗ anh Úc về, đang ở văn phòng, chờ tôi xong việc sẽ tìm cô."

Cô còn có thể nói gì được? Cô gái vừa nói xong đã cầm lấy điện thoại vội vàng kéo cửa đi ra ngoài.

Thật là bận rộn...

Lắc đầu cảm thán, Lục Nhĩ Nhã cầm túi, để tạp chí lại chỗ cũ, từ từ đi thang máy lên tầng.

Tầng cao nhất chỉ có mấy phòng lớn, không giống với vẻ náo nhiệt bên dưới, trừ những người ngẫu nhiên đi lên đây đưa tài liệu, có vẻ nhìn không thấy ai, quá yên tĩnh.

Đứng ở cửa phòng cuối cùng, Lục Nhĩ Nhã theo bản năng sửa sang lại quần áo, vuốt lại tóc, mới đưa tay gõ cửa, bên trong không có ai trả lời, cô lại gõ cửa lần nữa.

Cô đợi một lát vẫn không thấy có động tĩnh gì, liền thử mở cửa xem xét.

Cô nhìn một vòng cũng không thấy người mấy ngày nay không gặp, bĩu môi đẩy cửa bước vào, đứng ở cửa một lát cô mới nhớ anh đã từng nói trong phòng làm việc có một phòng nghỉ ngơi.

Đi qua một ngã rẽ nhỏ, cô thấy một cánh cửa màu trắng khép hờ, nhất định là phòng nghỉ.

Cô nhẹ nhàng đi vào, quả nhiên nhìn thấy người kia đang nằm đắp chăn mỏng nghỉ ngơi.

Rèm cửa không kéo hết, có vài vệt nắng chiếu vào, không nghiêng không lệch chiếu thẳng vào mặt anh, có lẽ thấy chói mắt nên anh đã gác tay lên mắt che đi.

Lục Nhĩ Nhã để túi lên ghế, đến bên cửa sổ kéo lại rèm, thấy trán anh đổ mồ hôi liền lấy điều khiển điều hòa chỉnh nhiệt độ thấp đi một ít.

Cô nhìn người ngủ yên ổn mới thở phào một cái.

Cô có nghe Tiểu Tề nói qua hình như là diễn viên nữ số 2 bỏ diễn, thay diễn viên không phải là chuyện lớn nhưng cái chính là sắp bắt đầu quay rồi, "Quãng đời còn lại" có nhiều cảnh đánh võ, diễn viên mới lại phải đi học những chiêu thức đó, mới là chuyện phiền toái.

Để quay chụp hiệu quả, Chu Hoài Dịch và Úc Hoài An càng phải tự mình huấn luyện, thấy cô gái kia có nhiều tiến bộ mới yên lòng, bắt tay vào thực hiện bộ phim điện ảnh mới của họ sắp được phát hành.

Lục Nhĩ Nhã không biết gì về nữ diễn viên mới, hình như là người mới, cô cũng không nhớ tên, chỉ đại khái biết là họ Lư, là một trong bốn sinh viên tốt nghiệp giỏi nhất.

Đúng là mạo hiểm, thời điểm này còn dùng người mới, trừ hai người bọn họ, cũng không có đạo diễn nào dám làm vậy.

Đàm Lâm còn oán giận với cô: "Thật là mù quáng, lại chọn người mới, cái gì cũng phải tự mình chỉ đạo, lãng phí thời gian."

Đương nhiên anh ta không phải lo lắng rằng nghệ sĩ của mình sẽ bị quá tải và kiệt sức, mà đang lo lắng việc chính mình cũng phải làm thêm giờ.

Ngược lại Lục Nhĩ Nhã cảm thấy rất tốt, người mới càng có nhiều cơ hội, nếu là nhờ vậy mà tìm ra được diễn viên có năng lực thì chưa chắc đã là chuyện không tồi.

Cô thay đổi suy nghĩ, tinh thần tốt hơn, người nằm trên giường trở mình tiếp tục ngủ bù.

Lục Nhĩ Nhã nhẹ nhàng lắc đầu, sợ quấy rầy anh, cô đắp lại chăn cho anh, sau đó cẩn thận đi ra ngoài, lại cảm thấy không có việc gì để làm, nhìn thấy đống kịch bản trên bàn anh, liền cầm lấy đọc.

Không để cô đợi lâu, kịch bản mới lật vài tờ, Tiểu Tề đã gọi điện thoại đến bảo cô xuống tầng.

Lục Nhĩ Nhã nhanh nhẹn thu dọn đồ đạc, để kịch bản về chỗ cũ, đứng dậy đi ra ngoài, đi được vài bước lại quay lại, muốn xem người ấy đã dậy chưa.

Cô mới giơ tay chạm vào then cửa, cửa đã bị mở ra từ bên trong.

Hai người cùng ngơ ngẩn, dĩ nhiên không ngờ cô sẽ xuất hiện ở văn phòng nên vẻ mặt người đàn ông ấy hơi ngừng lại, sau đó nở nụ cười ấm áp, nhẹ nhàng gọi: "Nhĩ Nhã"

Thấy giọng anh hơi khác, Lục Nhĩ Nhã đưa tay sờ trán anh, thấy không nóng lắm mới yên tâm, giải thích: "Em tới tìm Tiểu Tề, muốn cùng đi lên phố."

Chu ảnh đế thực không hài lòng với giải thích này. Anh nắm lấy tay cô, siết chặt đến khi cô gái ấy nhăn mặt nhìn anh, mới nói: "Anh còn tưởng em đến gặp anh."

"Không phải là đã lên đây sao?"

Nói vậy đúng là thuận miệng! Chu Hoài Dịch kéo cô ngồi xuống sô pha: "Anh sắp xong việc rồi, đợi chút chúng ta cùng đi, Tiểu Tề còn bận việc khác."

"Cô ấy vừa mới gọi điện bảo xong việc rồi..."

"Anh không ngại giao thêm việc cho cô ấy."

“……”

Không muốn nói lý với anh, Lục Nhĩ Nhã nhìn đồng hồ treo tường, rút tay ra, đứng lên: "Em phải đi rồi, không nên để người khác chờ."

Chu Hoài Dịch thực tế cũng không ngăn cản cô, đứng dậy đi theo: "Cùng xuống đi, anh muốn đến phòng Đường Trạch."

"Được."

Cùng đi thang máy xuống, Chu Hoài Dịch đưa cô đến chỗ Tiểu Tề, anh cúi đầu nghiêm túc nói: "Đêm nay anh sẽ về sớm, em đừng ở bên ngoài muộn quá."

"Được. Em biết rồi." Em mua vài thứ thôi mà, sẽ không mất nhiều thời gian đâu.

"Có vấn đề gì lập tức gọi điện cho anh."

"Được."

"Lúc về nhớ gọi điện bảo Đàm Lâm đưa về, cẩn thận một chút."

“Còn có……”

Lục Nhĩ Nhã xua tay ngắt lời anh: "Em thực sự chỉ đi mua đồ mà thôi."

Đại khái là trách cô "Không biết tốt xấu", Chu ảnh đế hơi trừng mắt nhìn cô một cái, vẫn là oán hận mà xoa xoa tóc cô, dặn dò trên đường đi nhớ cẩn thận, nhìn thời gian đúng là muộn rồi mới xoay người đi.

Lục Nhĩ Nhã nhìn bóng người biến mất ở chỗ ngoặt mới lắc đầu cười, đúng lúc Tiểu Tề vừa ra đến cửa, liền cười chào hỏi.

Tiểu Tề kéo tay cô đi về hướng thang máy, hỏi cô: "Có gặp lão đại không?"

"Có gặp, vừa mới cùng nhau đi xuống."

Tiểu Tề gật đầu, ấn thang máy đi xuống, mới tiếp tục nói: "Mấy ngày nay đều rất bận, lão đại không được nghỉ ngơi nên bị ốm, sợ cô lo lắng nên không dám về nhà, đều là nghỉ tạm ở phòng nghỉ, anh ta rất nhớ cô đó."

"Bị ốm?" Cô nhíu mày, khó trách giọng nói anh hơi khác.

"Đúng vậy, còn ốm rất nặng, Đàm Lâm còn phải mời bác sĩ đến đây, truyền nước hai ngày mới đỡ, mấy ngày nay biểu hiện của Lư Chu Chu không tồi nên anh ấy mới rảnh rỗi một chút, nhưng lại bị ốm, nhớ cô muốn về với cô nhưng lại sợ cô không yên tâm nên không dám về."

"Hóa ra vậy..."

Cái người Chu Hoài Dịch này, thật chán ghét! Cô nghĩ.

Cô giữ chặt Tiểu Tề trong thang máy, ngượng ngùng gãi đầu: "Này, Tiểu Tề, chúng ta hẹn hôm khác đi, tôi còn có việc phải làm."

Tiểu Tề hiểu rõ, vỗ vỗ vai cô: "Đi đi, anh ấy nhất định sẽ rất vui."