Biệt Lai Vô Dạng

Chương 32




Edit: Tamgui

Beta: Nguyệt Nguyệt

Hôm nay cô gặp toàn những chuyện không vui.

Vừa tiễn em trai đi xa, đến phòng hóa trang vội vàng trang điểm, để còn nhanh chóng đến phim trường quay phim, đến nơi lại thấy Phó đạo diễn Trịnh đang giáo huấn người khác.

Một diễn viên trẻ tuổi đảm nhiệm vai một người đàn ông trung niên, đang đứng một bên nơm nớp lo sợ, chịu trận quát mắng.

Vừa đi đến cửa, Lục Nhĩ Nhã biết chuyện liền không muốn vào nhưng vạn là không được, ngày hôm qua cô vừa xin nghỉ, sáng nay lại đến muộn như vậy, không tích cực một chút nào, vị phó đạo diễn kia có lẽ muốn lột da cô.

Cô hít sâu vài lần, tươi cười lễ phép, chờ bên kia kết thúc mới chậm rãi đi qua: "Phó đạo diện Trịnh, thật ngại quá, tôi đã đến trễ."

Người đàn ông hơi mập nghiêng đầu nhìn cô, sau đó hừ lạnh một tiếng: "Có bản lĩnh như vậy thì đừng đến, ở nhà chẳng phải thoải mái hơn sao?"

"Em trai tôi hôm nay đến trường, tôi không đi tiễn nó thì thật không phải." Bày ra gương mặt vui vẻ, Lục Nhĩ Nhã cảm thấy xử sự của mình nên khéo léo một chút, đối với người nào nên thể hiện mặt gì, dùng giọng nói gì đều cần phải nắm bắt.

Nghe vậy, sắc mặt của phó đạo diện Trịnh có hơi giãn ra, đi đến gần, ôm tay nhìn cô: "Nói thực thì kỹ thuật diễn của cô chưa tốt, để không lãng phí tài nguyên, hôm nay chúng ta thế này đi, diễn thử mấy lần trước đến khi tôi cảm thấy được rồi mới bấm máy chính thức, được không?"

Thế nào…

Giọng điệu như vậy là không cho cô từ chối, vậy mà còn hỏi cô thấy thế nào?

Có có thể không đồng ý sao?

Không thể!

Người đàn ông này tính khôn lỏi, biết người của phòng biên tập không sợ anh ta, cũng sẽ không bắt cô làm lại mấy chuyện như vậy, ngược lại nghĩ ra chiêu mới này, không bật máy quay, muốn để cô diễn mấy lần cô cũng phải chịu, phim trường hôm nay có ít người, không ai dám đắc tội với anh ta.

Cho dù trong lòng có trăm ngàn cái không vui, Lục Nhĩ Nhã vẫn phải cũng mấy diễn viên nhỏ diễn theo ý phó đạo diễn Trịnh.

Muốn cho anh ta vừa lòng, tuyệt đối không thể diễn qua loa được, mỗi lần đều phải tận tâm tận lực theo cốt truyện, mỗi lời thoại, nhập tâm cảm xúc, còn phải cả việc di chuyển, hết thảy đều phải như lúc quay phim chính thức.

Được đằng chân lân đằng đầu, phó đạo diễn Trịnh hôm nay đã bắt cô diễn đi diễn lại mười mấy lần, mới mở lời bảo quay phim và ánh sáng chuẩn bị.

Ngược lại Nhục Nhĩ Nhã không có gì, ngoài việc phải đọc lời thoại quá nhiều làm giọng hơi bị khô, còn lại vẫn khỏe. Chỉ khổ cho diễn viên nữ phải diễn cùng cô, vì muốn lộ mặt trong phim của Chu Hoài Dịch mới tới không ngờ lại thành ra như vậy, hết lần này đến lần khác giận mà không dám nói gì, chỉ đành giấu ở trong lòng.

Kỹ thuật diễn của cô sáng nay thực sự rất tốt, thật nhiều cá nhân màn ảnh, mặc dù phó đạo diễn Trịnh cố tình làm khó dễ, nhưng thấy hình ảnh của cô, đầu một chuyện, sau mười mấy hai mươi lần diễn, cũng phải khởi động máy quay.

Từ sáng sớm đến giờ cô cũng đã quá mệt, đã lãng phí quá nhiều thời gian, lúc ăn trưa đã là hơn hai giờ chiều, đến tận khi Tiểu Tề và Đàm Lâm xong việc bên ngoài về, phó đạo diễn Trịnh mới thả người.

Ăn cơm xong, còn chút thời gian nghỉ ngơi, Lục Nhĩ Nhã uể oải nằm ra ghế sô pha, Tiểu Tề đọc thời gian biểu cho cô, sau đó ra ngoài, trước khi đi còn dặn dò cô đừng quên thời gian, tránh lại bị mắng.

Trên đường Nhĩ Dương gọi điện thoại báo tin mình đã đến trường học, mọi chuyện đều rất tốt, cô không cần phải lo lắng. Lục Nhĩ Nhã nghe giọng cậu, lại ôm điện thoại khóc nức nở, cậu ấy phải khuyên can mãi mới ngừng.

Cô cứ tưởng mới chỉ nói vài câu nhưng đến giờ người phụ trách đã qua thúc giục, cô lau nước mắt lưu luyến không rời mà bỏ điện thoại xuống, lại từ phòng hóa trang số 8 đi đến hiện trường.

Buổi chiều có Lăng Phỉ diễn, có Lăng Phỉ ở bên, phó đạo diễn Trịnh không dám làm càn, theo quy định của Chu Hoài Dịch, nhiều nhất cũng chính là ba điều, không dám làm khó cô như buổi sáng.

Không mất thời gian như buổi sáng, quay chụp sớm kết thúc, Đàm Lâm lại đưa cô đến võ quán nhà họ Triệu.

Lăng Phỉ ở "Quãng đời còn lại" diễn một vai khách mời, sau đó cũng không có việc gì khác, liền đi cùng cô đến võ quán luyện tập.

Võ quán có một đám tiểu đệ tử, chi khoảng 6,7 tuổi, Lăng Phỉ rất thích trẻ con, liền kéo cô ở gian ngoài xem, không chịu vào trong.

Triệu sư huynh nhận ra Lục Nhĩ Nhã, để bọn nhỏ tự luyện tập, chậm rãi đi đến chào hai người: "Nhóc Lục, cô Lăng!"

Lăng Phỉ không còn vẻ linh tinh nữa mà lễ phép bắt tay anh ta, mỉm cười xinh đẹp: "Còn phải nhờ anh Triệu hướng dẫn nhiều."

Triệu sư huynh ngày thường ít tiếp xúc với con gái, bị Lăng Phỉ nói như vậy, cười cười không tự nhiên mà gãi gãi đầu: "Nào có, nào có."

Lục Nhĩ Nhã: “…”

Hai người này, tính tình đã tự do như vậy mà còn ngượng ngùng xoắn xít như vậy?

Đến thời gian nghỉ, đám nhỏ kia nhào tới vây quanh Triệu sư huynh đòi quà, thật là đáng yêu.

Triệu sư huynh bị đòi đến không còn cách nào đành phải cầu cứu Lục Nhĩ Nhã: "Nhóc Lục, biểu diễn cho bọn chúng một bài quyền của nhà họ Lục đi, chiêu thức của anh chúng xem chán rồi."

"Em?" Lục Nhĩ Nhã cảm thấy hoang mang, mấy năm nay cô không còn luyện công chăm chỉ như trước nữa, đều là đi làm về, tắm rửa xong liền đi ngủ, quyền pháp đã lâu không tập, mấy ngày nay đến cả chiêu thức của võ quan cũng không quen nữa.

Triệu sư huynh vỗ vai cô: "Đều là những thứ đã khắc vào xương cốt, không có gì là không làm được."

Nhìn ánh mắt sáng lấp lánh của bọn nhỏ, Lục Nhĩ Nhã nhấp môi, bỏ qua ý định từ chối, gật đầu: "Được rồi, để em thử xem."

Triệu sư huynh sắp xếp chỗ ngồi cho các bạn nhỏ, cũng nhẹ nhàng xếp chỗ chỗ cho Lăng Phỉ.

Lăng Phỉ cảm kích cười cười: "Cảm ơn anh Triệu."

Triệu Vũ Trác khẽ cười gật đầu, lại nhìn Lục Nhĩ Nhã chuẩn bị đồ: "Nhóc Lục, có cần tấm gỗ này không?"

“…”

Vừa nói là đánh quyền, anh còn muốn em đánh nát tấm gỗ này sao?

Cô đã nhận ra Triệu sư huynh có ý với Lăng Phỉ, mười mấy năm nay đây là lần đầu cô thấy dáng vẻ cẩn thận này của anh. Bắt cô biểu diễn đánh quyền, đại khái là muốn tìm cơ hội tiếp xúc với Lăng Phỉ.

Lục Nhĩ Nhã cũng không phải người nhạy cảm với chuyện này, nhưng thực sự Triệu Vũ Trác quá trái ngược so với bình thường, cô không thể tưởng tượng nổi.

Lại là chuyện hoa rơi cố ý nước chảy vô tình sao? Lăng Phỉ đối với Mạnh Duy Đình như thế nào, hiện giờ đối với Triệu sư huynh chỉ sợ cũng là như vậy.

Mà thôi, đều là chuyện của người khác.

Cô cúi người buộc chặt dây giày, đứng lên hít sâu vài lần, chuẩn bị xong, chắp tay chào "người xem" bên sân rồi bắt đầu tư thế.

Quyền pháp của hai nhà họ Triệu và họ Lục căn bản giống nhau nhưng chiêu thức lại khác nhau, các bạn nhỏ lần đầu nhìn thấy bộ quyền pháp này, ngây người xem, há hốc miệng chăm chú nhìn cô.

Chỉ là đánh xong một bộ chỉ khoảng bốn năm phút nhưng cô lâu lắm rồi không rèn luyện nên hơi mệt, hơi thở trở nên gấp gáp.

Chờ đến khi hơi thở bình ổn lại cô mới đứng thẳng dậy, ngẩng đầu ưỡn ngực, lại chắp tay chào người xem một cái, những bạn nhỏ bên sân rất tán thưởng, trầm trồ vỗ tay khen ngợi cô.

Triệu Vũ Trác nhẹ nhàng tới bên cô, thở dài một tiếng: "Nhóc Lục, đồ của lão tổ tông, không thể ném được."

Lục Nhĩ Nhã hổ thẹn, cúi đầu thái độ nhận sai: "Có thời gian em nhất định sẽ luyện thêm, sẽ không ném nữa."

Lăng Phỉ nghe mà không hiểu, cũng không cảm thấy có chỗ nào không tốt: "Tôi thấy rất lợi hại mà."

Triệu Vũ Trác quay đầu nhìn cô, không nói gì chỉ khẽ cười một tiếng, liền rời đến bên này gọi bọn nhỏ bắt đầu một bài luyện tập mới, rồi tìm mấy sư huynh đệ đưa hai người vào trong.

Lăng Phỉ kéo tay Lục Nhĩ Nhã, hỏi chuyện tiếp: "Cô vừa rồi biểu diễn không tốt sao?"

"Lực không đủ, động tác cũng không dứt khoát, đúng là lâu lắm rồi tôi không luyện."

"Tôi thấy rất tốt mà."

"Cô là người ngoại đạo, người trong nghề sẽ thấy khác."

Lăng Phỉ bĩu môi: "Được được, cô nói gì cũng có lý."

Bên kia mấy tiểu sư phụ của võ quán đang chuẩn bị đồ để lát nữa dùng, Lục Nhĩ Nhã liền đưa Lăng Phỉ ra luyện tập đánh cọc gỗ trên cỏ.

Mới đánh vài cái, Lăng Phỉ đã không có hứng thú, cầm điện thoại quay phim, Lục Nhĩ Nhã cũng không quan tâm nữa mà tập trung vào việc của mình.

Một lát sau, lại nghe Lăng Phỉ nói: "Tôi up đoạn video này của cô lên mạng được không?"

"Đoạn nào?"

"Đoạn cô đánh quyền lúc nãy ấy, tôi thấy cô đẹp ngây người ấy."

Lục Nhĩ Nhã bật cười, không để bụng: "Tùy cô, tôi cũng không phải lần đầu lộ mặt trên mạng."

Được Lục Nhĩ Nhã đồng ý, Lăng Phỉ ngồi bên cạnh cười ha ha, cầm di động thao tác, biên tập thật tốt, còn không quên cho Lục Nhĩ Nhã xem lại, chờ cô gật đầu lần nữa mới ấn gửi đi, sau đó rất là phấn khích ôm đầu gối mà nhìn Lục Nhĩ Nhã.

"Cô và anh Dịch thế nào?" Cô ấy hỏi.

Lục Nhĩ Nhã trượt tay một cái, thiếu chút nữa không đánh lên được, trẫn tĩnh lại mới hỏi: "Cái gì thế nào?"

"Còn không thừa nhận? Buổi sáng anh ta đến ga tàu cao tốc đón cô, Đàm Lâm đã nói cho tôi biết rồi."

"Ừ...cho nên?" Trong đầu cô lại hiện lên cảnh tượng cô ôm anh khóc lóc, mặt cô nóng lên, ngượng ngùng.

Lăng Phỉ duỗi tay đánh vào chân cô: "Cô có biết hôm nay là ngày gì không?"

"Ngày gì?"

"Hôm nay thầy giáo của anh ta từ Mỹ về, máy bay hạ cánh lúc 10 giờ, anh ta đến đón cô làm lão tiên sinh ở sân bay chờ cả tiếng đồng hồ, đều là "công lao" của cô. Lăng Phỉ dừng một chút lại nói: "Anh Dịch của tôi vì cô, đến cả ân sư cũng không để ý mà cô lại không thèm quan tâm, tôi thấy anh ta làm vậy thật không đáng."

Lục Nhĩ Nhã ngơ ngẩn, môi mấp máy vài cái: "Anh ấy, thầy giáo của anh ấy?"

"Phải."

Lục Nhĩ Nhã muốn khóc, bởi vì mình mà làm anh đến đón ân sư muộn, còn làm lão tiên sinh đợi ở sân bay lâu như vậy, thật là kỳ cục!

"Tôi không biết là..." Huống hồ cô cũng không nghĩ là anh sẽ đến.

Lăng Phỉ đứng lên, chọc chọc vào đầu cô: "Một câu không biết là xong sao? Cô phải chủ động đi tìm anh ta mà nhận sai đi, sau đó..."

“Sau đó?”

"Sau đó hôn anh ta một cái."

"Xin cô." Lục Nhĩ Nhã ôm bụng cười, mặt lạnh nhìn người đang đến, nhỏ giọng nói với Lăng Phỉ: "Đợi chút đừng nói lung tung nữa, anh ấy đang đến."

“Tôi cũng không dám bảo đảm.”

"Cô..."

Hai người lại đùa giỡn, người đàn ông đi đến bên cạnh, không chào hỏi gì mà hỏi luôn: "Tâm trạng đã khá hơn rồi phải không?"

"Phải." Lục Nhĩ Nhã không lớn tiếng giống như khi đùa giỡn với Lăng Phỉ mà chỉ đáp lại bằng giọng mũi rất nhỏ, giống như muốn làm cho người nghe không rõ.

Lăng Phỉ sớm đã đi ra ghế ngồi, vẫn chưa nói chuyện với bọn họ.

Chu Hoài dịch nhẹ nhàng vỗ đầu động viên cô: "Nếu cần, có thể đến tìm tôi."

"Được." Cô cúi đầu suy nghĩ một lát, chợt nhớ tới lời của Lăng Phỉ liền hỏi: "Hôm nay anh đi đón Lâm lão tiên sinh à?"

"Phải, có trò chuyện một lúc lâu rồi mới qua đây." Anh như là nghĩ đến cái gì khẽ nhếch miệng, "Sau cơn mưa" sẽ công chiếu lần đầu tại Thượng Hại, đến lúc đó cô có thể đi thăm Nhĩ Dương.

"Thật sao? Không phải định ở Bắc Kinh sao?" Cô nghe Tiểu Tề nói Đàm Lâm đã quyết định địa điểm, nhất định không phải giả.

"Thầy giáo của tôi một thời gian nữa phải quay về Thượng Hải, không thể bắt ông ấy lần đầu công chiếu lại phải đến nên đã thay đổi địa điểm, vừa vặn cô cũng có thể đi thăm em trai, đỡ phải không có cậu ta cô lại khóc sướt mướt."

"Đâu có khóc sướt mướt?" Cô không được tự nhiên trả lời một câu, nhưng cũng không quên "ân tình" của anh ta buổi sáng nay đã đến, cô nhìn anh tràn đầy thành ý: "Buổi sáng thật sự cảm ơn anh, anh bận như vậy mà còn đến ga tàu cao tốc, tôi về sau nhất định sẽ đóng phim thật tốt, sẽ không làm anh phải thất vọng."

"Trước đây cô đóng phim không tốt sao?" Người đàn ông nhíu mày nói đùa.