Biệt Lai Vô Dạng

Chương 27




Edit:Diệp Vy

Beta: Qiongne

Cô đi ngủ sớm, lại gặp ác mộng liên tục, có vài lần Lục Nhĩ Nhã muốn mở mắt, nhưng mắt lại không thể mở được, sau khi giãy dụa trong vô dụng, lại mơ mơ màng màng ngủ đi.

Mơ mơ màng màng nghe được giọng nói của Nhĩ Dương: “Chị, chị, mau tỉnh lại, chị bị bệnh!”

Bị bệnh?

Cô cũng nghĩ như vậy, nếu không tại sao mình lại lạnh đến run người như thế?

Bị Nhĩ Dương đánh nhẹ vài cái vào mặt, mới miễn cưỡng mở mắt ra, bị sốt có chút nghiêm trọng, thời điểm nhìn đồ vật xung quanh, còn xuất hiện bóng chồng lên nhau.

Cô nghĩ nguyên nhân chắc có lẽ hôm nay mình đã dầm mưa.

Lục Nhĩ Dương rất sốt ruột, đi xung quanh giường hai vòng, miếng hạ sốt đã thay hai cái rồi, độ nóng còn chưa hạ xuống, căng thẳng đến mức mày cũng nhăn lại: “Mau đứng lên mặc quần áo, chúng ta đi bệnh viện.”

Lục Nhĩ Nhã cố sức mà ngồi dậy, trước mắt đột nhiên tối sầm lại, ôm đầu giảm xóc một chút, mới bình thường lại được, mặc áo khoác vào, liền bò tới trên chiếc lưng dày rộng của tiểu tử kia.

Bên ngoài không biết khi nào đã bắt đầu mưa lại.

Lục Nhĩ Dương cõng cô xuống lầu, đứng khóa cửa lại, lấy cây dù được để ở bên cạnh tường, đem cây dù mở ra, nâng người đang nằm trên lưng mình một cái, xác định sẽ không ngã xuống, mới cầm dù chạy vào màn mưa.

Cửa chính bên ngoài đã khóa, muốn mở cửa thì có chút phiền toái, Lục Nhĩ Dương trong lòng nôn nóng, động tác trên tay cũng không thuận. Lục Nhĩ Nhã mở nửa mắt, giơ tay, cầm lấy cây dù, để cho cậu có tay để mở cửa.

Lục Nhĩ Dương mở cửa, sau khi rời khỏi đây, lại xoay người khóa cửa, dành lấy cây dù trong tay cô, Lục Nhĩ Nhã nói chính mình có thể cầm được, cậu cũng không để ý tới.

Bệnh viện cách chỗ này không xa, Lục Nhĩ Dương cõng cô, chạy vào đường nhỏ, chỉ hơn mười phút, đã đến cửa bệnh viện, còn chưa kịp thu dù vào, trực tiếp ném lên ghế chờ ở cổng chính, liền vội vã cõng cô đi vào trong.

Sau khi dàn xếp để chị mình ngồi ở ghế, cậu đi đăng ký, sờ mó ví tiền, mới kinh ngạc phát hiện mình không mang điện thoại cùng ví tiền, nài nỉ người y tá mãi, cô ấy mới đồng ý để cho cậu đem người đi khám bệnh trước, sau đó lại đến đóng viện phí sau.

Nhìn thấy đứa trẻ gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, lại còn cõng nàng chạy tới bệnh viện, đến khi được truyền nước biển, khẩu khí mới hòa nhã một tí. Lục Nhĩ Nhã ách giọng cười nói, vỗ vỗ vai cậu: “Ngu ngốc, đi khám bệnh không biết cầm theo ví tiền sao?”1

Đứa trẻ lau mặt một cái, lại giơ tay giúp cô mặc áo khoác, mới nói: “Chị ở chỗ này đợi một chút, em đi về lấy tiền để đóng viện phí, có chuyện gì phải kêu y tá.”

Lục Nhĩ Nhã gật đầu, ngay thẳng nói: “Cũng cầm điện thoại của chị đến đây, để gọi điện cho chị Thư Nguyên một cuộc.”

Lục Nhĩ Dương đồng ý, không có cảm giác gấp gáp vừa rồi, đi đường cũng nhẹ nhàng chậm chạp hơn rất nhiều.

Nhìn thấy bóng dáng cậu biến mất ở chỗ rẽ, Lục Nhĩ Nhã mới rũ bả vai xuống, mặt nhăn thành một hình tròn, nhắm hai mắt dựa vào lưng ghế điều chỉnh hô hấp. Thật là muốn lấy mạng cô, lâu lắm không bị bệnh, thế nhưng cảm thấy hiện tại thở cũng không nổi nữa.

Bệnh viện hôm nay không có nhiều bệnh nhân lắm, nhưng cũng có mấy cô gái ngồi ở ghế bên cạnh, hẳn là chăm sóc nữ sinh đang ôm bụng kia, Lục Nhĩ Nhã nghe các cô nói cái gì mà bài chuyên ngành với cao số, biết được đối phương vẫn còn là sinh viên.

Chỉ chốc lát sau, mấy nữ sinh lại nhìn chằm chằm cô, lại nhìn điện thoại một cái, châu đầu ghé tai nói: “Có phải cô ấy hay không?”

Lục Nhĩ Nhã nghe không rõ lắm, các cô ấy lại nói vài câu, trong đó có một cô gái bạo dạn đi lại đây, ngồi xuống bên cạnh cô: “Chị gái, vừa rồi là bạn trai đưa chị tới sao?”

Lục Nhĩ Nhã lắc đầu, nhấc mí mắt lên, có ý tốt mà hướng cô gái đó cười cười: “Không phải, đó là em trai tôi.”





“Em trai ruột sao?”

“Ừm, ruột.”

Mấy nữ sinh lại một trận ngạc nhiên: “Tình cảm thật tốt.”

Một người nữ sinh lấy điện thoại ra, đưa tới trước mặt cô: “Chị nhìn xem, đây là chị với em trai chị sao?”

Lục Nhĩ Nhã hiện tại không thể nhìn rõ được, nhích lại gần một tí, nhìn bức ảnh ở trong điện thoại, nhìn xong, đúng là cô và Nhĩ Dương không sai. Là hình ảnh mà Nhĩ Dương đã cõng cô lúc nãy, bị người khác chụp lén, đăng lên Weibo, lại còn ghi —— cõng trên lưng, là toàn thế giới!

Là thời điểm cõng cô đi vào bệnh viện, còn có bộ dáng cõng cô lên lầu, ánh đèn rất sáng, ảnh chụp được rất rõ. Phần lớn là chụp mặt bên trái, có hai tấm là chụp sườn mặt, người đăng không có ý sẽ che mặt đi, liền để như vậy đăng lên, không bị nhận ra cũng khó.

Cái này có tính là xâm phạm quyền riêng tư của người khác không?

Lục Nhĩ Nhã giật nhẹ khóe miệng, thôi, cũng không phải là đề tài chửi bới, cô nhìn lướt qua bình luận một cái, phần lớn đều là hy vọng sẽ có một người bạn trai như thế, haizz, đây là thói quen của phần lớn cư dân mạng, khi nào mới có thể sửa?

Nhưng cũng đúng phân nửa, cậu đối với cô, hoặc là cô đối với cậu, đối phương đều là cả thế giới với mình!

Lại nghĩ tới đứa nhỏ muốn một mình đi giải quyết việc ở Thượng Hải, trong lòng chua xót không thôi, hốc mắt hơi hơi phiếm hồng, đem điện thoại còn hình của em trai trả lại cho nữ sinh, tới khi thấy nữ sinh đã quay lại chỗ ngồi với bạn bè, Lục Nhĩ Nhã mới trộm rơi nước mắt.

Giương mắt nhìn hành lang ở bên kia, đuôi mắt nhìn thấy bóng dáng của đứa nhỏ kia, lại kéo tay áo lên, qua loa lau nước mắt.

Tướng mạo của Lục Nhĩ Dương cũng rất đẹp, thời điểm đi ngang qua mấy nữ sinh, làm cho các cô gái lại náo nhiệt bình luận một trận.

Lục Nhĩ Dương không để ý, có lẽ đối với việc này cũng đã thành thói quen, một đường thẳng tắp đi đến chỗ chị gái cậu, đến trước mặt côt, còn duỗi tay sờ sờ cái trán của cô, phát hiện nhiệt độ hoàn toàn không có giảm xuống, nhíu mày mắng một câu: “Lang băm!”

Lục Nhĩ Nhã: “……”

Cầm lấy điện thoại cậu đưa tới, trước tiên Lục Nhĩ Nhã gọi điện cho Thư Nguyên, còn đang đợi thì người bên kia đã trả lời điện thoại, vô cùng vui vẻ, lôi kéo cô nói mấy chuyện trong nhà, nghe thấy giọng của cô không đúng, mới hỏi: “Cậu bị bệnh?”

Lục Nhĩ Nhã đem đầu gác lên vai Nhĩ Dương, trách cô ấy phản ứng trì độn: “Lúc này mới nghe ra được? Uổng phí quen biết cậu nhiều năm như vậy!”

Thư Nguyên hắc hắc cười hai tiếng: “Hiện tại đang ở bệnh viện sao? Khi nào tớ xong việc sẽ tới bệnh viện thăm cậu.”

“Vẫn là đừng, nên nghỉ ngơi sớm một chút đi, không phải gần đây cậu rất bận sao?”

“Vậy cậu phải chú ý bản thân mình nha, nhưng mà cậu gây ra chuyện gì, đang êm đẹp sao lại bị bệnh như vậy?”

Lục Nhĩ Nhã bất đắc dĩ thở dài: “Chọc phó đạo không vui, bắt tớ diễn cảnh khóc trong mưa một tiếng đồng hồ.”

“Không thể nào? Nam thần của chúng ta không phải ghét nhất là lãng phí thời gian sao? Mấy người phó đạo diễn làm như vậy, anh ấy đồng ý sao?”

“Anh ấy không ở đó.” Huống hồ cô nghĩ những việc này cũng không nên làm phiền anh, nếu việc này giải quyết không được thì lúc đó mới nói với anh vậy.

Thư Nguyên thương xót: “Đáng tiếc đáng tiếc, nếu anh ấy ở đó, phỏng chừng còn có thể cho cậu thấy dáng vẻ anh hùng cứu mỹ nhân.”

Anh hùng cứu mỹ nhân?

Lục Nhĩ Nhã bị cách dùng từ kỳ lạ của cô ấy chọc cười, chưa cười xong lại nghĩ tới người đàn ông này đã giúp mình rất nhiều chuyện, cười nói: “Lại thiếu anh ấy, phỏng chừng đời này đều không thể trả hết cho anh ấy……”

“Cậu nói cái gì?”

“Không có gì.”

Thư Nguyên còn muốn tiếp tục nói gì nữa, bên kia giống như đang kêu cô ấy đi chuẩn bị, chửi bậy đoàn phim hai câu với cô, liền vội vàng tắt điện thoại.

Đem điện thoại cất vào trong túi áo khoác, ngẩng đầu nhìn em trai vẫn luôn im lặng bên cạnh, đứa nhỏ này đã dựa vào tường ngủ, nhưng ngủ cũng không an ổn, môi mím thành một đường, bởi vậy đường cong cằm cũng căng ra theo.

Lục Nhĩ Nhã chuyển tròng mắt suy nghĩ một chút, lại móc điện thoại ra lần nữa, tiếp tục dựa vào vai của cậu, đối diện với màn hình, đem mặt hai người chụp lại một tấm, chuyển đến album.

Cô nghĩ đăng lên Weibo để làm sáng tỏ, mở cái account “Mười chín tháng hai” ra, đột nhiên nhớ tới mình đã từng dùng account này để viết một bài hào khí về Chu Hoài Dịch, sợ lộ ra dấu vết, thầm dùng cái account mà mình vừa mới đăng ký, nghĩ chủ đề để đăng lên, ấn vào thanh trạng thái ghi một dòng rồi đăng lên Weibo.

“Là toàn bộ thế giới của chị, tiểu Nhĩ Dương của chị, chị yêu em trai nhất! Không phải bạn trai nha.”

Ảnh chụp chưa đăng lên được bao lâu, tốc độ lan truyền rất nhanh. Chị em bọn họ lớn lên coi như cũng giống nhau, một phát đăng lên mạng, hơn nửa đêm có người còn chưa ngủ được liền bình luận.

“Oa oa, chị em à, người thiện cảm!”

“Tình cảm chị em thật tốt, nếu em trai biết tôi bị bệnh, 80% sẽ cười đến chết.”

“Cảm động, muốn khóc!”

“Giá trị nhan sắc của hai chị em thật cao nha!”

“……”

Nói như thế nào đây, kể từ lần trước đăng bài về Chu ảnh đế, đây là lần thứ hai Lục Nhĩ Nhã lên hotsearch.

Tài khoản mới dùng chính là tên thật, đoạn giới thiệu còn chưa viết, cô tính chờ sau khi bộ phim đóng máy, bắt đầu tuyên truyền thì sẽ viết, đến lúc đó, cô với nam thần sẽ có thể giống nhau, trở thành một “diễn viên” đích thực.

Diễn viên, một từ thật đẹp!

Nửa đời này cô không có nhiều ước mơ, ngay cả quyết định thi vào Học viện điện ảnh, ngoại trừ thành tích không mấy lý tưởng, nguyên nhân vẫn là bởi vì Chu Hoài Dịch.

Nhìn thiếu niên đẹp trai trên màn hình lớn, đột nhiên rất muốn, rất muốn tiếp xúc cái ngành diễn xuất này, rất muốn thử nghiệm cái vui khi diễn kịch. Nói như thế nào đây, xem như cô theo đuổi thần tượng mà có ước mơ.

Quyết định của cô không sai, diễn kịch, là một việc rất vui vẻ. Sự cảm kích đối với Chu Hoài Dịch càng sâu thêm một chút, người kia trong lúc vô tình, cũng coi như là người đã chỉ hướng cho cô.

Không biết sao, đầu óc hỗn loạn, đột nhiên mọi việc đều liên quan tới Chu Hoài Dịch, khi còn nhỏ, sau khi gặp lại, thời gian ở bên nhau đều đan chéo nhau hiện lên trong đầu cô, làm cho suy nghĩ của cô càng thêm hỗn loạn.

Điện thoại trong tay rung lên không ngừng, Lục Nhĩ Nhã rũ mắt nhìn thông báo của điện thoại, suýt nữa ngã xuống ghế dựa.

Nghĩ cái gì cái đó liền tới!

Sau khi tạo tài khoản mới, cô đã gửi cho những người quen biết một tin, không nghĩ tới, Chu Hoài Dịch sẽ người đầu tiên gọi lại cho cô, cô có chút ngoài ý muốn, vẫn là hắng giọng, nhận điện thoại.

“Em bị bệnh?” Anh hỏi, so với cô giọng của anh còn khàn hơn.

Phỏng chừng lại phát sốt, Lục Nhĩ Nhã nhìn chằm chằm tấm bảng lối thoát hiểm trên tường, híp híp mắt: “Ừm, hiện tại đang ở bệnh viện truyền nước, anh muốn tới cùng nhau truyền không?”

“……”

Hiển nhiên không nghĩ tới sẽ nhận được lời mời cùng nhau truyền nước này, Chu Hoài Dịch im lặng một lát, mới thấp giọng cười ra tiếng: “Tôi còn ở bên ngoài, sẽ không tới, em thế nào, khỏe hơn chút rồi sao?”

“Truyền xong sẽ quay về ngủ một giấc, nếu không có việc gì thì sáng sớm mai sẽ đi.”

Chu Hoài Dịch lại nói: “Không khỏe cũng đừng cậy mạnh, ngày mai không thể tới, liền gọi điện thoại cho tôi, cho phép em nghỉ ngơi vài ngày.”

Lục Nhĩ Nhã thu hồi tầm mắt, nhàm chán mà động động mũi chân: “Không cần phiền toái như vậy, anh đang ở đâu? Khuya như vậy vẫn còn ở bên ngoài?”

“Sinh nhật Lăng Nại, sau khi xong lại có cuộc họp gấp, bây giờ sẽ lập tức đi về.”

Người bên kia ho khan hai tiếng, Lục Nhĩ Nhã nhớ tới đồ bên trong hòm thuốc của anh không còn nhiều thuốc lắm, liền hỏi: “Đàm tiên sinh đã mua giùm anh thuốc và miếng dán hạ sốt chưa? Nếu như không có, thuận tiện em sẽ mua cho anh.”

“Không, không cần, gần đây cũng không nghiêm trọng như vậy.” Dừng một chút, anh tiếp tục nói, “Đợi chút sẽ đi thăm hai người, tôi ở gần đây.”

Mặc dù cách một cái điện thoại, Lục Nhĩ Nhã vẫn là cả kinh vẫy vẫy tay, cự tuyệt: “Thôi bỏ đi, anh nên trở về nghỉ ngơi sớm đi, sáng mai anh mới có thể khỏe hơn một chút.”

Chu Hoài Dịch cũng không kiên trì, dặn đi dặn lại lúc về nhà cô phải chú ý một chút, nghỉ ngơi thật tốt,  liền cúp điện thoại, trước khi cúp, Lục Nhĩ Nhã còn nghe được tiếng Hàn Nham mang theo độ say: “Lão Chu, tiếp theo uống!”

Anh đang uống rượu?

Nhíu mày lại suy nghĩ một trận, cũng hợp tình hợp lý, sinh nhật Lăng Nại, khẳng định náo nhiệt, anh coi trọng một người bạn như vậy, tuyệt đối sẽ không làm mất sự hào hứng.

Bị bệnh lại còn uống rượu, cũng không phải là một việc tốt.

Bóp điện thoại trong tay do dự một trận, Lục Nhĩ Nhã vẫn là biên tập một cái tin nhắn gửi qua, nói anh uống ít một chút, chờ bên kia trả lời “Được” lại, mới cảm thấy mỹ mãn mà cất điện thoại, dựa vào Lục Nhĩ Dương, nhắm mắt lại nghỉ ngơi, ý cười nơi khóe miệng như thế nào lại không vơi đi.

Có lẽ là do cơn sốt làm mơ hồ, bằng không như thế nào sẽ cảm thấy ngọt ngào như vậy?