Biệt Lai Vô Dạng

Chương 2




Lục Nhĩ Nhã chỉ trực ca trước nửa đêm, gần hai giờ sáng sẽ có đồng nghiệp đến đổi ca.

Tuy rằng đóng thế không cần lộ mặt nhưng sau khi trở lại phòng nghỉ Lục Nhĩ Nhã lập tức lăn ra ngủ. Nếu sáng mai thức dậy mà còn uể oải sẽ để lại ấn tượng không tốt với Chu Hoài Dịch, rất có thể vị khách khó tính này sẽ trực tiếp phủ nhận những gì mình nói tối hôm qua.

Kỳ thật với năng lực của anh, muốn tìm một người đóng thế thích hợp là một chuyện quá dễ dàng.

Những người khác lõa th ể còn không khoác lác nói mình không biết ngượng như cô, chỉ vì mười vạn. Cô có nghe nói qua một ít về ngành sản xuất này, các cô gái trẻ tuổi cũng coi như được trả giá cao cho một lần lõa th ể, thấp nhất cũng là hai ngàn, nhưng nếu so với những diễn viên đóng thế khác ước chừng cao hơn gấp mười lần.

Nhưng mặc dù giá trị con người cao cũng sẽ không vượt quá năm vạn, đó là quy tắc mặc định.

Nếu như suất diễn lõa th ể bị xóa, các cô gái kia cho dù hoàn thành xong cảnh diễn, cũng không lấy được một phân tiền nào.

Nếu lúc ấy Chu Hoài Dịch không đáp ứng cô, ước chừng cô có thể bị trả giá đến mức thấp nhất. Ai có thể ngờ anh lại đáp ứng một cách dễ dàng như vậy, mặc kệ xuất phát từ mục đích gì, Lục Nhĩ Nhã chỉ biết, cô đang khó khăn, đã có biện pháp để giải quyết.

Trước khi đi ngủ, cô còn không quên gọi điện thoại báo cho Nhĩ Dương.

Từ sau chuyện lần trước, Lục Nhĩ Nhã không cho cậu đến quán bar kia làm việc nữa, quán bar cũng sẽ không nhận cậu. Lục Nhĩ Dương cố ý đi ra ngoài tìm một công việc mới nhưng bị cô mắng cho một trận, ra lệnh cho cậu không được bước chân ra khỏi cửa, ở nhà tĩnh tâm lại cho thật tốt.

Đứa trẻ này tựa hồ có tài năng nhiếp ảnh, giọng nói vẫn rất trong sáng giống như xưa, hiển nhiên không có chút buồn ngủ nào.

“Chị, chị đừng bận tâm chuyện kia nữa.” Cậu nói.

Lục Nhĩ Nhã ngồi ở mép giường, cúi đầu nhìn mũi chân của mình: “Chị đã tìm được cách giải quyết rồi, em chỉ cần chuyên tâm làm việc mà em muốn làm, tất cả giao cho chị làm là được.”

Lục Nhĩ Dương có chút kích động: “Em đã mười bảy tuổi rồi, có thể tự chịu trách nhiệm về hành vi của mình.”

“Chịu trách nhiệm như thế nào?”

“...”

Một câu khiến cho Lục Nhĩ Dương cứng họng, đầu óc chậm chạp không có đáp án, cô lại truy vấn hỏi: “Chị hỏi em, em sẽ chịu trách nhiệm như thế nào? Khiến cho bọn họ mang chị của em đi? Hay là để bọn họ đập phá võ quán?”

Lục Nhĩ Dương đuối lý, nghẹn nửa ngày, nhưng cũng chỉ rầu rĩ mà gọi cô một tiếng: “Chị…”

Lục Nhĩ Nhã rũ mắt, không khống chế được mà rơi nước mắt, nhỏ giọt trên mu bàn tay có chút sưng đỏ: “Chị vì muốn em được đi học mà từ bỏ nhiều thứ như vậy, đến khi nào em mới cho chị bớt lo lắng đây? Chị cũng không trông cậy vào em có thể giúp chị giảm bớt gánh nặng, chỉ mong em đừng tiếp tục lăn lộn mù quáng, ngoan ngoãn ở nhà, được không?”

Có lẽ là nghe được giọng nói nghẹn ngào của cô, Lục Nhĩ Dương cũng nóng nảy: “Ơ, ơ, chị à, chị đừng khóc nữa, em đều sẽ nghe theo chị hết được chưa?”

Lau đi nước mắt, Lục Nhĩ Nhã xụt xịt, xả đầy mặt giấy rồi lung tung lau vài cái, sau đó ném khăn giấy vào sọt rác: “Không nói nữa, em nghỉ sớm một chút đi, đừng thức khuya, không tốt cho sức khỏe.”

Lục Nhĩ Dương còn muốn hỏi cái gì đó, nhưng cô cũng không để ý mà trực tiếp cúp máy, cậu có gọi lại nhưng không nhấc máy.

Mấy năm nay Lục Nhĩ Dương càng ngày càng không tuân theo kỷ luật, đầu óc tuy thông minh nhưng lại không hiểu được tình thương giữa người với người, thói đời nóng lạnh, chuyện của Thái Tử gia nhà họ Trương rõ ràng là bị người ta ghen ghét, bị gài bẫy.

Ngại với thế lực của nhà họ Trương, hai người không còn cách nào, chỉ có thể ngậm đắng nuốt cay.

Nếu không phải vì Chu Hoài Dịch ở tại khách sạn này, nếu không phải chị Lý giao cô đi lên đưa cơm, phỏng chừng lúc này cô thật sự đã đặt mọi tâm tư của mình để kiếm cách giải quyết chuyện kia.





Khi ba mẹ còn trên đời, giáo dục rất nghiêm khắc, ngày thường luôn căn dặn chị em cô không được đi tới những chỗ không sạch sẽ, nhưng nào ngờ, cuối cùng cô lại vào khách sạn làm việc, Nhĩ Dương cũng ở lại quán bar phục vụ một thời gian.

Cũng may cô không bị hiện thực đả kích, vẫn luôn giữ được tuyến phòng thủ cuối cùng. Ngày ngày khổ cực cũng không nghĩ tới việc hủy hoại đi sự trong sạch của mình để đổi lấy sự an nhàn trong nhất thời.

Mười vạn tệ ngay lúc này suýt nữa khiến cô suy sụp.

Nhưng cũng may khi gặp được Chu Hoài Dịch!

Mặc kệ hình tượng của mình trong mắt thần tượng thành dạng gì, ít nhất cũng bảo vệ được bản thân mình. Người khác cô không biết, nhưng cô tin chắc rằng con người của Chu Hoài Dịch sẽ không sinh ra ý nghĩ bậy bạ!

Lúc trước không có tiếp xúc quá nhiều với người này, mỗi lần bọn họ giao thoa cũng chỉ giới hạn trong vài lần đưa cơm này cùng với sự nhờ vả bất ngờ của cô vào đêm nay. Dù vậy, cô vẫn tin tưởng anh.

Có lẽ mỹ nhân bên người anh như mây, cô không có gì đáng để ý, có lẽ là sự ngưỡng mộ của cô dành cho anh vô cùng lớn nên không muốn đem những ý nghĩ đó đặt lên người anh.

Mặc kệ như thế nào, có thể rõ ràng rằng cô vẫn luôn sùng bái anh, từ lần đầu tiên nhìn thấy anh trên màn ảnh đã phục sát đất anh rồi.

Cả đời này của Chu Hoài Dịch hẳn là thuận buồm xuôi gió.

Năm 17 tuổi dựa vào một tác phẩm lớn do người thầy của mình sản xuất, chỉ sau một đêm đã nổi tiếng khắp cả nước, diện mạo của anh không phải là điều khiến người ta kinh ngạc mà cảm thán, mà chính là kỹ thuật diễn tinh vi đã khắc sâu vào ấn tượng của khán giả.

Năm đó ôm trọn giải thưởng Diễn viên mới xuất sắc nhất trong các lễ trao giải, đồng thời nhận luôn giải thưởng nam chính xuất sắc nhất. Về sau càng thuận lợi, năm tiếp theo với tác phẩm điện ảnh tâm lý tình cảm do chính mình đạo diễn, bắt lấy danh hiệu ảnh đế.

Sau đó trở thành diễn viên thiên tài hiếm có trong miệng các lão tiền bối, cũng như là một đạo diễn tài ba.

Lục Nhĩ Nhã biết đến anh nhờ người bạn tốt Thư Nguyên. Cô bé Thư Nguyên lúc ấy có thể nói là vô cùng si mê Chu Hoài Dịch, bất kỳ phim điện ảnh nào của anh công chiếu đều đảm bảo sẽ kéo cả đám chị em đến rạp chiếu phim cống hiến cho doanh thu phòng vé.

Ban đầu Lục Nhĩ Nhã còn không có cảm giác gì đối với Chu ảnh đế, bị kéo đến rạp chiếu phim đã bị kỹ thuật diễn này thuyết phục, từ đây trở thành một fan khổng lồ của Chu Hoài Dịch.

Vài lần gặp mặt này, bởi vì quy định công việc nên cô luôn không dám tùy tiện tới xin chữ ký của người ta, lúc này muốn tới tổ công tác của anh càng không thể làm xằng bậy, chỉ có thể giữ khuôn phép tác phong làm việc, chuyện ký tên gì đó, chờ đến lúc hoàn thành cũng không muộn.

Miên man suy nghĩ, mí mắt cô càng ngày càng nặng, chưa tới vài phút, Lục Nhĩ Nhã đã chìm vào giấc ngủ sâu. Đồng nghiệp đến sau nói gì với cô, cô cũng không nghe thấy.

Hôm sau.

Đồng hồ báo thức reo lúc 7 giờ, Lục Nhĩ Nhã nhanh chóng rời giường.

Cô gặp quản lý để xin nghỉ phép ngày hôm nay rồi đến nhà ăn chuyên dụng miễn phí dành cho nhân viên giải quyết bữa sáng, không nghiêng không lệch vừa vặn đúng 7 giờ 50, bây giờ đến bãi đỗ xe chỉ cần mười phút là đủ.

Tới phim trường mà mặc đồng phục của khách sạn cũng không được. Cô lại không có quần áo, chọn tới chọn lui vẫn là trang phục thường ngày áo thun cộc tay cùng quần jean.

Đúng lúc này dáng người lại phát huy ưu thế.

Khi còn học ở Học viện điện ảnh, cô nhóc Thư Nguyên cứ liên tục vây quanh cô tấm tắc bảo lạ, nói bộ đồ 20 tệ bán ở vỉa hè khi ở trên người cô nhìn như món đồ hàng hiệu nổi tiếng. 

Đương nhiên đây chỉ là lời nói vui đùa, khi đó ba mẹ cô còn khỏe mạnh, Lục Nhĩ Nhã cũng không tới nỗi phải mua đồ ở vỉa hè nhưng cũng không phải hàng hiệu gì.

Nhưng câu nói kia dường như đã thức tỉnh Lục Nhĩ Nhã, cô có chiều cao không hề thấp, sau khi ba mẹ mất một năm, cô không có chỗ để đi nên đã đến trung tâm thương mại làm người mẫu, miễn cưỡng nuôi sống hai chị em. Không nghĩ tới thân hình này một lần nữa phát huy tác dụng, làm diễn viên đóng thế lỏa thể.

Phát giác bản thân suy nghĩ nhiều, Lục Nhĩ Nhã lắc lắc đầu.

Tìm được đã là tốt lắm rồi, còn dám kén cá chọn canh?!

Vỗ vỗ mặt cho tỉnh táo, thang máy mở ra, bước vào rồi trực tiếp bấm xuống tầng hầm thứ hai.

Vị trí Chu Hoài Dịch dặn cũng không chính xác, tầng hầm bãi đỗ xe rất lớn, cô đứng ở cửa thang máy quét một vòng cũng không thấy có người nào, cô không biết bản thân nên đến bãi đỗ xe nào để chờ nên cứ ngây ngốc như vậy mà đứng ở cửa thang máy.

Nhìn đồng hồ, đã hơn 8 giờ…

Cô sẽ không…bị Chu Hoài Dịch lừa chứ?

Ý niệm này vừa nảy sinh trong đầu lại bị cô áp xuống. Người kia chính là Chu Hoài Dịch, làm sao có thể là loại tiểu nhân không biết giữ lời?

Nhưng cái cớ này không còn được tồn tại quá lâu, cô đã nắm lấy dây lưng ba lô mà đứng ở chỗ này chờ gần nửa tiếng đồng hồ, bãi đỗ xe càng thêm vắng vẻ, hẳn là họ đều đến phim trường xem diễn viên, người phụ trách, những người làm công liên tục đi ngang qua cô nhưng không một ai tiến đến hỏi han cô.

Thẳng đến khi bãi đỗ xe chỉ còn lại một mình cô, cô mới nhìn thẳng vào vấn đề, một lần nữa xem xét lại nhân phẩm của thần tượng nhà mình.

Nhưng không đứng chờ ở nơi này, cô còn có thể đi chỗ nào đây.

Phim trường lớn như vậy, cho dù cô có tự mình đi tìm thì cũng không thể tìm được đoàn phim của bọn họ trước buổi tối. Phim trường có một nguyên tắc luật bất thành văn đó chính là không được để lộ địa điểm quay cụ thể ra bên ngoài.

Khi cô còn đi làm diễn viên quần chúng, vẫn chỉ là một xen lẫn trong đám người, lúc đợi ở ngoài phim trường chờ đoàn phim nào đó yêu cầu diễn viên quần chúng, chỉ có trợ lý đạo diễn hay người phụ trách gì đó dẫn cô đi.

Suy sụp mà rũ đầu xuống, đứng trên giày cao gót khiến chân cô ê ẩm đau, Lục Nhĩ Nhã ngồi xổm, cởi một bên giày ra rồi lấy miếng khăn giấy trong túi ra xoa bóp chân.

Người ra vào thang máy đều sẽ kỳ quái mà đánh giá cô vài lần, nhưng cũng sẽ không mở miệng ra hỏi han cô, liếc cô một cái rồi cũng ai làm việc nấy.

Lục Nhĩ Nhã chưa từ bỏ ý định mà nhìn thời gian, kim đồng hồ trên di động di chuyển, cô lại càng thấy mười vạn tệ kia càng xa mình hơn.

Trời ạ! Tự cô đến rồi cũng tự cô đi.

Hy vọng được thắp lên mạnh mẽ ngày hôm qua lại tan biến nhanh như vậy sao?

Tất cả quần áo đều đã cởi, chẳng lẽ phải đến mức như vầy sao?

Mắt thấy kim đồng hồ sắp điểm tới 9 giờ, trong lòng Lục Nhĩ Nhã trầm xuống, âm thầm mất mát. Người trong đoàn phim từ trước đến này rất đúng giờ, nếu đã trễ một tiếng, cái kia có thể là —— không diễn!

Cảm thấy ủy khuất, cô vô cùng bối rối, gánh nặng hai ngày trước lại trong nháy mắt đè nặng lên vai cô, ép cô tới thở không nổi.

Học phí của Nhĩ Dương phải làm sao bây giờ? Võ quán phải làm sao bây giờ? Cô phải làm sao bây giờ?

Ba câu hỏi hợp lại, một câu cô cũng không giải quyết được. Chu Hoài Dịch nuốt lời, cô cũng không có mặt mũi mà đi tìm người đối chất, rốt cuộc yêu cầu của cô nhìn thế nào cũng không thấy hợp lý. 

Mếu máo, một lần nữa mang lại giày, chống vào tường mà run rẩy đứng lên, còn không quên dọn khăn giấy trên mặt đất, chỉnh chỉnh quần áo quay trở về.

Lãng phí thời gian, hiện tại trở về phải tiếp tục đi làm, tiền lương hôm nay cũng sẽ bị trừ. 

Đồng thời cũng sẽ có thành kiến với Chu Hoài Dịch.

Nếu cảm thấy cô chướng mắt thì tối hôm qua nên nói rõ, bây giờ khiến cô tới đây chờ đợi mòn mỏi, không rõ chủ ý của anh ở đâu.

Ấn nút thang máy, nặng nề mà thở dài một tiếng, mắt thấy con số đang chuyển dần, cô đeo túi xách lên, chuẩn bị bước vào.

Cửa thang máy mở ra, cô đang định nhấc chân bước vào thì ở phía sau vang lên tiếng còi xe. Cô theo phản xạ mà quay qua, nhìn thấy Chu Hoài Dịch đang dựa vào xe.

Trời ơi, cô muốn khóc.

Xoay người nhanh chân bước qua, đứng ở trước mặt anh Lục Nhĩ Nhã nhất thời đã quên mất bản thân mình muốn nói gì, sờ sờ mũi, khách khí mà mở miệng: “Buổi sáng tốt lành, anh Chu.”

Chu Hoài Dịch mở cửa xe ở băng ghế sau, bước qua một bên nhường đường: “Lên xe.”

Lục Nhĩ Nhã hiểu ý, cũng rõ ràng nơi này không nên ở lâu, thanh danh của anh quá lớn, bất cứ lúc nào cũng có thể bị chụp ảnh, anh lại công khai đến bãi đỗ xe đón cô, nếu bị paparazzi chụp được sẽ rất là phiền phức.

Động tác nhanh nhẹn mà lên xe, Chu Hoài Dịch đem cửa xe đóng lại, vòng qua chỗ khác mở cửa xe ra rồi cũng ngồi vào. Sau đó nói với người ngồi ở ghế lái: “Lái xe”, người ở phía trước gật đầu, khởi động xe.

Lục Nhĩ Nhã nhận ra người lái xe.

Người đại diện kim bài trong giới giải trí, cũng là người đại diện cho Chu Hoài Dịch  —— Đàm Lâm.

Ba người không ai nói với nhau lời nào, hình như Chu Hoài Dịch không được nghỉ ngơi tốt nên dựa lưng vào ghế nhắm mắt dưỡng thần, sau khi anh Đàm chào hỏi cô một tiếng cũng chuyên tâm nhìn đường, không hề mở miệng. Lục Nhĩ Nhã mới đến nên cũng sẽ không tùy tiện quấy rầy.

Khách sạn ở rất gần phim trường, không tới vài phút xe đã tới cổng trường quay. Đàm Lâm đưa thẻ thông hành cho bảo vệ, sau đó xe được cho qua.

Lục Nhĩ Nhã đã khó quen thuộc với nơi này, cô còn nhớ rõ, từ chỗ này rẽ qua bên phải chưa tới 200m chính là đoàn phim mà hai ngày trước cô làm diễn viên quần chúng.

Lúc ấy vai nữ chính không tập trung, một phân cảnh quay mười mấy lần vẫn chưa được, đương nhiên các cô cũng phải quay đi quay lại mười mấy lần, lúc sau bởi vì đạo diễn tức giận, nhưng lại không dám trút lên đầu nữ chính, thậm chí còn vô sỉ cắt xén bớt thù lao, cực khổ mấy tiếng đồng hồ cũng chỉ nhận được có 50 tệ…

Đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân, Lục Nhĩ Nhã cũng không cảm thấy bầu không khí khiến người khác khó chịu như vậy.

Xe rẽ trái rẽ phải rồi dừng ở một khi đất trống, Chu Hoài Dịch không có ý muốn xuống xe, mà nói với người đại diện: “Anh đi trước chỉ đạo cho bọn họ bài trí bối cảnh cho thật tốt.” 

Đàm Lâm nói với anh vài câu rồi sau đó cũng theo lời mà xuống xe, để lại hai người bọn họ. Tình cảm này có ma mới cảm thấy không xấu hổ.