Biệt Lai Hữu Dạng

Chương 69: 69: Tôi Có Bạn Gái Rồi






Vẻ mặt kính cẩn của Cấp Cao cứng lại khi người phụ nữ dẫn đầu bước ra, lộ ra toàn bộ hình ảnh dưới ánh đèn, giống như không khí đột ngột đóng băng lại.
Chuyện gì đang xảy ra? Đây không phải là Tổng giám đốc Lâu.
Quần đùi áo thun, chân dài thẳng tắp, làn da trắng đến gần như trong suốt, màu sắc trắng sữa hiện ra dưới ánh đèn, trông đẹp không kém gì Tổng giám đốc Lâu, nhưng người này trông chỉ mới ngoài hai mươi tuổi, còn mặc trang phục này, vô cùng không trang trọng.
Này này này...
Quản lý Cấp Cao ngẩn người.
Anh ta chưa kịp phản ứng, cô gái xinh đẹp đi ra đầu tiên này khẽ nghiêng người uể oải dựa vào thân xe, thân người cao 170 của cô ấy co lại thành 150.
"Sao mấy người lại phơi như vậy hả?" Cô nói từng chữ từng chữ thì cũng hoàn toàn là giọng Bắc Kinh, mơ hồ lẫn lộn, nếu không cẩn thận lắng nghe, thì cũng không biết cô ấy đang nói cái gì.

Một đôi mắt đẹp cười như không cười, nhìn đoàn người đông đảo trước mặt, "Nhiều người như vậy, không biết mang theo dù sao? Phơi tôi đến cháy nắng thì tính cho ai đây?"
Mộc Chẩm Khê lặng lẽ cau mày phía sau đám đông.
Đây chính là người phụ nữ mạnh mẽ Tổng giám đốc Lâu tiếng tăm lừng lẫy trên thương trường đây sao? Có vài phần giống với những gì vừa rồi cô tạm thời tìm kiếm trên mạng, nhưng mà kém quá xa so với người phụ nữ mạnh mẽ mà cô tưởng tượng.
Cô trộm nhìn xem Trương Hàn Hạ, vẻ mặt của ​​Trương Hàn Hạ cũng tràn đầy nghi ngờ.
Bởi vì bầu không khí cứng đờ, cho nên những giây ngắn ngủi này cực kỳ dài.
Sau một vài giây, những thắc mắc trong đầu mọi người đã được giải quyết dễ dàng.
"Tiểu Lâu." Trong xe vang lên một tiếng khiển trách nhàn nhạt, giọng nói trầm thấp mang theo vẻ lạnh lùng uy nghiêm.
Tất cả những người có mặt đều giật mình một cái.
Cô gái trẻ được gọi là "Tiểu Lâu" bĩu môi, thu lại thân hình lười nhát của mình, chậm rì rì cọ vào thân xe đứng thẳng người, cung kính gọi người phụ nữ bên trong: "Chị cả."
Sau khi Mộc Chẩm Khê tưởng tượng, vị Tổng giám đốc Lâu mà Cấp Cao thật sự chờ đợi xoay người bước ra từ trong xe, lộ ra khuôn mặt thật.
Mộc Chẩm Khê không biết phải diễn tả như thế nào, dù sao đây là lần đầu tiên nhìn thấy vị Tổng giám đốc Lâu trong truyền thuyết nên là như thế này.

Áo sơ mi lụa trắng tinh khiết cao cấp, bộ vest quần tây vừa vặn, xinh đẹp thành thục, khí chất xuất chúng, nghiêm túc thận trọng, phù hợp với định nghĩa hoàn mỹ của cụm từ "Người phụ nữ mạnh mẽ."
Thân hình rất cao, Mộc Chẩm Khê liếc nhìn một chút, có lẽ không chênh lệch lắm với mình.
Tổng giám đốc Lâu chân thật vừa đi ra, toàn bộ quản lý Cấp Cao của công ty thở phào nhẹ nhõm, xôn xao đi tới chào hỏi.
Lâu Uyển Chi nghiêng người ở một bên cửa xe, em gái nhìn giống cô ấy lại thừa dịp cô ấy không chú ý, muốn giả làm chính mình.

Bắt gặp được ánh mắt của cô ấy, em gái vội vàng nhảy tới, nắm lấy cánh tay của chị cả, cười hì hì về phía những người quản lý Cấp Cao vừa bị mình đùa nghịch.
Em gái trời sinh ưa nhìn, khi cô ấy lộ ra khuôn mặt tươi cười, hai lúm đồng tiền cũng xuất hiện, rất khả ái, ngay cả người cứng rắn cũng không thể nổi giận với cô ấy được.

Mặc dù cô ấy có vẻ hung ác tàn bạo, nhưng hiện tại cô ấy và Lâu Uyển Chi thân thiết như vậy, Cấp Cao cũng không dám lộ ra vẻ mặt tức giận.
Lâu Uyển Chi giới thiệu: "Đây là em gái của tôi, còn nhỏ tuổi, nghịch ngợm, không hiểu chuyện, phiền mọi người rồi."
Khi nói xong, cô ấy vỗ vỗ mu bàn tay của em gái mình.
Đối phương hiểu ý, cúi đầu khéo léo xin lỗi: "Thật xin lỗi."
Cấp Cao vội vàng nói: "Đâu có đâu có, Tam tiểu thư hoạt bát đáng yêu." Từ từ tâng bốc một hồi.

Bọn họ đều là người làm việc tại Lâu thị, sao mà không biết Chủ tịch Lâu có ba cô con gái, xem xem lại tuổi tác, vừa trùng khớp.
Mộc Chẩm Khê lắng tai nghe, nghĩ thầm: Ồ, Tam tiểu thư.
Sáng nay, trong lúc em gái Corgi buôn chuyện, còn nhắc đến vị Tam tiểu thư "chiến công to lớn" này, nghe nói cô ấy đang theo học tại Học viện Điện ảnh Thủ đô, thân phận của cô ấy vô tình bị bại lộ nên đã dẫn đến một vòng vây.

Còn xảy ra vụ bê bối với một nữ minh tinh, ồn ào huyên náo, nữ minh tinh kia họ gì Mộc Chẩm Khê cũng đã quên, hình như còn rất nổi tiếng.
Phú nhị đại* siêu cấp gia thế hiển hách, giới giải trí, tất cả nghe như một vòng tròn xa xôi nằm ngoài tầm với.

Mộc Chẩm Khê lặng lẽ thu hồi ánh mắt, nhưng mà trước khi thu lại ánh mắt, ánh nắng mặt trời khúc xạ một chút vào giữa những ngón tay của vị phú nhị đại này, làm rung động đôi mắt của cô.

Mộc Chẩm Khê chăm chú nhìn lại, cô ấy đeo một chiếc nhẫn trên ngón áp út.
(* Phú nhị đại: thế hệ giàu có đời thứ hai, dùng để chỉ đến thế hệ con cái của giới nhà giàu mới nổi tại Trung Quốc.)
Nhẫn!
Một ý nghĩ miên man lướt qua trong đầu Mộc Chẩm Khê: Đã kết hôn rồi sao?
Sau đó phủ nhận mà nghĩ: Không thể nào, còn nhỏ tuổi như vậy, còn chưa tốt nghiệp đại học nữa, đeo cho vui thôi.
Mộc Chẩm Khê rũ mi mắt xuống.
Những người quản lý Cấp Cao vây quanh Tổng giám đốc Lâu và Tam tiểu thư đi vào tòa nhà.


Mộc Chẩm Khê lặng lẽ ẩn mình trong đám đông, nhưng chiều cao và ngoại hình của cô quá bắt mắt, cô luôn cảm thấy có một ánh mắt đổ dồn về phía mình.

Cô không dám nhìn đến, nhưng cô đoán rằng đó là của một trong hai người, Tổng giám đốc Lâu và Tam tiểu thư.
Bước vào tòa nhà máy lạnh, tầm quan trọng của hai người phụ trách mặt tiền được bộc lộ.
Trong khi chờ thang máy, Cấp Cao giới thiệu những gương mặt mới cho Lâu Uyển Chi, cô ấy đưa mắt ra hiệu, Mộc Chẩm Khê và một đồng nghiệp nam khác đang co lại ở giữa, buộc phải đứng lên.
Cấp Cao: "Đây là hai đồng nghiệp mới đặc biệt xuất sắc của công ty chúng ta.

Tống Đồ, Mộc Chẩm Khê."
Tống Đồ và Mộc Chẩm Khê: "Tổng giám đốc Lâu, Tam tiểu thư."
Tống Đồ thần thái ngời ngời, Mộc Chẩm Khê khéo léo đoan trang.
Mộc Chẩm Khê cảm thấy mình càng lúc càng giống như bị mai mối, nhưng đang ở công ty, trách nhiệm về giá trị nhan sắc càng lớn, chỉ cần không có liên quan gì đến thì cô vẫn có thể chấp nhận chuyện này.
Trước kia ở công ty ban đầu, cô từng làm nhiều công việc bán thời gian, cũng không phải chưa từng lợi dụng nhan sắc của mình để mưu cầu lợi ích cho công ty.
Nhưng cô không ngờ rằng sau khi giới thiệu xong, hai người kia không hẹn mà cùng dừng mắt lại trên mặt mình, chẳng thèm đoái hoài gì đến Tống Đồ.
Mộc Chẩm Khê: "???"
Không nhìn thấy một anh chàng đẹp trai như vậy sao?
Lâu Uyển Chi nhanh chóng thu hồi ánh mắt, Tam tiểu thư rất có hứng thú, thậm chí còn hỏi lại người Cấp Cao: "Anh vừa nói chị ấy tên là gì?"
"Mộc Chẩm Khê."
"Mộc Trân Quý? Không có trân quý?" Tam tiểu thư cười, "Tên của cô thật kỳ quái, có bảo vật trân quý cũng không tệ."
"..." Đối mặt với sự trêu chọc của em gái của sếp lớn, còn có thể làm gì đây? Mộc Chẩm Khê chỉ có thể mỉm cười sửa lại cho cô ấy, "Là Chẩm trong gối đầu, Khê trong suối nước."
Tam tiểu thư vẫn cười: "Thì ra là Chẩm Khê này nha.

Ai, em lại mất mặt rồi, nếu để...!chị ấy biết, chắc chắn chị ấy lại muốn nói em."
Câu sau là cô ấy nói với Lâu Uyển Chi, Lâu Uyển Chi liếc xéo cô ấy một cái.
Tam tiểu thư bất mãn nói: "Chị cả, chị không thể chừa cho em chút mặt mũi khi đi ra ngoài sao?"
Lâu Uyển Chi độc miệng nói: "Một người không có nội hàm bên trong*, còn cần mặt mũi để làm gì."
(* Từ gốc là 里子 – lý tử: nội tâm, nội hàm bên trong.)
Cửa thang máy mở ra.
Mộc Chẩm Khê đi đến bấm nút mở cửa, những người khác dần dần đi vào, Tam tiểu thư vẫn ôm cánh tay của chị cả, chỉ nghe cô ấy thì thào: "Chị và chị hai ở bên nhau lâu rồi, bây giờ thật sự càng ngày càng độc miệng, đáng thương cho em một bắp cải nhỏ không ai thương, không ai yêu, mỗi ngày đều bị hai chị chèn ép."
Cô ấy lẩm bà lẩm bẩm, khuôn mặt nhỏ cỡ bàn tay cũng nhăn nhó theo, rất đơn thuần, cũng rất an phận.
Mộc Chẩm Khê nhìn thấy mỉm cười, nỗi lo treo ở trong lòng cũng nhẹ nhõm hơn một nửa, không phải loại ăn chơi trác táng cứ thích làm theo ý mình là được.
Từ thủ đô đến đây, hành trình mệt mỏi, vốn định phái người dẫn Lâu Uyển Chi về khách sạn nghỉ ngơi trước, buổi trưa sắp xếp dùng bữa ở đó, buổi chiều mới bắt đầu thị sát.

Nhưng Tổng giám đốc Lâu trăm công ngàn việc, vội vàng trực tiếp đến công ty, vừa đến nơi còn không thèm uống miếng nước, liền bắt đầu thị sát từng bộ phận.
Mộc Chẩm Khê lặng lẽ đi theo sau, giảm thiểu cảm giác tồn tại của mình đến mức thấp nhất, đợi đến bộ phận của cô, cô lại đứng ra.
Trương Hàn Hạ: "Đây là một trong những nhóm dự án Mỹ thuật của chúng ta.

Mộc Chẩm Khê là một người vô cùng ưu tú, hơn nữa còn phụ trách thiết kế chính."
Tất cả các đồng nghiệp trong văn phòng, bao gồm em gái Corgi, đang làm việc chăm chỉ, thể hiện phong cách nghiêm túc và nghiêm ngặt của công ty.
Trương Hàn Hạ thuận tiện đề cập đến trò chơi hot mà Mộc Chẩm Khê đã chính tay cho ra đời vào năm ngoái.
Lâu Uyển Chi, người luôn tỏ ra rất nghiêm túc, đột nhiên ồ một tiếng, nói: "Tôi có nghe rồi, là thẻ bài kia."
Trương Hàn Hạ ngạc nhiên nói: "Ngày thường Tổng giám đốc Lâu cũng chơi game à?"
Lâu Uyển Chi bận rộn như vậy, mặc dù game do AG sản xuất chiếm thị phần rất lớn, ngày thường Lâu Uyển Chi xem các bản báo cáo được gửi tới, hiểu biết game của công ty mình là điều bình thường, nhưng game kia của Mộc Chẩm Khê hoàn toàn không phải của AG.

Mặc dù nó rất hot nhưng hoàn toàn không đáng chú ý đến khi đặt ở trước mặt AG.
Lâu Uyển Chi nói: "Tôi không có chơi, em gái của tôi chơi."
Ngay từ đầu, ánh mắt của Tam tiểu thư nghịch ngợm đảo qua đảo lại "Hả?" một tiếng, giả ngu nói: "Em chơi rồi sao?"
Tất nhiên cô ấy đã chơi rồi, game nào cô ấy cũng từng chơi, vô cùng giàu có, nạp tiền vào trong đó cũng không chút nương tay.

Đã ngưng được hai năm, hiện tại mọi người trong nhà đều cưng chiều cô ấy, tiền tiêu vặt xài không hết, chứng nào tật nấy.
Ngón tay của Lâu Uyển Chi búng vào trán cô ấy, tức giận: "Em quên rồi à? Năm ngoái em đã nạp vào đó bao nhiêu tiền, tự em nói đi, chơi game đến phá sản."
Tam tiểu thư nhà họ Lâu chột dạ mà cúi đầu, tranh thủ lúc Lâu Uyển Chi chuyển sang chủ đề khác, chớp chớp mắt nhìn Mộc Chẩm Khê, dùng khẩu hình hỏi: Chị làm trò chơi sao?

Mộc Chẩm Khê gật đầu.
Mộc Chẩm Khê làm linh vật một hồi, Tổng giám đốc Lâu đổi hướng chuyển sang bộ phận khác, cô dùng ánh mắt hỏi Trương Hàn Hạ, xin chỉ thị, không cần phải đi theo, cô quay trở lại ngồi vào bàn làm việc của mình.

Cô vừa ngồi xuống, Lâu Uyển Chi và những nhân viên khác đã đi xa, đầu của em gái Corgi nhô ra khỏi tấm kính của bàn làm việc, nhỏ giọng hét lên đầy phấn khích, "Ahhhhhhhhhhhhhh."
Lần đầu tiên nhìn thấy sếp lớn, Mộc Chẩm Khê tha thứ cho cô ấy vì quá phấn khích.
Em gái Corgi: "Người thật thực sự còn đẹp hơn trên TV! Vốn dĩ, tôi tưởng chị Mộc đủ đẹp rồi, nhưng không ngờ tới..."
Mộc Chẩm Khê nhướng mi, nhàn nhạt nhìn về phía cô ấy, nói: "Không ngờ tới cái gì?"
Có sếp lớn mới liền quên đi sếp cũ là mình đây?
Em gái Corgi cười khà khà: "Không ngờ sếp lớn chỉ kém chị một chút thôi, nhưng mà bên cạnh chị ấy là ai vậy? Có lẽ còn đẹp hơn chị một chút."
Mộc Chẩm Khê lấy một cây bút bi từ ống đựng bút, ấn ngón tay bắn lên, bắn lên rồi lại ấn, rút ra một tờ giấy trắng từ ngăn kéo bên cạnh: "Hôm nay em buôn chuyện về người ta một lúc lâu, người ta là ai cũng không biết sao?"
"Em thực sự không biết, là ai vậy?" Em gái Corgi chỉ nhớ phải cư xử tốt trước mặt cấp trên.

Hơn nữa, Lâu Uyển Chi nói chuyện với Tam tiểu thư đặc biệt nhỏ nhẹ —— vẫn giữ lại một chút thể diện, cô ấy căn bản không nghe thấy.
"Em gái của sếp lớn." Mộc Chẩm Khê tuyên bố câu trả lời chính xác, cô viết nguệch ngoạc trên trang giấy trắng bằng bút bi.
"Lâu Ninh Chi á!" Em gái Corgi hô lên, "Mẹ ơi, thật sự là cô ấy!"
Mộc Chẩm Khê ngoảnh mặt làm ngơ trước sự ngạc nhiên của cô ấy.
Em gái Corgi lấy tay che trái tim lại, nói: " Ngoan ngoãn, hôm nay em may mắn đến cỡ nào, liên tiếp nhìn thấy hai nhân vật truyền kỳ.

Chờ tới khi em có con rồi, em muốn nói với con của em rằng mẹ của nó ở năm 25 tuổi...!hôm nay là ngày mấy tháng mấy, lát nữa xem lại, tóm lại sẽ ghi vào sử sách của nhà em."
Mộc Chẩm Khê lắc đầu cười, cũng lười nói chuyện với cô ấy.
Bức tranh đơn giản bắt đầu thành hình dưới ngòi bút của cô, em gái Corgi đang nói dông dài đột nhiên im bặt, ngồi lại vào chỗ bịch một tiếng.

Bởi vì động tác quá mạnh suýt chút nữa làm lật ghế, nhưng cô ấy không thốt lên tiếng nào, nhìn vào máy tính, đánh chữ lộc cộc trên bàn phím.
Mộc Chẩm Khê nhẹ nhõm nghĩ: Thật hiếm khi thấy cô ấy làm việc một cách tự giác như vậy.
Sau đó cô cảm thấy có gì đó không ổn, bầu không khí trong phòng làm việc yên tĩnh đến kỳ lạ.

Vừa ngẩng đầu lên, cô bắt gặp ánh mắt và nụ cười toe toét của Tam tiểu thư, được cho là đang thị sát với chị gái của mình.

Mộc Chẩm Khê nhanh chóng lấy một cuốn sách trên kệ, đặt lên bức vẽ, ngồi nghiêm chỉnh.
Tam tiểu thư không ở bên cạnh chị cả của cô ấy, mới đi được ba khúc cua, đã xiêu xiêu vẹo vẹo đi qua đây, đầu tiên vui vẻ đi về phía Mộc Chẩm Khê, sau đó nhớ ra điều gì đó, lùi lại một bước, thăm dò hỏi: "Mộc Trân Quý, chị có đối tượng chưa?"
Mộc Chẩm Khê: "!!!"
Trong lòng của cô vang lên một hồi chuông cảnh báo, suýt chút nữa đã bỏ chạy.
Mộc Chẩm Khê vội vàng tuyên bố: "Có."
Tam tiểu thư lại hỏi: "Tình cảm có tốt không?"
Mộc Chẩm Khê không chút do dự: "Tốt! Vô cùng tốt!"
Không biết có phải là ảo giác của cô hay không, Mộc Chẩm Khê cảm thấy Tam tiểu thư như trút được gánh nặng, sau đó quả nhiên trông thấy cô ấy tiến lên một bước, ảnh mắt nhìn xung quanh: "Ở đây có ghế trống không, mang cho tôi một cái, tôi mệt chết rồi."
Trong văn phòng, vẫn có những người biết việc phải làm, ví dụ như em gái Corgi mắt nhìn sáu hướng tai nghe tám phương, nghe vậy nhanh chóng tìm một cái ghế dựa mang tới đây.
Tam tiểu thư ngồi xuống, xin lỗi Mộc Chẩm Khê trước: "Thật xin lỗi, nhà tôi...!rất nghiêm khắc, nhà của chúng tôi xuất thân từ gia cảnh thế này, thường cố ý tránh độc thân."
Mộc Chẩm Khê mờ mịt nghĩ thầm: Gia giáo nghiêm khắc và giao lưu bạn bè không phải độc thân, có liên quan gì đến nhau sao?
Nhưng vấn đề này không phải cô có thể hỏi, Tam tiểu thư nói cái gì, cô chỉ cần hành động theo đó là được.
Tam tiểu thư nhìn vào máy tính của cô, màn hình máy tính đen kịt, không nhìn thấy cái gì nên bắt chuyện với cô: "Tôi thật chán quá, chị có game nào chơi vui hay không? Hay kể cho tôi nghe một vài chuyện thú vị nhé?"
Mộc Chẩm Khê trầm ngâm một lúc, chỉ vào cô em gái Corgi ở bàn bên cạnh, nói: "Em ấy có rất nhiều chuyện thú vị.

Tôi kêu em ấy đến đây trò chuyện với cô nhé?"
Tam tiểu thư liếc mắt một cái, nói không hứng thú: "Thôi bỏ đi, nhìn cô ấy không đẹp bằng chị."
Mộc Chẩm Khê: "..."
Tam tiểu thư xấu hổ xoa xoa tay, cười nói: "Tôi là người thích sắc đẹp, nhưng chị yên tâm, tôi hoàn toàn không có ý gì khác với chị, chỉ là thưởng thức đơn thuần." Cô ấy nhấn mạnh: "Chỉ thưởng thức vẻ đẹp thuần túy.

Tôi có chơi nhiếp ảnh, nếu chị không phiền, tôi có thể chụp cho chị một bức ảnh."

Mộc Chẩm Khê định từ chối cô ấy: "Chụp ảnh..."
Tam tiểu thư nói: "Chụp ảnh xong tôi sẽ gửi cho chị, chị có thể gửi cho đối tượng của chị, tôi sẽ không lưu bản phim, điện thoại của chị là kiểu gì?" Cô ấy nhìn lên bàn rồi nói: "Nếu không, tôi dùng điện thoại của chị để chụp ảnh cho chị, an toàn tuyệt đối."
Mộc Chẩm Khê do dự, hơi hơi dao động.
Bình thường cô không thích chụp ảnh, có lẽ Tiếu Cẩn cũng không có một bức ảnh đẹp nào của cô, nếu không...
Cô thấy hoa mắt, đối phương đã cầm lấy điện thoại của cô, nói: "Mở khóa."
Nếu là người khác, cứ đường đột lỗ mãng như vậy, Mộc Chẩm Khê nhất định sẽ nổi giận, nhưng cô gái trẻ cười cười nói nói trước mặt này lại kỳ lạ không làm cô tức giận được, có lẽ bởi vì cô ấy cười lên hơi giống với Tiếu Cẩn trước đây.
Mộc Chẩm Khê mở khóa điện thoại, Tam tiểu thư nhìn thấy màn hình chính của cô, chà một tiếng, sau đó nháy mắt nói: "Đây là ai vậy?"
Tai của Mộc Chẩm Khê hơi đỏ lên, cô nói: "Bạn gái của tôi."
Tam tiểu thư cười càng tươi hơn, ồn ào kéo dài tiếng "ồ" hai lần, tránh tất cả các nút, bật máy ảnh, Mộc Chẩm Khê hỏi cô ấy: "Em muốn tạo dáng kiểu gì?"
Cô đặc biệt sợ những tư thế lồi lõm, nhưng để cho Tiếu Cẩn xem, cô nghĩ mình có thể chịu đựng được.
Cùng may Tam tiểu thư vẫy vẫy tay lê, nói: "Không cần phải tạo dáng đặc biệt, chị cũng không phải người mẫu chụp tạp chí.

Chị có thể làm những gì chị thường làm, nếu có yêu cầu gì, tôi sẽ nói cho chị biết."
Mộc Chẩm Khê ngồi xuống, mở máy tính, kết nối với máy tính bảng, đặt tay trái lên bàn phím, tay phải cầm bút, có chút khẩn trương.
"Thả lỏng đi." Tam tiểu thư nói.
Mộc Chẩm Khê chăm chú nhìn vào máy tính, bắt đầu vẽ tranh, không nghĩ đến việc phải vẽ cái gì đặc biệt, giống hệt với bức vẽ trên bản nháp của cô.
Sau đó đan mười ngón tay vào nhau, chống trên cằm.
Cau mày, khẽ cắn môi dưới.
Ghế văn phòng quay về phía đối mặt với camera, một tay cầm bút bi, vẻ mặt thản nhiên.
Lạch cạch chụp vài bức ảnh.
Đối phương đưa điện thoại về, nhướng mày nói: "Được rồi, nếu hài lòng thì khen ngợi năm sao nha."
Mộc Chẩm Khê nhấn vào hình ảnh ở góc dưới bên trái, xem từng bức ảnh một, không hổ là dân chuyên nghiệp, bỏ xa những bức ảnh hoàn toàn nhờ vào filter và tính năng làm đẹp tự động của Ân Tiếu Lệ một vạn con phố.

Không biết khen cụ thể thế nào, nhưng chính là cảm thấy các chi tiết rất tốt, đặc biệt là bức ảnh cắn môi kia, rõ ràng không nhìn vào máy ảnh, nhưng lại toát lên vẻ nghiêm túc và quyến rũ, khiến người ta đặc biệt muốn hôn lên khi cô đang chăm chú suy nghĩ.
Mộc Chẩm Khê tự làm mình hơi nổi da gà, vô thức di chuyển ngón tay đến "Xóa" ở góc dưới bên phải, nhưng lại do dự, trong lòng nảy sinh một chút ý nghĩ xấu hổ: có lẽ Tiếu Cẩn sẽ thích bức ảnh này.
Cô thu tay lại, nhanh chóng quẹt qua bức ảnh này, xem những bức ảnh khác, Mộc Chẩm Khê ngẩng đầu lên, chân thành cảm ơn đối phương: "Cám ơn Tam tiểu thư."
Tam tiểu thư lắc lắc tay, cười toe toét nói: "Làm cho tôi nổi cả da gà, tôi họ Lâu, họ tên là Lâu Ninh Chi, gặp nhau đều là bạn bè, chị có thể gọi tôi là Tiểu Lâu."
Mộc Chẩm Khê không dám kêu.
Lâu Ninh Chi xem thường, giơ điện thoại lên: "Thêm WeChat nhé?"
Mộc Chẩm Khê và cô ấy thêm bạn.
Cô nhìn thấy hình nền điện thoại của cô ấy, cũng là phụ nữ, xinh đẹp đến mức hơi quen mắt.

Cô nghĩ đến vụ tai tiếng mà em gái Corgi đã từng nói với cô, hình như chính là người này.
Lâu Ninh Chi cất điện thoại vào, hỏi: "Mấy ngày tới chị có rảnh không? Đưa tôi đi dạo chơi Lâm Thành nhé? Không để chị làm không công đâu, trả tiền lương theo mức tăng ca."
Mộc Chẩm Khê bắt được mấy chữ trong lời nói của cô ấy, nói: "Mấy ngày?"
Lâu Ninh Chi có vẻ sầu lo, nói: "Đúng vậy, chị cả của tôi nói chính sách gần đây đã thay đổi, chị biết rõ nhà chúng tôi kiếm tiền nhiều ở mảng trò chơi này mà.

Có lẽ chị ấy sẽ ở đây để họp nghiên cứu thảo luận với quản lý cấp cao, chắc phải đợi mấy ngày."
Vốn dĩ Mộc Chẩm Khê rất bận rộn với công việc, hơn nữa nghĩ đến việc dạo phố này sẽ chiếm thời gian nghỉ ngơi của cô, trong lòng liền không muốn đi, nói: "Cái đó em phải hỏi sếp của tôi."
Lâu Ninh Chi nói: "Sếp của chị có phải là người phụ nữ đó hay không, họ Trương, ngoại hình trông cũng được."
Mộc Chẩm Khê trào phúng trong lòng: Có phải cô sắp xếp mọi người theo trình tự dựa trên ngoại hình xinh đẹp của họ hay không?
Lâu Ninh Chi nói: "Tôi quay lại hỏi chị ấy?"
Mộc Chẩm Khê: "...!Tốt."
Nếu Lâu Ninh Chi thực sự đích thân yêu cầu, ngay cả khi dự án này phải lập tức đưa lên mạng, Trương Hàn Hạ cũng phải đẩy cô ra ngoài để đưa nữ Thái tử, không, đây phải gọi là đưa Công chúa thảnh thơi đi dạo phố, nữ Thái tử chân chính còn bận họp ở công ty.
Để Tiếu Cẩn biết điều này, chỉ sợ lại muốn ghen lồng ghen lộn, nhưng không cho nàng biết, là chuyện không thể.
Mộc Chẩm Khê có một thói quen tốt, chính là báo cáo.
Lâu Ninh Chi nhìn vào bản nháp trên máy tính của cô, kinh ngạc nói: "Chị vẽ tranh chính là chiếc nhẫn này à?"
Mộc Chẩm Khê nhanh chóng chuyển sang màn hình desktop.
"Chị dự định cầu hôn à?" Lâu Ninh Chi vỗ ngực đắc ý nói: "Tôi có kinh nghiệm cầu hôn này, tôi sẽ tư vấn cho chị nha."
Cô ấy đột nhiên che miệng lại, hai mắt tròn xoe, thanh minh: "Tôi không có nói gì!"
Mộc Chẩm Khê: "..."
Lâu Ninh Chi: "Cái đó, ý tôi là tôi đã giúp người khác lên kế hoạch cầu hôn, rất nhiều người."
Mộc Chẩm Khê: "..."
Cơm trưa do công ty sắp xếp, như thường lệ hai người phụ trách mặt tiền đi lên, Lâu Ninh Chi lôi kéo Mộc Chẩm Khê ngồi cùng với cô ấy, Cấp Cao của công ty nhìn nhau, Trương Hàn Hạ cũng mờ mịt, hai người bọn họ chơi với nhau từ khi nào.
Đừng nói đến Trương Hàn Hạ, ​​ngay cả Mộc Chẩm Khê cũng hơi sững sờ, tìm người xinh đẹp để trò chuyện là một chuyện, nhưng khi ăn cơm có sắp xếp chỗ ngồi, không khỏi quá tùy tiện rồi.

Lại nhìn Lâu Uyển Chi, không chút động tĩnh, dáng vẻ tùy theo ý em gái, nhưng người còn lại đều làm như không tồn tại.
Sau khi ăn được một nửa, Lâu Uyển Chi nói: "Lâm Thành có chỗ nào vui không? Em gái của tôi lần đầu tiên đến đây, mọi người đề cử hướng dẫn viên đưa em ấy đi được không?"
Mộc Chẩm Khê bị thuận nước đẩy thuyền, trở nên đau đầu.
Mới một buổi sáng, cô đã "thông đồng" với em gái của sếp lớn, mọi người trong công ty sẽ nghĩ sao về cô đây? Chính cô như lọt vào trong sương mù, là người trong cuộc, cô có thể cảm giác được đối phương không có ý đồ xấu, nhưng những người khác chưa chắc sẽ nghĩ như vậy.

Nhưng cô không còn cách nào khác, chỉ có thể âm thầm cầu xin nhanh chóng đưa tiễn bà cô này đi.
Ăn trưa xong, bà cô trở về khách sạn ngủ, cả buổi chiều cũng không có xuất hiện.
Mộc Chẩm Khê ở trong công ty, đầu tiên là bị Trương Hàn Hạ gọi vào văn phòng, an ủi cô một trận.

Nói là Tổng giám đốc Lâu tự mình nhắn nhủ, em gái của cô ấy bị nuông chiều thành hư rồi, tính tình tương đối nóng nảy, khiến cô phải gánh thêm nhiều rắc rối, còn nói rằng sẽ không có tin đồn trong công ty, bọn họ đã an bài ổn thỏa, để Mộc Chẩm Khê yên tâm.
Mộc Chẩm Khê cảm thấy ngạc nhiên, Tổng giám đốc Lâu lại rảnh rỗi để ý những việc nhỏ nhặt này của nhân viên cấp dưới, nhưng nếu sếp lớn đã nói như vậy rồi, con tép riu cô đây chỉ có thể làm hết sức mình.
Lật xem lại những bức ảnh mà Lâu Ninh Chi chụp cho cô, thực sự chụp rất đẹp, coi như là một chuyện đền một chuyện.
Gửi cái nào mới tốt đây?
Nếu không thì gửi bức ảnh nghiêm túc một chút, làm việc đàng hoàng quy củ.
Mộc Chẩm Khê lựa chọn hình ảnh rồi gửi qua cho Tiếu Cẩn.

Ngoại trừ bức ảnh một bên mặt ở buổi hẹn hò xem mắt lần đó, đây là lần đầu tiên gửi ảnh cho Tiếu Cẩn, cô phát hiện chân mình bất giác run lên vì căng thẳng, liền đưa tay ra vỗ về.
Tiếu Cẩn nhanh chóng trả lời tin nhắn: [Xinh đẹp]
Mộc Chẩm Khê cau mày: Chỉ có như vậy thôi sao?
Tiếu Cẩn: [Em dùng làm màn hình điện thoại, chị không để ý chứ? [Ảnh chụp màn hình]]
Mộc Chẩm Khê: [Chị nói để ý, em sẽ không dùng sao?]
Tiếu Cẩn trả lời: [Sẽ]
Mộc Chẩm Khê: [Chị nói rồi, để ý]
Tiếu Cẩn nói: [Rõ ràng trong lòng chị không nghĩ như vậy, khẩu thị tâm phi]
Mộc Chẩm Khê tràn ngập yêu thương trong lòng, thao tác gõ bàn phím cũng trở nên nhẹ hơn chậm hơn, gõ từng chữ từng chữ một: [Tôi làm việc đây]
Tiếu Cẩn hỏi: [Cuối tuần này chị có rảnh không? Chúng ta đi chơi nhé?]
Mộc Chẩm Khê: [...!Chắc là không được]
Cô còn chưa kịp chuẩn bị báo cáo, Tiếu Cẩn đã mời cô trước.
Tiếu Cẩn cảm thấy không ổn theo bản năng, hỏi: [Chị có việc bận sao?]
Mộc Chẩm Khê nhéo nhéo ấn đường: [Nói ra dài dòng lắm, tối nay chị sẽ gọi lại cho em]
***
"Đi dạo phố với em gái của sếp lớn? Em gái của cô ấy bao nhiêu tuổi rồi? Công việc của chị bận rộn như vậy, làm sao có thời gian đi lung tung cùng đại tiểu thư? Người này làm gì vậy? Có phải có ý đồ với chị hay không?"
Buổi tối đi làm về, Mộc Chẩm Khê lập tức gọi điện thoại cho Tiếu Cẩn.
Cô nghe một loạt câu hỏi trong điện thoại, còn có tiếng bước chân đi tới đi lui nặng nề trên sàn nhà.

Tiếu Cẩn thậm chí còn không thèm che giấu sự ghen tuông của mình, có thể thấy được nàng tức giận đến mức nào.
Mộc Chẩm Khê không nhanh không chậm, trả lời từng bước từng bước: "Không phải là đi cùng, là hướng dẫn viên du lịch.

Hình như mới ngoài hai mươi tuổi.

Công ty yêu cầu chị ra ngoài làm hướng dẫn viên du lịch, chị không thể từ chối, còn đề nghị mức lương gấp ba lần.

Còn đang đi học đại học."
Nàng không nói lời nào.
Tiếu Cẩn tức giận không kiềm chế được: "Vấn đề cuối cùng đâu, hết lần này tới lần khác bỏ qua câu trả lời quan trọng nhất, có phải cô ấy có ý đồ với chị hay không? Chị muốn gạt em sao?"
"Không có." Mộc Chẩm Khê không phải cố ý không trả lời, mà là vấn đề này, cô...!cô thực sự là...
"Không có thì chị ấp a ấp úng làm gì?"
"Chị..."
"Mộc Chẩm Khê!"
"Ai, ở đây." Mộc Chẩm Khê nhẹ giọng đáp, mười ngón chân đi trong dép lê vô thức cuộn tròn lại.
Dáng vẻ giận dữ của Tiếu Cẩn quá đáng yêu, muốn vuốt lông.
Tiếu Cẩn: "Chị nói chuyện cho tốt, tỏ ra đáng yêu cái gì!"
Mộc Chẩm Khê cười nói: "Chị không có tỏ ra đáng yêu, chị chỉ sắp xếp câu từ thôi."
"Sắp xếp câu từ dự định nói dối em?"
"Không phải."
"Vậy chị sắp xếp cái gì?"
"Cô ấy không có ý đồ với chị." Mộc Chẩm Khê nói điều này trước.
Tiếu Cẩn cười nhạo nói: "Cô ấy nói không có ý, chị liền tin, em nói em không có ý đồ với chị, chị có tin không?"
Mộc Chẩm Khê nói: "Cho dù có cũng vô dụng, chị nói với cô ấy..."
Giọng điệu của cô trở nên rất khác, rất dịu dàng, lại có một cảm giác yên ổn kỳ lạ.

Tiếu Cẩn vô tri vô giác bình tĩnh lại theo lời nói của cô, nhẹ nhàng hỏi: "Chị nói gì?"
"Chị nói..." Mộc Chẩm Khê cúi đầu xuống nhìn ngón chân của mình, cắn môi im lặng nở nụ cười, "Chị có bạn gái rồi.".