Biệt Kích Nơi Dị Giới

Chương 29: Chuyến thăm đế quốc




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ai thấy đúng ko ạ? 🤓
-----------------Pov 3rd--------------------

Anastania và John được một người quản gia đưa về phòng của họ (Phòng của Anastania nhá).

"Hể, căn phòng của em đẹp thật đấy." (John)

"T-tất nhiên rồi, phòng của em mà lại, lúc nào cũng phải ngăn nấp mới được." (Anastania)

Đột nhiên, bên ngoài có tiếng vọng vào:

"Hể, chị nghi ngờ về điều đó đấy, thế ai lần nào về là vứt đồ đạc lung tung, rồi sau đó không tìm ra được rồi báo hại mấy chị hầu gái phải đi tìm nhỉ? Ne ne, John-kun, em đoán thử xem đó là đứa nào đi, ufufu."

"Hể?! Onee-sama, sa-sao ch-chị lại ở đây?!"

"Etou, để thần đo...."

"Umu...John, Chị đã nói là bỏ cái phần cung kính đó đi mà, trước mặt người khác hay lễ nghi hãy lôi cái thì hãy lôi cái thứ phiền phức đó ra xử dụng."

"Thế thì em đoán nhé, là Anastania, đúng chứ?"

"PinPon! Chính xác! Giờ thì chị sẽ thưởng cho em cái gì nhỉ? Hay à mấy tấm hình xiu gợi cảm của Anasta-chan nhỉ?" Cô nàng nữ hoàng này làm cái hiệu ứng âm thanh buồn cười và pose cái tư thế dễ thương nhất có thể.
-----------------Pov main------------------
"ONEE-SAMA!!!" (Anastania)

Vâng, hình như cô chị đã làm hơi quá tay. "Ểh"x2. Đó là một từ duy nhất mà chúng tôi có thể thốt ra khi nhìn vào cái biểu cảm đáng sợ của Anastania lúc này.

Tôi và Elizaveta quỳ xuống, ôm lấy nhau. Nó thực sự rất đáng sợ đấy, mà chỉ còn thiếu cái con dao thôi là đủ bộ rồi.

"Onee-sama, chị ra ngoài có được không?"

"H-hai.... thế nhé, John, Onee-san ra ngoài đây, ở lại mạnh giỏi nhé..." (Elizaveta)

"Nè, đừng..." (John)

"John, ANH PHẢI Ở LẠI ĐÂY."

"Đ-đã rõ!"

Và cái bà chị mặt gian đó bước ra khỏi phòng, từ từ khép kín cửa lại và nhìn tôi cười. Này, tôi có thể nhìn thấy đấy nhé!

Ực... không biết em ấy sẽ trút giận lên đầu tôi như thế nào đây... Tôi nhắm mắt lại, chờ cái cú tát trời giáng hay thấy trong phim. À rế? C-cái?! Em ấy ôm chầm lấy tôi và khóc... Ểh?! Khóc á?! Tôi đã làm j...

"Hức... em biết em rất bừa bãi, không như onee-sama, em là một công chúa nhưng chỉ biết ra chiến trường, chứ k..."

"Không sao cả. Anh sẽ luôn ở bên em mà."
"Ểh, thật chứ..."

Và tôi hôn cô ấy. Anastania thật là trẻ con. Tôi biết cô ấy sẽ nói gì mà. Và làm sao một thằng tự nhận là đàn ông lại có thể bỏ cô ấy được chứ. Haizz, đúng thật là, mà cũng phải cảm ơn cái bà chị đó thôi, vì đã cho tôi thấy được cô em gái của cổ dễ thương đến nhường nào.

------------bonus---------------------------

"Kaina-chan, Kaina-chan, lại đây đi, có cảnh hay để xem nè. *nói thì thầm và quắt tay*." (Elizaveta)

"Có chuyện gì sao, thưa nữ hoàng? *nói nhỏ và đưa mắt qua cái lỗ đã được đục sẵn nhìn*" (Kaina)

"Ố, công chúa mạnh bạo thật."

"Đúng đấy, nó còn dễ thương quá cơ."

"Ấy chết, họ đang kéo nhau lên giường kìa."

"Ấy, phải ghi lại cảnh này mới được." (Elizaveta)

Đột nhiên cánh cửa mở ra, và...

"Chị khỏi cần ghi, nó chỉ là ảo ảnh thôi." (John)

John và Anastania bước ra ngoài cửa, Anastania quệt đi nước mắt và nói một câu đâm xuyên tim người chị và cái người coi cọp bên cạnh:

"Onee-sama, Kaina, hentai." Và kéo John vào trong phòng, đóng sầm cửa lại, để hai cái cô kia mặt cắt không còn giọt máu nào đứng hình.

----------------------------------------------

Sau đó, họ đi tắm để giũ sạch bụi bẩn và cái cảm giác mệt mỏi đeo bám sau chuyến bay dài khủng khiếp. Họ ra tắm xong, ra ngoài và thay cái bộ đồ mà người hầu chuẩn bị. Nhưng riêng John thì vẫn mặc lại bộ vest ngầu lòi như thường lệ.

Họ bước vào phòng, ngồi xuống bàn ăn. Đúng là một bữa ăn hoàng gia. Nhiều sơn hào hải vị thật. Nhưng mà tôi thấy ăn không được ngon bởi vì cái sát khí đang toả ra từ Anastania.

"Anou, Anastania-chan, chị và Kaina biết l..." (Anastania)

"Không cần đâu."

"Ểh, vậy em tha lỗi cho chị thiệt hả?" Cô nữ hoàng vừa nói vừa thể hiện biểu cảm vui mừng😊. Nhưng đời nó đâu có dễ như thế...

"Không."
"Ểh?!"
"Em nói là không." Và em ấy tiếp tục ăn, không để ý gì đến cái cô chị đang gục mặt trên bàn. Ai da, đòn đó hơi bị hiểm đó.

"John-kyun~giúp chị với." (Elizaveta)

"Em xin lỗi, nhưng vấn đề này, chị sẽ phải tự giải quyết." John nói và đưa tay trước mặt như vừa để xin lỗi, vừa cầu cho chuyện này sẽ sớm qua đi.

"Fueh, ác quá cơ!!!"

Và bữa ăn tiếp tục, dưới cái bầu không khí nặng nề này.

"Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Anastania, chị ấy cũng đã biết lỗi rồi mà, tha lỗi cho chỉ đi." Cậu ta nói để nỗ lực phá tan cái bầu không khí ảm đạm này.

"Đúng đó, tha lỗi cho chị đi mà~! Chị yêu Anasta nhất lun đó!"

"Hứ!"

Ba mươi sáu kế, kế cuối cùng để làm cho em gái hết giận, chị ấy lại và ôm em ấy và cù lét (🤦‍♂️) . "Tha cho chị đi mà, chị sẽ cù em tới khi nào em hết giận mới thôi đó."

"A ha... ha ha... đừng mà, onee-sama, chị hãy dừng lại đi. A ha ha.... "

"Rồi rồi, thế thì tha cho chị chưa?"

"Rồi...ahaha... em đã... tha...lỗi...cho...ahaha...chị với Kaina rồi..."

----------------------------------------------

"Anou, chị có thấy mình làm hơi quá trớn không ạ." (John)

Nữ hoàng đứng cười cười và chụp lại cái cảnh Anastania không còn chút sức lực ôm người tôi bằng phép [hình chiếu] ra giấy. Tôi cạn lời rồi đấy.

"U fu fu, được thấy cảnh này thì không có gì là quá tay cả. Cơ mà..."

"Khẩn cấp! Quỷ tộc đột nhiên tấn công vào Italicia!!! *Hộc hộc*" Ivan chạy vào, báo cáo một tin mà đáng lẽ sẽ không thành sự thật. Quỷ vương đột nhiên cho dịch chuyển cả một đội quân 20000 con quỷ và hàng trăm ngàn con quái thú đến tấn công Italicia, một thành phố nằm xa khỏi tiền tuyến.

"Nữ hoàng Elizaveta, tôi, John S. Johnson xin được phép ra tuyền tiến."

"Hm, được, nhưng hãy trở về đấy. Cậu mà có chuyện gì thì tôi sẽ không yên với Anastania nói riêng và Assylum nói chung đâu."

"Đã rõ." Cậu nói và tốc biến theo Ivan. Mà, cậu sẽ đưa chiếc Ka-52 ra trước. Khẩu pháo 30mm tự động và tên lửa treo trên nó đâu phải đồ trang trí.
----------------------------------------------
Chiếc máy bay cất cánh lên khỏi mặt đất, hướng thẳng về phía kẻ thù. Với tốc độ nhanh nhất có thể của Ka-52, cậu đã tới nơi trong vòng nửa tiếng, bỏ xa đội kỵ binh Wyvent của Đế quốc. Tình thế thật là hỗn loạn, hai hàng phòng thủ thứ nhất và thứ hai đã bị chọc thủng. Quân lính của Italicia đang lùi về phía sau. Vô số người đã chết, thây chất thành đống.

Chợt phía chân trời có một đám Wyvent của quỷ tộc bay đến để tấn công chiếc trực thăng của cậu. Nhưng đâu có dễ, cậu nã một loạt đạn pháo 30mm vào con dẫn đầu, nó rơi xuống trúng bọn quỷ. Hai quả tên lửa tiếp theo cũng cho hai con khác bay màu...

...to be continue

----------------------------------------------