Biệt Kích Nơi Dị Giới

Chương 28: FOB Faragach hình thành và đến thăm nữ hoàng




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

-----------------Pov 3rd------------------
"Kyaaaaaaaa!!!!!" (Anastania)

"Itatatata, Anastania, em đừng có hét lớn vào bộ đàm như thế chứ!" (John)

"Gomenasai, nhưng đây là lần đầu em bị thả rơi xuống trong một chiếc "chiến xa" như thế này." (Anastania)

"Không sao đâu, khoảng chừng 5s nữa sẽ êm hơn thôi. Đó, thấy chứ." (John)

Bọn họ đã tới nơi, lúc này thì chiếc T-90M của John và Anastania đã được thả xuống nơi mà cậu yêu cầu được giữ lại. Khu vực cao nguyên rộng hơn 1000 ha này có dầu mỏ và vị trí rất chiến lược đối với Assylum. Từ đây, chỉ cần lái xe khoảng 2 tiếng đồng hồ theo cái thung lũng là có thể đi đến Quebec, một thành tiền đồn của Famine, và nếu làm một con đường cao tốc, ta có thể nối liền Polenius và Zanuka. Mặt khác, đây là một pháo đài tự nhiên, chỉ cần đặt các trụ pháo là có thể ngăn chặn bất cứ ai muốn xâm nhập, không cũng như bộ bất khả tiến công.

Các binh lính vừa đến nơi đã lập tức dựng trại, và chuẩn bị cho bữa tối. John và Anastania cũng phụ giúp. Bao quanh FOB sẽ là một hàng rào ba lớp bằng dây kẽm gai, các chướng ngại vật, và một bãi mìn. Có hai lối ra vào căn cứ được gác bằng hai cái chòi gác. Nhưng vì là ngày đầu nên chỉ cần một cái căn cứ tạm bợ như thế này là được. Dần dần về sau sẽ xây nó bằng bê tông.

----------------------------------------------

Bữa ăn ngày hôm nay sẽ do John phụ trách. Mọi người rất bất ngờ, vì làm sao mà có thể để một vị tướng tài năng như thế nấu cho mình ăn được chứ.

"Tướng quân à, xin ngài hãy đi nghỉ ngơi đi, việc ở đây hãy giao cho chúng tôi!" (Đầu bếp 1)

"Xin ngài, một vị tướng vĩ đại như ngài không nên làm như thế." (Đầu bếp 2)

Bất chấp những gì mà họ nói, John cứ tiếp tục nấu với lý do: "ta thích thì ta làm", khiến mọi người đành phải chấp thuận.

Thế là cậu nhanh tay chuẩn bị nguyên liệu, nấu ăn với tốc độ đến đầu bếp còn phải nể phục. Nồi thịt bò hầm đã được nấu xong, còn những người khác thì đã nướng xong mấy ổ bánh mì. Những người khác thì thấy lạ khi có người flambé món thịt bò hầm. (À, phương pháp đốt rượu ấy mà, hỏi gg-sensei ấy). Sau đó, cậu sắc mấy miếng rau củ khô đã được ngâm nước và làm thành món xào rau củ.

"Giá mà ở đây có rau tươi và gạo nhỉ." Cậu tự nhủ. Thế là cậu đưa ra ngoài. Các binh lính sẽ tự đi đến để lấy phần của mình. John thì bị các đầu bếp đuổi đi, không cho cậu đứng vào bàn để phục vụ binh lính, vì họ cho rằng như thế là thất lễ với cậu. John đành ra ngoài và xếp hàng cùng với Anastania và những người lính khác mặc dù cậu có thể được ưu tiên ăn trước.

"Oi oi, món này... tôi chưa bao giờ ăn một món ngon như thế này cả!"
"Này, có đúng là do ngài ấy nấu không thế?"
"Xin anh, cho tôi thêm một phần nữa!"
"Ngon quá... ểh, hết rồi ư?!"
.
..
...

Vâng, món ăn của cậu ta được các binh sĩ đón nhận rất nhiệt tình. Đến nỗi có người còn đòi thêm suất thứ ba ấy chứ.

----------------1,5 tuần sau----------------

----------------Pov Anastania-------------

Như lời hứa, lúc này tôi và John đang bay bên trong cái thứ được gọi là "trực thăng Ka-52". Nó khá nhanh, nhưng không bay to bằng cái "máy bay" to như hôm trước. Nhưng bù lại, tôi thấy nó khá là cơ động, vứ như là một con Wyvent ấy. Nó thật lạ khi có đến sáu cái "lưỡi kiếm" trên thân xoay vòng vòng. Mà, có gì thì hỏi anh ấy sau cũng được. Dù sao thì nó cũng là thứ mà ảnh chế tạo ra mà.

Trong khoang của nó có rất nhiều nút bấm, cần gạt, rất rất nhiều đấy. Tôi thật sự không muốn phải học thuộc lòng toàn bộ những thứ này đâu! Ngoài những nút bấm thì còn có những cái bản kỳ lạ, và mấy cái ô tròn có vài cây kim bên trong chỉ vào mấy chữ số. Và tất nhiên, ảnh bảo tôi không được đụng vào bất cứ thứ gì, hứ!

Chúng tôi bay rất nhanh, trên cái "đồng hồ đo vận tốc" (speedrometer) của nó chỉ ra số "300 km/h" tôi không biết nó là như thế nào nhưng chắc chắn là phải rất nhanh.

------chuyển cảnh------
/Pov main

Chúng tôi đã bắt đầu khởi hành đến Peloeussia thủ đô của Đế quốc trên một chiếc trực thăng. Như lời hứa của tôi, Anastania và nữ hoàng Elizaveta thì chúng tôi phải đến đó trong hai tuần. Phiền thật đấy, còn biết bao nhiêu việc phải làm.

Trên đường bay, chúng tôi gặp có chút rắc rối như khi bay trên cao khoảng chừng 300m thì có mấy tên mạo hiểm giả bắn phép thuật lên trên trời, rồi một phi đội bay Wyvent yêu cầu chúng tôi đáp xuống để chắc chắn chúng tôi sẽ không có gây hại cho Đế quốc. Gì kì thế, không phải tôi báo với nữ hoàng rồi ư. Báo hại tôi và Anastania phải hạ cách và ra khỏi máy bay để giải thích. Mà, sau đó thì chúng tôi được họ hộ tống. Thật bất ngờ khi những con Wyvent này có thể đuổi theo kịp với chiếc trực thăng. Nhưng đúng như tôi dự đoán, chỉ trong vòng 1 tiếng rưỡi đồng hồ, mấy con Wyvent đã bỏ cuộc.
----------------
Cuối cùng cũng đến nơi, tốn nhiều thời gian hơn tôi dự tính. Đế quốc thật là một quốc gia rộng lớn khi tôi phải dừng lại đến 3 lần để đổ đầy tất cả bình nhiên liệu chính lẫn phụ của chiếc trực thăng này bằng phép thuật. Hm, một lần bay được khoảng 1200 km thế có nghĩa là khoảng 3600 km à. Thôi vậy, lượt về sẽ đi bằng thứ khác nhanh hơn. 12 tiếng đồng hồ thì có thể gọi là hơi quá. Khi hạ cánh thì chúng tôi cũng muốn xỉu đến nơi rồi.

"Đói quá đi..." *ọc ọc*
Anastania nói và tôi nghe thấy tiếng biểu tình phát ra từ dạ dày của em ấy. Em ấy đỏ mặt đi và quay mặt qua chỗ khác. Mặt dù chúng tôi có ăn lúc ở trên máy bay, nhưng nó vẫn không đủ cho một chuyến bay 12 tiếng kiểu này.

"Anh cũng thế." Tôi đáp lại. Hi vọng bà chị của chúng tôi sẽ có chuẩn bị một bữa ăn. Và tôi kéo chiếc trực thăng xuống, đậu ở trong vườn của cung điện hoàng gia.

Chúng tôi ểu oải bước ra khỏi chiếc trực thăng. Đứng trước chúng tôi chính là người đứng trước mặt chúng tôi chính là nữ hoàng Elizaveta Aina Eurusia, cùng tuỳ tùng của cô ấy. Bên trái có Zhukov và Ivan, bên phải thì có hai vị quan tôi chưa hề gặp mặt và một số hầu gái cũng như quản gia.

*Ôm* "Ểh?!" Và cái người cao quý mà tôi nói đó một mạch chạy thẳng đến chỗ chúng tôi đang đứng và ôm chầm lấy chúng tôi

"Umu, miễn lễ đi. Arara, hai đứa đến rồi à. Onee-chan cứ tưởng hai đứa bây sẽ không tới thăm chị ấy chứ. Đặc biệt là cái con bé bỏ nhà theo trai này đây. Mà hai người có lẽ đã gây ra một cơn náo loạn dưới phố đấy." (Elizaveta)

"Ểh?! Thật á?!" x2
"Thôi chết, anh quên không phủ chiếc máy bay này bằng phép tàng hình rồi!"
"Thế thì làm thế nào bây giờ đây!?"

Vâng, tôi quên mất chuyện phủ phép tàng hình lên chiếc trực thăng là do... đói. Hẳn là bây giờ, mọi người dưới phố đang náo loạn lắm.

"Chị đùa chút thôi, cũng không sao đâu, nếu lũ Wyvent của vương quốc có thể phi vun vút trên bầu trời của Eurusia, thì cái cỗ máy này cũng chẳng có gì là to tát lắm đâu."

*thở dài*x2. Mấy người theo sau nữ hoàng thì cười khúc khích.

"Chào cậu, John-dono, ya, tôi phải gọi là Đại công tước-sama nhỉ. Và công chúa thì phải là phu nhân đúng chứ." (Zhukov)

"Ngài cứ đùa... hể?! Cái gì cơ?!" (John)
"Ông đang nói thật đấy à, Zhukov-san?!" (Anastania)

"Etou, thì chuy..." (Zhukov)
"Thôi được rồi, chuyện đó ta sẽ nói sau, còn bây giờ, hai đứa hãy đi nghỉ đi nhé." (Elizaveta)

To be continue...
----------------------------------------------