Biệt Kích Nơi Dị Giới

Chương 27: Trình diễn và FOB




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/Đôi lời từ tác: 🤔

😑 vâng đó là những gì mà ta muốn nói. Không dài dòng nữa, vô truyện thôi.
----------------------------------------------

-----------------Pov main------------------

"Vâng, đây chính là hai trong số 3 chiếc MBT tốt nhất mà chúng tôi có ở thời điểm hiện tại. Đây là T-90M Proryv-3 và Leopard 2A7+ Evolution." (John)

Như đã hứa, tôi dẫn họ đến sân tập đã được chuẩn bị sẵn sau khi xem qua đội kỵ binh bay Wyvent của họ. Phải nói là thật kinh ngạc khi họ có thể thuần hoá một con thú hung dữ như thế. Ở trên sân, 2 chiếc Leopard và T-90 cùng tổ lái của chúng đã sẵn sàng để trình diễn.

"Hể, nhìn nó cứ như một con voi ấy. Mà không có bất cứ con chiến mã nào kéo nó à." (Zhukov)
(Chiến mã kéo xe tăng!!! Có câu nào ngu hơn nữa không nhỉ 🤣)

"Tại sao lại bọc mấy chiếc bánh xe bên trong cái..." (Ivan)

"À, nó là một dải xích. Còn về việc cơ động, chúng tôi không thể nào sử dụng ngựa được. Để cho dễ hình dung, nó được gắn vào một loại hộp đặt biệt để giúp nó chuyển động. Nếu không có nó, hai khối kim loại 60 tấn này sẽ chỉ có thể nằm yên một chỗ mà thôi." (John)

"Thế...à." (Zhukov)

"Vậy phương pháp tấn công của nó là như thế nào? Và làm thế nào để nó tự vệ?" (Anastania)

"Câu hỏi rất hay đấy, Anastania. Thế thì, Đội 1 và Đội 2, xuất phát đi."

"Vâng!" Và 7 người lính lần lượt trèo vào trong hai chiếc xe, 3 đối với T-90, 4 đối với Leopard. Hai chiếc xe lần lược khởi động và chạy với tốc độ cao nhất có thể vòng quanh cái xa bàn tạm bợ được xây ở ngoại ô thủ đô.

Xa bàn này được mô phỏng theo cái xa bàn dùng trong Tank Biathlon của tại Nga. Mới có một ngày nhưng thực sự phải nói là tổ công binh làm rất tốt đấy. Thế thì, chiếc T-90M sẽ chạy trước, và Leopard sẽ theo sau. Ma ma, xem bao nhiêu lần cũng không thấy chán. Vượt hào rộng 1,5m, vượt chướng ngại vật cao 1,2m, vượt ao nước sâu 1,2m. Nhìn đã thật đấy. Nhưng mãn nhãn nhất vẫn là lúc khai hoả.

*Đùng!!!* *Ta-tạch-tạch...*

Lúc chiếc T-90 khai hoả trên không phải nói là cảnh tượng đẹp nhất trong cả buổi tập.

----------------------------------------------

Gương mặt lúc này của mấy người bên Đế quốc có thể miêu tả là "mắt chữ a, mồm chữ o". Cũng phải, đây là lần đầu tiên họ thấy được những con quái vật bằng thép lao đi với tốc độ 40-50km/h mà, huỷ diệt mục tiêu với khẩu pháo có sức công phá phải nói là mạnh đến mức vô lý mà.

"Không ngờ trên thế giới lại có thể tồn tại một thứ vũ khí như thế này. Thật là còn hơn cả sức tưởng tượng của tôi nữa. John-dono, tôi khâm phục ngài rồi đấy. Nhìn vào thì đến trẻ con cũng có thể biết là Famine đã dẫm phải đuôi của một con Griffon." (Zhukov)

"Đúng kinh ngạc thật đấy. Tôi xin cuối đầu khâm phục trước cậu, John-dono." (Ivan)

"Em không còn lời nào để nói nữa. Anh đúng thật là tài ba..."

"Cảm ơn những lời khen của mọi người. Tôi không có đến mức đó đâu. Tôi chỉ dựa trên những cái kiến thức của mình từ thế giới trước thôi."

Sau một hồi tán nhảm, một người lính Assylum tiến đến và báo cho tôi biết rằng lệnh rút quân đã bắt đầu. Như thế, quân đội Assylum và Eurusia sẽ rút về nước. Chỉ có điều, nữ hoàng Eurusia đã cho phép em gái cô ấy đi theo tôi về Assylum. Mà cô ấy ra điều kiện, rằng tôi phải đi theo ẻm đến thăm cổ trong hai tuần nữa. Haizz
(Thở dài cái gì. Kiếm được gái ez way cỡ đó còn than. Trong khi ta còn mơ không có nữa là.)

"Thế thì, hẹn gặp lại. Nhưng lần sau hãy đấu với tôi một trận." (Ivan)

"Nhất định rồi, đừng khóc nếu anh thua đấy, Ivan." (John)

"Câu đó là của tôi mới đúng đấy." (Ivan)

"John-dono, hi vọng sẽ có một ngày tôi được chiến đấu bên cạnh của ngài." (Zhukov)

"Tôi cũng rất mong chờ đấy."

Thế là, chúng tôi bắt tay nhau chào tạm biệt, bước về phía quân đội của mình đang đứng, và cuối cùng cũng rút quân về nước. Trung đoàn Thiết giáp hạng nặng số 1, 2 và 3 sẽ tự hành quân về FOB Alnus (Forward Operating Base/ căn cứ tiền tuyến), trong khi Trung đoàn Thiết giáp hạng nhẹ số 4, 5, 6 cùng với Lữ đoàn Công binh số 8 sẽ được airlift về đến cái vùng đất mà chúng tôi yêu cầu được giữ lại.

Tôi sẽ đi cùng với Anastania đến cái vùng đất đó. Trong khi Kirchies và Bernhardt sẽ đi thẳng về FOB Alnus luôn. Nhà vua Leonard cùng hoàng hậu và các cô nàng của tôi thì sẽ được chuyên cơ Boeing V(ãi)C(hưỡng)-25A(nh) (Boeing VC-25A - cái loại mà Trump hay xài ó) đưa về thẳng thủ đô. Họ nhõng nhẽo lắm cơ, đến khi phải hôn mỗi người một cái và hứa sẽ nấu ăn cho họ thì họ mới ngoan ngoãn lên máy bay cơ đấy.

/tác: hình của T5LK nhá😀
---------------Pov Anastania--------------

"Hể, thì ra đây là "máy bay" mà anh nói đó à." (Anastania)

Bây giờ, chúng tôi đang bay trên bầu trời, đi về cái vùng đất mà John yêu cầu phải được giao cho Assylun bằng mọi giá.

"Ừ. Nó được dùng để chuyên chở hàng hoá. Em thấy như thế nào?" Anh ấy đáp lại lời của tôi.

"Umu, em thấy nó rất êm, không rung lắc và không bị ảnh hưởng bởi gió như khi bay với lũ Wyvent. Nhưng như thế này thì không có được cái cảm giác của việc bay lượn cho lắm." Tôi đáp lại. Đó là những gì mà tôi nhận biết được trong suốt thời gian làm một người lính phục vụ cho đế quốc. Tôi rất bất ngờ khi thấy anh ấy có thể chế tạo ra một thứ có thể bay và còn chở nhiều hàng kinh khủng nữa.

"Thế à. Đúng như những gì anh mong đợi từ Anastania nhỉ. Em thật là thông minh đấy." (John)

A rế? Anh ấy vừa khen mình kìa. Kyaa, xấu hổ quá đi.

"Mồu, đừng chọc em như thế chứ."

"Ha ha ha, không đâu, em thực sự là như thế là, ngoài ra, em còn rất dễ thương nữa."

"T-tóm lại, tại sao anh lại đàm phán để có thể lấy được cái vùng đất đó vậy? Mà bây giờ ta sẽ làm gì ở đó?"

Tôi cố ý đổi chủ đề để không phải tự đào một cái hố chui xuống. Ngoài ra, tôi cũng thắc mắc là tại sao lại phải lấy một vùng cao nguyên về để làm gì và tại sao anh ấy lại muốn có nó như thế.

"Được rồi, anh sẽ trả lời cho. [Map]"

Một tấm bản đồ xuất hiện. Nó hiển thị các thành phố của Assylum gần biên giới Famine và Đế quốc. Trong đó còn chia ra địa hình và các tuyến đường nữa. Tôi nhận ra rằng, trước cuộc chiến, Assylum chỉ có vài thành trì ở những nơi quan trọng như Alnus, Nealther, Athen, Polenius,... . Đặt biệt là ở Alnus, nơi mà thành Alnus đặt chính là cái tấm khiên của cả Assylum. Nhưng những chỗ hở trong vấn đề phòng thủ của đất nước này vẫn rất lớn. Như là các thành tiền đồn cách nhau quá xa, có quá ít thành tiền đồn cho một biên giới dài đến hơn 1200km ở phía tây của đất nước này, hệ thống đường xá quá kém phát triển. Phía đông thì lại là các cảng biển quan trọng. Nếu muốn đưa thực phẩm, dược phẩm hoặc quân cứu trợ đến thì rất bất tiện. Nhưng, nếu bước đầu liên kết hai thành trì ở xa nhau nhất là Zanoka và Polenius, thì việc vận chuyển, vv sẽ dễ dàng hơn rất nhiều. Và hơn nữa, nó lại là một vùng cao nguyên tương đối bằng phẳng, nhưng có một thung lũng chạy ngang qua, từ phạm vi của mảnh đất có thể pháo kích được bất cứ ai đi qua nó.

"Thế em hiểu tại sao rồi nhỉ." (John)

"Ưm. Nó thật là một ý định tuyệt vời. Không những anh sẽ làm cho vấn đề phòng thủ tốt hơn, mà còn rút ngắn khoảng cách di chuyển nữa."

"Ừ, đúng thế đấy. Nhưng lập một FOB không phải là ý định duy nhất của anh. Ở đó có một thứ rất quý giá mà các em hay gọi là "nước cháy" đấy."

"Ểh, nước cháy, cái thứ đó sao lại có giá trị được?!"

To be continue...

----------------------------------------------