Ở thế giới này, thứ hạng được chia theo kiểu từ F cho đến SSS như trong mấy cuốn light novel mà tôi hay đọc ở nhà. Và cái lũ đang đứng trước mặt tôi gồm 10 tên có thứ hạng S và 2 tên hạng SS.
*Barbatos, Xử lý nhanh gọn lẹ luôn nhá. Ta không muốn phí thời gian với lũ đần kém cỏi này.* Tôi ra lệnh cho Barbatos bằng thần giao cách cảm sau khi đã dùng [Thẩm định] cái lũ mạo hiểm giả đó.
*Vâng, thưa chủ nhân.*
"He he he, dù có là anh hùng thì cũng không địch lại được số lượng kẻ địch như thế này đâu, ngươi hãy mau đầu hàng đi!" (Mém die 1)
"Đúng đó, đúng đó. Đầu hàng ngay đi" (Hùa mém die 2)
"[Avalanche]" (John)
"Oi oi, cái sát khí đ... AGRRRRR!!!!" (Mém die 3)
"Này, cái..." (mém die 4)
Tức thì, cậu tỏ ra sát khí khiến những người ở vài hàng đầu cũng cảm thấy như bị bốp cổ cho nghẹt thở. Bao bọc một luồn khí băng giá Barbatos, cậu chém xuống ngay chính diện, vào thẳng cái lũ ăn hại vừa kêu réo trước đó. Chúng đã bị đóng băng.
"[Hell Fire]" (John)
Một đòn thứ hai chém ngang qua lũ mạo hiểm giả đó, nhưng khác với lần trước, lần này thanh kiếm được bọc trong ngọn lửa của địa ngục. Nó lặp tức rã đông mấy tên mạo hiểm giả, và làm chúng bị bỏng.
"Arrrgggg...!!!!"
"Đừng, dừng tay lại, xin ngài, anh hùng-sama!"
"Sao thế? Chẳng phải dù có là anh hùng thì cũng chẳng địch lại được ngần này người à? Thất vọng quá đấy."
—————Chuyển cảnh—————
"Ra tay rất nhanh và gọn. Tôi phục cậu rồi đấy, James-dono. Nhưng lần này thì không có dễ như thế đâu!"
"Ờ, tôi cũng đang đợi anh đấy, Kirchies-dono! Nào, chúng ta bắt đầu thôi!"
"Ờ!!! [Boost]!" (Kirchies)
"[Accel]" (John)
Tôi và Kirchies lao lên với tốc độ bàn thờ. Anh ta làm một cú chém mạnh từ trên xuống, tôi né, và cho anh ta một cú chém ngang hông. Bất ngờ, Kirchies rút ra một thanh kiếm khác để đỡ đòn của tôi.
*keeeeennnnnggggg!!!* Một tiếng động ầm ĩ vang lên, nó to đến mức phải khiến mọi người trong đấu trường phải bịt tai lại. Chúng tôi nhảy ra sau, để lấy khoảng cách. Tôi rút ra khẩu Raging Bull .44 cal Magnum và bắn vào vị trí mà tôi dự đoán Kirchies sẽ đáp xuống. *Keng* *Keng* *Keng*. Ba tiếng vang lên, báo cho tôi biết rằng anh ta đã đỡ được mấy viên đạn .44 cal của tôi bằng cách chém chúng. (Thánh Kirito hiển linh.)
"Hể, thứ vũ khí đó là gì thế, mạnh thật đấy. Là ma cụ à?" (Kirchies)
"À không, nó được gọi là "súng lục ổ quay" (revolver). Cách thức mà nó hoạt động, tôi sẽ chỉ cho anh sau. Nếu anh muốn, tôi sẽ cho anh một khẩu." (John)
"Ôh, có vẻ hay đấy, cảm ơn nhé, còn bây giờ..." (Kirchies)
"Trận đấu tiếp tục!" (John)
Dứt lới, tôi và Kirchies liên tục lao vào chém nhau. Đường lên, đường xuống, đá,... đến lúc này thì không ai có thể theo kịp chuyển động của hai người nữa. *bùm*
"Ha... khá đấy, đúng là anh hùng. Sức mạnh và tài năng của cậu rất tốt."
"Quá lời rồi, anh rất là mạnh đấy, Kirchies-dono."
"Thế thì kết thúc nhanh chóng nhé... [Magus Clarent]!!!"
"[Lupus's Fang]!"
Và cả hai lưỡi kiếm được bộc trong hai ngọn lửa của chúng tôi chém vào nhau. Đất đá bắn ra mù mịt, không những thế còn làm ra một vụ nổ lớn. Rất may là trong đấu trường đã có một rào chắn bảo vệ, nếu không thì tất cả đã tan tành hết rồi.
Bụi mù tan đi, hai người chúng tôi đang đứng xoay lưng lại nhau, người này đứng ở chỗ ban đầu của người kia. Kirchies đứng trong tư thế cầm cây kiếm để đâm. Tôi đứng trong tư thế cầm kiếm chém ngang qua. Một khoảng khắc trôi qua, tôi chống kiếm, khuỵ người xuống vì ảnh hưởng của cú chém.
"Hộc hộc... đòn đó, hiểm thật đấy." (John)
"Của cậu cũng không kém đâu..." Kirchies nói và ngã xuống. Anh ta đã bất tỉnh. Tôi đưa cánh tay phải của mình hướng lên bầu trời, khắp khán đài vang lên tiếng hò reo, và trận đấu đã kết thúc.
"Ta tuyên bố, người thắng cuộc, Anh Hùng John!!!" (Vua Leonard)
*Em làm tốt lắm, Barbatos.*
*Ehe, thế có thưởng cho em không?*
*Haiz, được rồi, anh sẽ thưởng cho em, được chưa.*
*Hai~!*
Tôi bước đến chỗ của Kirchies, dùng [Healing] và [Refreshment] lên anh ta.
"Cậu làm tốt lắm." (Kirchies)
"Anh cũng thế." (John)
—————Chuyển cảnh—————
Chúng tôi trở lại buổi tiệc, tôi và Kirchies lúc này đã có thể nói là bạn thân với nhau. Mấy tay quý tộc đã thuê bọn mạo hiểm giả thì thì im lặng, không nói gì. Cha vợ tôi thì quyết định sẽ hoãn lại thời điểm công bố chuyện kết hôn giữa tôi và hai nàng công chúa. Kế hoạch sau bữa tiệc ngày hôm nay của tôi là sẽ ra khỏi hoàng cung và đi tham quan thành phố. Trong khi đó, mấy cô nàng kia thì nói với tôi là họ có kế hoạch riêng nên sẽ không đi cùng. Lần này, tôi quyết định sẽ ẩn đi chỉ số của mình để tránh rắc rối.
————————————————————
"Haizz, không ngờ tiệc tùng ở thế giới này lại mệt mỏi đến thế."
Lúc này đây, tôi đã trở về phòng của mình. Trước đó, cha vợ đã đưa cho tôi một cái huy hiệu hoàng gia, nó có tác dụng như giấy ra vào cổng thành. Khi đi đến đâu cũng không cần phải dừng lại để kiểm tra. Đúng là một thứ thuận tiện. Ngoài ra, ông ấy còn đưa cho tôi một cái túi gồm 50 đồng tiền vua.
Thông thường, một người ở thế giới này chỉ cần 1 đồng vàng là đủ để sống trong 3 đến 4 tháng nếu chi tiêu một cách hợp lý. Ở thế giới cũ, tôi được trả khoản $65000 một năm, vì tôi đã đi lính hơn 10 năm, với chức vụ trung tá, và nói sõi tiếng Syria, Afghan,... nên một tháng, tôi sẽ nhận khoảng $5420. Thế một người ở đây sống sót qua 3-4 tháng với một đồng vàng, có lẽ nó sẽ vào khoảng $16260~21680. Urg, ghê thật. Nhưng cái cách so sánh này thật quá là không chính xác. Nên thôi đi vậy, tôi không quan tâm nhiều nữa.
Tôi bỏ vào túi lưu trữ và biến bộ đồ của mình thành một bộ đồ đậm chất Assassin's Creed. Kèm theo hai cây Hidden Blade, tôi dắt thêm hai khẩu Taurus Raging Bull .44 cal Magnum vào hông, còn Barbatos thì được dắt trên lưng. Tay thì cầm một thanh cane sword. Thế là tôi tiến ra ngoài hoàng cung, mấy anh bảo vệ ngoài cửa thấy tôi liền đưa tay chào. Tôi chỉ gật đầu và rời đi nhanh. Ngoài tôi ra thì Kirchies cũng đi cùng, bởi vì cha vợ của tôi nhất định bắt tôi phải đưa anh ta đi theo. Haizz...
"Được rồi, ta đi chứ?" (Kirchies)
"Ừ, mà, đây là thứ mà tôi đã hứa. Nó đây..." (John)
To be continue...
————————————————————
Các bác có ý tưởng nào con pet của main không nhỉ?🐉