Biệt Chi Đầu

Chương 8




Edit: Mây – 云
Một ngày kia ở Ngự hoa viên, ta trở thành sủng phi của Hoàng đế, tỷ ấy lại là Phi tử không được yêu thương.

Ta từ nơi rất xa nhìn tỷ ấy một thân váy trơn bóng, nghe người bên cạnh đang chê cười tỷ ấy, nhìn thấy tỷ ấy cho dù cười không nổi cũng vẫn nhẹ nhàng với người nọ.

Ta luôn nhìn thấy vẻ cô đơn trong ánh mắt của tỷ ấy, ta không chỉ một lần nghĩ tới đôi mắt đầy sao dưới tán cây đào năm ấy, lúm đồng tiền tựa hoa của nữ tử.

Sau đó ta và Vương Diên ở trong cung trải qua hai năm tường an vô sự, ta nhận được ân sủng của ta, tỷ ấy sinh bệnh của tỷ ấy.

Có lúc ta cho rằng ta cứ như vậy từ xa bảo vệ tỷ ấy cả đời có khi đã là tốt rồi.



Vào khoảng giữa tháng sáu, Thái hậu từ chùa miếu lễ Phật trở về, trong cung lập tức trở nên náo nhiệt hẳn.

Tâm tư của nhóm cung phi từ nơi Hoàng đế dời đến trên người Thái hậu, bởi vì Thái hậu là chủ tử của hậu cung, ôm đùi cũng phải thôi!

Nhưng mà Thái hậu cũng thật kỳ quái, bà ấy đối với ai cũng đều bình đẳng, vô luận là con mèo con chó, bà đều đối xử đặc biệt tốt.

Hôm nay dù có ai nhắc một chút về Hoàng đế, vào thời điểm thỉnh an với Hoàng đế, bà khẳng định sẽ tận lực đề cử người đó.

Hoàng đế là một người con hiếu thuận, chỉ cần Thái hậu đề bạt, hắn liền cho phép, cứ như vậy, số lần đến cung của ta so với vị Vương mỹ nhân được cấp mặt mũi trước mặt Thái hậu còn kém hơn.

Mắt thấy danh hiệu được sủng nhất lục cung của ta bị người khác lấy đi, ta kiềm chế không được.

Vì thế đêm hôm sau, ta một thân hồng y xuất hiện tại nơi Hoàng đế thường đi qua.

Ngọc Thanh giúp ta canh chừng, chỉ cần Hoàng đế xuất hiện từ xa, ta sẽ ở dưới tán cây bắt đầu nhảy múa.

Chờ khi hắn nhìn ta, ta sẽ cùng Ngọc Thanh nhanh chóng rời đi.

Ta cùng Hoàng đế cứ như vậy vòng đi quẩn lại.

Hồng y mỹ nhân đứng dưới tán cây trong đêm trăng nhẹ nhàng nhảy múa, đế vương thiên tử chậm rãi đi về phía trước.

Mắt thấy mục tiêu không sai biệt lắm, đã hơn mười ngày ta không nhảy múa rồi.

Quả nhiên, nửa đêm, hắn đến cung của ta, nhìn thấy ta hắn liền một tay đem ta kéo đến trong ngực, nhẹ giọng hỏi.

Hắn hỏi ta: “Mấy ngày không gặp, chẳng lẽ nàng chưa một lần nhớ đến Trẫm sao?”

Ta đáp: “Bên cạnh Bệ hạ có mỹ nhân làm bạn, làm sao còn có thể nhớ đến Thần thiếp?”

Nghe ta nói xong, hắn khẽ cười một tiếng, trong giọng nói mang theo vài phần sủng nịch.

“Nha đầu A Ánh đang ghen tị à?”

Ta giương đôi mắt tức giận liếc hắn một cái, sau đó đem hắn đẩy ra.

“Thân thể Thần thiếp hôm nay có chút khó chịu.”

“Thế Trẫm thật sự đi đó nha?”

“Trẫm đi đấy?”

Hắn hỏi lại ta mấy lần, ta cũng chưa vội đáp lời, sau đó hắn thật sự xoay người hướng ra bên ngoài đi mất.

Đến khi ta cùng Ngọc Thanh chuẩn bị quay về phòng, không ngờ tới vừa mới xoay người đã bị bắt lấy cổ tay, quay đầu nhìn thấy, người nọ dĩ nhiên là Hoàng đế.

Ta cũng không phản ứng lại, cả người cứ như vậy va mạnh vào ngực Hoàng đế.

“Nha đầu không có lương tâm, thế nhưng lại dám nhẫn tâm để Trẫm ngoài cửa.”

Ta vùi đầu trong ngực, ôm chặt hắn, cảm thụ được nhiệt độ cơ thể hắn.

“Thần thiếp sao có thể không nghĩ đến người chứ, là người cùng người khác vuốt ve an ủi, quên Thần thiếp rồi.”

“Nàng lúc trước nhảy múa nhìn thấy Trẫm liền trốn tránh, Trẫm còn nghĩ nàng giận Trẫm, không muốn gặp Trẫm nữa kìa.”

Ta cũng không biết nên trả lời hắn như thế nào nên không đáp, cứ như vậy lẳng lặng ôm hắn.

Ánh trăng đêm nay thật tròn.

Chỉ là ta bị hắn dày vò cho khó chịu, hắn hôm nay phá lệ cực kì thô lỗ.

Không dịu dàng giống trước kia nữa.

Ngày hôm sau, hắn sai người đưa tới cho ta một bộ kỵ trang màu đỏ, nói mùa thu săn bắn sắp tới rồi, bảo ta đi cùng hắn.

Những năm trước khi đi săn bắn đều không mang theo cung phi bên người, năm nay có điều ngoài ý muốn gì đây?

Bất quá ta vui vẻ là được rồi.

Vì thế khi đi thỉnh an ta cố ý mặc nó để nhìn thấy vẻ mặt hốt hoảng của bọn họ, nghe được ý ganh tị của bọn họ, ta rất chi là đắc ý.

Sau đó, ta bị phạt, Hoàng hậu lấy cớ ta không tuân thủ cung quy, không có dáng vẻ của một cung phi nên có, ở trong cung ăn mặc không ra thể thống gì.

Nàng ta cưỡng chế ra lệnh cho ta thay một bộ cung trang thanh lịch khác, nói trắng ra, đám cung nhân bên người nàng ta cũng có thể không mặc mà.

Ta không tình nguyện mà đổi y phục, nàng ta giảng giải một lượt, nói cái gì mà khi nào ta nhận thức được sai lầm của bản thân thì mới có thể đi.

Nàng ta có bệnh à, những năm qua hai người bọn ta bình yên vô sự, hôm nay đột nhiên lại muốn đụng đến ta.

Ta ngẩng đầu nhìn nàng ta một cái, không tính toán mà xoay người bước đi, đi đến cửa ta liền nghĩ ra một kế, thế nên ta liền hôn mê bất tỉnh.

Không sai, ta là đang giả vờ, cũng là cố ý, cứ như vậy, chuyện vừa rồi nếu truyền ra ngoài, đại khái chuyện ta cùng Hoàng hậu cãi vã sẽ biến thành Hoàng hậu nặng nề trách móc ta.

Hoàng hậu hoảng hốt, không ngờ tới người luôn có thân thể khỏe mạnh như ta cũng sẽ mảnh mai yếu đuối như vậy.

Ta nghỉ ngơi ở buồng bên sảnh phụ của Hoàng hậu, một đoàn mỹ nhân vây quanh ta nói nửa ngày trời, lâu quá đi mất.

“Thái hậu nương nương giá lâm!”

Nghe thấy thế, ta chợt ngớ người, Thái hậu vì cái gì lại đến đây? Sao bà ấy lại để ý đến ta? Chẳng phải ta là một kẻ vô dụng nên ngoại trừ Hoàng đế ra thì đến cả chó cũng chẳng thèm dòm đến hay sao?

Trong đại điện, Ngọc Thanh thút tha thút thít đem sự tình từ đầu đến cuối nói rõ ra, Thái hậu lần đầu tiên quở trách Hoàng hậu.

Hoàng hậu cũng là lần đầu tiên bị Thái hậu răn dạy mặt mũi, không bao lâu sau – “Hoàng thượng giá lâm!!”

Cừ thật, cái gia hỏa này! Hoàng đế cũng đến đây rồi, đây là cái ngày gì vậy, hai đại chủ tử của hậu cung lần đầu tiên tề tựu.

Một lúc lâu sau, ta cảm giác được có người cầm tay của ta “A Ánh” – Hắn gọi ta.

Ta cũng hiểu được, bây giờ ta không thể giả vờ ngủ được nữa rồi, vì thế ta từ từ tỉnh dậy, mở mắt ra nước mắt lưng tròng nhìn hắn.

“Hoàng thượng, Thần thiếp làm sao vậy?”

“Nha đầu nàng không có việc gì, không có việc gì.”

Ta nhẹ nhàng gật đầu, quay đầu lại, không tiếng động khóc.

Hắn là bị ta dọa rồi, vậy nên thấp giọng dỗ dành ta.

Cuối cùng ta nói với hắn, ta muốn quay về, không muốn ở lại đây nữa.

Hắn ôm lấy ta, ra đến đại điện thì thấy Hoàng hậu vẫn đang cúi đầu bị Thái hậu răn dạy.

Khi nhìn thấy Hoàng đế, trong mắt nàng ta rõ ràng dấy lên hy vọng, vồ vập muốn đi tới để hắn nghe nàng ta giải thích.