Hạ Duy Đình cắn răng nói: ""Để cô ấy chờ đi.""
""Anh hẹn Giang Khương đó, để phụ nữ có thai đợi không thấy hổ thẹn à?""
Anh hơi buồn bực ngừng động tác lại: ""Em cũng không giúp anh.""
Kiều Diệp cười quyến rũ: ""Trước kia không phải anh tự giải quyết rất giỏi hay sao?""
Sắc mặt Hạ Duy Đình khẽ thay đổi: ""Anh không nhìn thấy.""
Cô ngẩn ra, duỗi tay ôm cổ anh: ""Xin lỗi, em không có ý đó.""
Anh cười rộ lên: ""Ừ, anh cũng vậy.""
Đối với đôi mắt mù lòa, anh lạc quan hơn tưởng tượng của cô rất nhiều.
Cô nhẹ nhàng đẩy anh ra, giúp anh sửa lại cổ áo: ""Đừng chậm trễ, đừng để Giang Khương đợi lâu. Em ở đây chờ anh.""
Hạ Duy Đình nhướng mày: ""Em hào phóng vậy à, không ghen?""
""Biết rõ hai người bàn chuyện công việc, em còn ghen, khác gì tự chuốc lấy phiền toái đâu."" Cô đẩy bả vai anh: ""Đi đi, em ở đây đợi.""
Trên mặt anh có ý cười: ""Vậy lát nữa chúng ta có thể tiếp tục?""
Cô khẽ siết tay anh: ""Làm chuyện đứng đắn trước đi.""
Anh nắm tay cô không buông: ""Đi với anh.""
""Có được không?""
Hạ Duy Đình mím môi: ""Không thấy đường, em dẫn anh xuống.""
Kiều Diệp nói: ""Như vậy cũng không hay lắm, hai người bàn chuyện công ty mà...""
""Có gì không hay, công ty là của anh.""
Hiện tại anh lựa chọn tin tưởng cô, cũng là tin tưởng chính bản thân mình.
""Được."" Kiều Diệp cười, nắm tay anh đứng lên: ""Em đi với anh.""
Hơn nửa tháng không gặp, Giang Khương gầy đi một chút, mặc đầm suông rộng thùng thình, bụng hơi hơi nhô lên. Cô ngồi trên sofa, nhàn nhã đọc tạp chí, không còn vẻ ""nữ cường"", thậm chí không hề giống như cô đến vì chuyện công việc.
Thấy Hạ Duy Đình cùng Kiều Diệp, cô đứng lên: ""Không quấy rầy hai người chứ?""
Tai Kiều Diệp hơi nóng lên, Hạ Duy Đình bình tĩnh đáp: ""Đến rất đúng lúc, lên thư phòng tôi rồi lại nói.""
Giang Khương gật đầu, hướng Kiều Diệp mở miệng: ""Chuyện của mẹ cô tôi cũng có nghe qua. Cô cũng đừng khổ sở quá, nếu cần tôi hỗ trợ cái gì, cứ tự nhiên nói.""
""Được, cảm ơn cô Giang Khương.""
Ba người ngồi trong thư phòng, thời điểm chị Thu bưng hồng trà lên, Kiều Diệp dặn mang thêm một ly nước chanh cho Giang Khương.
Kiều Diệp lặng lẽ ở một bên rót trà, thật ra mọi chuyện đều đã thuận lợi, cô vừa mới nghe Hạ Duy Đình nói biện pháp giải quyết chuyện công ty, đó là thuê thêm người chuyên quản lý tới hỗ trợ Giang Khương.
Giang Khương hơi bất đắc dĩ: ""Nếu đã là tinh anh, sao không để người đó nhận chức của tôi luôn? Như vậy tôi có thể nghỉ được một thời gian.""
""Anh ta nhận chức của cô, còn cô thay chỗ cho tôi. Được thăng chức không vui sao?""
""Nếu là trước kia khẳng định tôi sẽ rất vui, nhưng mà bây giờ..."" Cô cúi đầu, nhìn phần bụng nhô lên: ""Tôi sợ mình gánh không nổi trách nhiệm, chỉ muốn nghỉ ngơi.""
Hạ Duy Đình nhấp một ngụm hồng trà: ""Tôi tạm thời giao công ty cho cô, cũng không phải từ chức luôn. Có chuyện gì cô vẫn phải thông báo cho tôi, cho nên tôi sẽ cùng cô chia sẻ trách nhiệm. Hơn nữa có người mới phụ giúp, lượng công việc hẳn sẽ không nhiều hơn trước kia.""
""Người mới đến, cũng không biết có nguyện ý phục vụ công ty hay không.""
Hạ Duy Đình cười cười: ""Cái đó phải xem bản lĩnh của cô rồi. Mấy người cứng đầu trong hội đồng quản trị cô còn thu phục được, huống chi một người. Hơn nữa cô cũng nên tin tưởng ánh mắt nhìn người của tôi một chút, Ednd là người tôi tự mình lựa chọn, sẽ không sai.""
""Haizz, anh thật sự không phê chuẩn cho tôi nghỉ dài hạn mà.""
""Không cần lo lắng, tôi vẫn sẽ cho cô nghỉ chế độ thai sản theo đúng quy định của pháp luật. Trong lúc mang thai, nếu cơ thể quá mệt mỏi, cô cũng có thể xin nghỉ lẫn nữa. Nhưng hiện tại..."" Anh dừng một chút: ""Cô không khỏe, muốn nghỉ ngơi, cũng không phải bởi vì chuyện công việc. Ngược lại, cô càng cần làm việc để phân tán lực chú ý. Trốn tránh hay sợ hãi không bao giờ là cách giải quyết, sớm hay muộn, đều không còn đường để lui.""
Kiều Diệp ngồi bên cạnh nhìn anh thật sâu, Giang Khương cũng lâm vào trầm tư.
""Tôi không yên tâm giao công ty cho người khác, cô là người thích hợp nhất. Cô cũng từng nói sẽ không phụ kỳ vọng của tôi và chủ tịch, hiện tại xem như đang giúp tôi đi. Chờ sau khi tôi cùng Kiều Diệp trở lại, nhất định sẽ bồi thường kỳ nghỉ dài hạn cho cô, tới lúc đó cô cũng đã có đủ thời gian để thích ứng với chức trách mới.""
Ví dụ như làm mẹ chẳng hạn.
Giang Khương nói: ""Tôi còn có thể trả lời thế nào nữa, ai bảo anh làm ông chủ, anh mới có quyền quyết định. Hai người định đi Canada bao lâu, nửa năm, hay 1 năm?""
Hạ Duy Đình đáp: ""Bây giờ chưa thể xác định được, phải tìm được giác mạc thích hợp mới có thể phẫu thuật, tôi cũng hi vọng nhanh một chút.""
Còn căn bệnh di truyền của Kiều Diệp nữa, anh không nhắc tới, nỗi sợ của cô, anh không muốn người ngoài biết.
Kiều Diệp có phần áy náy: ""Giang Khương, cô vất vả rồi.""
Hạ Duy Đình nắm chặt tay cô: ""Không cần lo cho Giang Khương, cô ấy rất tài giỏi.""
Giang Khương đứng lên, định tạm biệt ra về, nhưng bị Kiều Diệp giữ lại. ""Ăn cơm rồi hãy đi, tôi còn cố ý dặn phòng bếp nấu nhiều thêm mấy món nữa.""
""Không cần phiền phức như vậy đâu, tôi về nhà rồi ăn cũng được.""
""Không phiền không phiền, thai phụ rất dễ đói bụng, giờ này tình hình giao thông cũng không tốt lắm, cô không thấy khó chịu nhưng đứa bé thì có đó.""
Nhắc đến đứa bé Giang Khương liền do dự, Hạ Duy Đình cũng nói: ""Đúng vậy, ở lại ăn cơm rồi đi, thêm người càng đông vui, coi như là tiệc chia tay cũng được.""
Chú Cát tới gõ cửa vô cùng đúng lúc: ""Hạ tiên sinh, có thể ăn cơm rồi. Còn có, bác sĩ Dung cũng đến, đang đợi ngoài phòng khách.""
Giang Khương sửng sốt, Hạ Duy Đình lại cong môi cười: ""Cậu ta tới cũng rất kịp lúc, vừa đến giờ ăn. Chúng ta nhanh chóng xuống phòng ăn một chút, bảo chị Thu dọn thêm một bộ chén đũa.""
""Được.""
""Tôi còn có việc phải về trước, hai người cứ từ từ ăn đi.""
Giang Khương hoảng hốt, nhưng Kiều Diệp giữ chặt cô lại: ""Cùng nhau ăn một bữa cơm thì có sao, tôi cho rằng hôm nay Dung Chiêu đặc biệt tới đây.""
Hạ Duy Đình chỉ cười không nói, vẫn là Kiều Diệp hiểu anh. Sáng sớm anh đã gọi điện cho Dung Chiêu, nói rằng buổi chiều Giang Khương sẽ ghé Gia uyển, Dung Chiêu không trả lời, nhưng nháy mắt đã chạy tới đây, còn không phải đặc biệt tới vì người nào đó hay sao?
Bây giờ cho dù có ngồi cùng nhau ăn cơm cười đùa, anh cũng sẽ không ghen nữa.
Chỉ có bốn người ăn nhưng thức ăn vô cùng phong phú, mỗi người một loại canh bổ, công dụng khác nhau.
""Của em thơm quá, là canh gì vậy?"" Hạ Duy Đình theo mùi hương ngửi ngửi sang hướng Kiều Diệp, tò mò như một đứa trẻ.
Kiều Diệp cười: ""Canh bồ câu hầm, thêm bột sắn dây, cho nên mùi rất đậm. Anh muốn nếm thử không?""
Cô múc một muỗng từ nồi nhỏ ra, Hạ Duy Đình cầm tay cô, đưa lên miệng: ""Quả nhiên là rất ngon.""
""Vậy chúng ta đổi phần nhé?""
Chú Cát vội vàng nói: ""Hạ tiên sinh, trong bếp vẫn còn, để tôi đổi cho cậu chủ nhé?""
Anh lắc đầu, thì thầm vào tai Kiều Diệp: ""Có hương vị của em mới ngon.""
Gò má cô đỏ ửng lên, anh rất hài lòng, vui vẻ ăn thịt cá cô gỡ xương trong chén.
Bọn họ ngọt ngào thân mật, nhưng Dung Chiêu cùng Giang Khương ngồi đối diện không được như vậy.
""Hai người show ân ái không biết chán hả?"" Dung Chiêu lẩm bẩm một câu: ""Nói đi liền đi, kế tiếp có tính toán gì chưa?"
Hạ Duy Đình không ngẩng đầu lên, đáp: ""Chữa lành mắt, nghỉ ngơi một chút rồi trở về. Không phải trước kia cậu luôn giục tôi đi càng sớm càng tốt hay sao?""
""Vậy còn Kiều Diệp? Em về nước vì căn bệnh của mẹ cùng chuyện phẫu thuật, khi nào mới dự định tiến hành mổ?""
Lời vừa nói ra, bầu không khí lập tức đông cứng.
Giang Khương dừng đũa hỏi: ""Cô có chuyện gì à, sao phải làm phẫu thuật?""
Dung Chiêu lúc này mới rõ hóa ra Giang Khương vẫn chưa biết chuyện, anh bỗng bực bội vô cớ: ""Không liên quan tới em, đừng quan tâm.""
Kiều Diệp thật ra cũng không để bụng: ""Không có gì, chỉ là phẫu thuật dự phòng ung thư thôi. Ung thư buồng trứng xem như là bệnh di truyền của nhà tôi, nếu không làm phẫu thuật, khả năng mắc bệnh rất lớn.""
Giang Khương lập tức hiểu rõ: ""À... Tôi có nghe qua chuyện này.""
Hạ Duy Đình bất mãn nói với Dung Chiêu: ""Tôi quan tâm sức khỏe của Kiều Diệp hơn ai hết, lần này đi Canada chữa mắt chỉ là một phương diện, quan trọng nhất vẫn là cô ấy.""
Bên dưới bàn, anh nắm tay cô thật chặt, không ai biết thời khắc này anh lo lắng thế nào. Gien bệnh Kiều Diệp mang trên mình giống như một quả bom hẹn giờ, nguy hiểm đến tính mạng, chuyện anh sống cả đời trong bóng tối sao có thể sánh bằng.
Dung Chiêu nhìn Kiều Diệp nói: ""Đã quyết định rồi à? Em cũng biết hiện tại cách trị liệu của bệnh này ở nước ngoài không khác mấy trong nước.""
Cô chưa kịp trả lời, Hạ Duy Đình đã nhíu mày: ""Vậy thì sao? Cậu cho rằng cô ấy không nên xuất ngoại cùng tôi, nên ở lại Hải thành ư? Có phải cậu quan tâm sai người rồi hay không?""
Rõ ràng anh cho rằng mình sẽ không ghen, nhưng nhìn thấy Dung Chiêu lo lắng Kiều Diệp, anh không nhẫn nhịn được.
""Tôi chỉ lo rằng suy nghĩ của cậu ảnh hưởng đến quyết định của em ấy..."" Dung Chiêu chưa kịp nói xong đã thấy Giang Khương che miệng đứng lên, anh liềnkhẩn trương hỏi: ""Em đi đâu vậy?""
""Xin lỗi.... Đi toilet!"" Giang Khương cố hít thật sâu, nhưng không nén được cơn ốm nghén, đành vội vã chạy vào nhà vệ sinh.
Kiều Diệp vỗ vỗ cánh tay Hạ Duy Đình: ""Không sao đâu, để em đi xem cô ấy, chắc là ốm nghén.""