Biết Bao Giờ Ta Mới Có Thể Quay Về Bên Nhau

Chương 25: Chương 25





Lâm Trạch, cậu mau mau đi điều tra tất cả mọi thứ liên quan đến Dương Lạc Lạc cho tôi!
Trần Minh Ngôn ngồi chéo chân mà ra lệnh cho thư ký của mình, không biết lần này anh ta muốn tìm thông tin liên quan đến cô có gì không nữa, chẳng lẽ muốn thực hiện kế hoạch còn dang dỡ năm xưa sao? Lời cầu hôn năm đó tính đến nay cũng đã hơn sáu năm, anh ta chưa tìm ra đáp án và lần này nhất định phải biết nguyên do cô từ chối một người hoàn hảo như mình.
Thư ký Lâm cũng bắt đầu bước ra ngoài làm theo những mệnh lệnh khi nãy của ông sếp khó tính đang ngồi trong phòng than thở đủ số chuyện trên cuộc đời.
Thật ra, Minh Ngôn và Lạc Lạc là những người bạn có quen biết nhau từ rất lâu rồi nếu như tính đến ngày hôm nay chắc hẳn cũng đã hơn hai mươi năm.
Năm xưa, Lạc Lạc không khác gì một hot girl ở trong trường cả.

Cô có một nét mặt xinh xắn, đầy sự hồn nhiên trong đấy.

Lúc nào cô cũng luôn tươi cười vì cuộc sống hiện tại của mình cũng rất ổn, dù chưa tìm được thân thế thật sự của mình nhưng mọi người xung quanh họ đều rất tốt với cô.
Ngoài những sự đáng yêu, xinh đẹp đó ra thì Lạc Lạc lại còn rất tốt bụng.

Còn nhớ, năm đó hình như là vào cái năm cô vừa tròn 18 tuổi, độ tuổi của sự hồn nhiên.
Quay trở về năm thanh xuân lúc 18 tuổi của Lạc Lạc.

Ngày hôm nay là sinh nhật của Lạc Lạc, cô rất vui mừng khi có khá nhiều người nhớ đến ngày đặc biệt ấy mà họ còn tặng cho cô những món quà hết sức ý nghĩa nữa chứ!
- Á! Đau...!quá!
Đang trên đường tung tăng, tung tăng đi học cô vô tình va phải một thanh niên nằm trong độ tuổi 20.

Cái tên này cao một cách lạ thường, khiến cô chỉ có thể dùng cách ngước mặt lên để dễ dàng cho việc nói chuyện mà thôi! Đến bản thân cô có chiều cao cũng không gọi là thấp nhưng lại gặp phải cái tên cao tận m9 thế này thì coi như thua.
- Bộ không có mắt nhìn đường à? Hay cô bé đây là muốn tạo nên sự chú ý đặc biệt của anh à?
Ngay cảm nhận đầu tiên khi vừa gặp mặt phải cái tên này thì Lạc Lạc cô đã chẳng ưa tẹo nào rồi, người gì đâu mà vô duyên quá! Đã hiểu gì về người ta đâu mà nói nặng nhẹ như thế! Đúng là quá tự cao về bản thân mình nên đi đâu cũng nghĩ mọi người chính là fangirl của mình ư?
Đúng là một kẻ b3nh hoạn, ảo tưởng.

Ngay trong lúc ấy, cô có vài việc cần phải giải quyết nên liền đi ngang qua Minh Ngôn một cách vô tình, điều đó càng gây nên sự chú ý đặc biệt dành cho cô.
- Cô gái này có vẻ rất thú vị đây! Lần đầu tiên có một cô gái dám hiên ngang nói năng ngông cuồng như thế với mình!
Năm đó, Lạc Lạc đã ghi lại nhiều ấn tượng vô cùng sâu sắc đối với Minh Ngôn.

Mỗi ngày, sau khi tan học xong anh ta liền mạo muội đứng trước nhà trọ của cô cả.

Riết rồi ngày qua ngày cô cảm thấy rất phiền phức nên đã đành hẹn cái tên tự cao tự đại về mình này ra nói chuyện phải quấy.
- Nè, sao anh cứ bám lấy tôi chẳng khác gì kẻ bám đuôi hả?
Trong lúc tức giận nên những lời nói cô đưa ra có phần kém duyên một chút nhưng tất cả cũng là vì cái tên ngu ngốc đáng ghét này thôi! Mắc cớ chi lại cứ thích bám đuôi người khác như vậy chứ? Liêm sỉ đang nằm ở đâu?
Dù bản thân đã phải hứng chịu cơn thịnh nộ kia của cô gái tầm thường tên Dương Lạc Lạc này nhưng dường như anh ta chẳng có chút bực bội gì cả mà thay vào đó là một niềm vui hiện rõ ra trên khuôn mặt.

Chẳng lẽ đây được gọi là cảm xúc đầu đời hay sao?
- Ê, tôi đang nói chuyện với anh đấy? Sao không trả lời tôi đi, làm ơn đừng đi theo tôi nữa mà!
Lạc Lạc khá khó chịu, không nghĩ rằng trong môi trường danh giá chuyên đào tạo những học sinh ưu tú nhất lại có mấy thành phần như thế này đây! Miệng thì luôn muốn người khác phải học cách tôn trọng chính mình nhưng bản thân lại không tôn trọng ai.


Chỉ là một câu hỏi bình thường mà cũng không chịu trả lời cho tử tế nữa chứ!
Lạc Lạc ngước mắt, tay chống nạnh lên mà nhìn chằm chằm vào anh ta chẳng khác gì mấy cô gái trẻ trâu cả, nhìn vào hình ảnh này mà thêm buồn cười thôi!
Minh Ngôn đặt tay lên khuôn mặt trắng hồng hào ấy như đang sắp sửa thực hiện điều gì đó vậy, trông thần bí vô cùng.

Đừng nói là...!Cái tên đáng ghét này đang định làm chuyện đồi bại với các cô gái nhà lành như cô hay sao?
- Em có muốn làm bạn gái tôi hay không?
Đương nhiên câu trả lời sẽ là không rồi! Chỉ vừa mới gặp được nhau, từng câu nói và suy nghĩ của nhau vẫn còn chưa hiểu rõ được thì nói gì là nhắc đến hai chữ đó.
Lạc Lạc khó lòng nào tin vào những điều mà tên Minh Ngôn này đã nói, thật sự rất gian xảo! Có khi đó là chiêu trò lừa gạt tình cảm của người khác chẳng hạn.
- Anh bị điên à?
Cô săn tay áo của mình lên,và hiện đang rất sẵn sàng cho việc chiến đấu hiện tại.
- Em rất thú vị đó nha, kiểu người như em rất phù hợp với tôi!
Đúng là không phải ai đẹp đẽ, trông sạch sẽ là cũng đều bình thường hết.
- Anh bớt khùng lại giùm tôi.

Rõ ràng tôi và anh quen biết nhau còn chưa được nửa tháng thì nói yêu yêu thích thích cái gì?
Trần Minh Ngôn cứ tưởng rằng những gì bản thân mình nói chính là sự giả tạo, định đùa một tí nhưng không ngờ cô gái đặc biệt này không giống bao người khác.

Cảm giác có gì đó rất khác lạ!

Chẳng lẽ cô ta không thích con trai ư? - trong lòng anh rung rung suy nghĩ về câu chuyện này.

Một người hoàn hảo lại còn quyến rũ thế này ấy mà bị người khác hất hủi, không xem trọng lời nói của mình.

Haha chẳng lẽ cái đích danh Badboy của trường sắp tan biến rồi sao? Thích thật rồi à? Dù khoảng thời gian quen biết nhau chưa được bao lâu nhưng tình cảm trong anh chàng badboy này đang dần nở rộ à?
Lạc Lạc chỉ biết cúi đầu nói lời tạm biệt sau đó đi về phòng của mình mà không cần suy nghĩ thêm, bấy nhiêu đó đã quá đủ cho thực tại hiện bây giờ.
Tính tình của Lạc Lạc là một người hết sức hoà đồng và ôn nhã nhưng không ngờ hôm nay cái tên này lại khiến cô khó chịu đến như vậy! Vừa ra về là liền bị chặn đầu xe, cảm giác này thật sự rất khó chịu.
- Ơ thế em không phải fan girl của tôi à? Cứ ngỡ em rất thích tôi làm điều này cơ chứ!
Vì quá ái ngại, Trần Minh Ngôn diện ra một câu trả lời hết sức vô lý khó thuyết phục được người nghe.
Nghe xong câu nói đó,cô cũng có quay đầu lại mà nhìn anh ta nhưng thật sự trong đôi mắt xinh đẹp này chỉ hiện lên hai chữ “đáng ghét” mà thôi!
“Cô nàng đáng yêu này nhất định phải là của mình!” vừa lần đầu gặp được cô thì anh ta dường như đã có một cái cảm giác gì đó là lạ, chẳng lẽ là “yêu ngay cái nhìn đầu tiên” mà mọi người vẫn hay nói ư? Nhưng dù nếu có như vậy thì tên này cũng không làm được thế bởi vì danh tiếng bad boy lạnh lùng ngày nào, thay bồ như thay áo vậy thì có yêu ai thật lòng chứ?
- Phiền phức!.