Biến Yêu Thành Cưới

Chương 60: Tất cả đều là lời nói dối




Dương Cẩm Ngưng trở lại biệt thự Dạ Hoa, Cố Thừa Đông vẫn chưa về. Cô gọi điện cho anh, không phải là không có người nghe, mà là bên kia tắt máy. Sự bất mãn trong lòng cô càng lúc càng lớn dần, cô ngồi trong phòng khách, không nói một lời, không làm gì, chỉ ngồi lặng im như thế. Dì Hoàng thấy bộ dạng cô như vậy, cũng không tới quấy rầy, lập tức đi làm cơm. Cơm nước xong xuôi, bà phát hiện Dương Cẩm Ngưng vẫn ngồi nguyên như vậy, trong lòng cũng cảm thấy lo lắng.

“Cãi nhau với cậu chủ sao?” Giọng nói của dì Hoàng vừa có sự thăm dò, vừa mang theo một tiếng thở dài của người từng trải. Vợ chồng mà, có bao giờ là hết cãi vã, bất đồng ý kiến một chút là bắt đầu cãi nhau.

“Không.” Dương Cẩm Ngưng lắc đầu, cô muốn cãi nhau, nhưng không tìm được người.

Dì Hoàng nhìn cô một lúc, dường như nghi ngờ câu trả lời của cô: “Thôi không cần giấu diếm bà già này đâu. Trước khi ra khỏi nhà, sắc mặt cậu chủ nhìn có vẻ không được tốt lắm, đi cũng vội vội vàng vàng.”

“Anh ấy về nhà?” Dương Cẩm Ngưng kinh ngạc, cô còn tưởng anh không thèm về.

Dì Hoàng gật đầu: “Rất gấp, hình như vội vã đi làm gì.” Nói xong, phát hiện vẻ mặt Dương Cẩm Ngưng rất khó coi, bà vội vàng bổ sung, “Là tôi đoán.”

Dương Cẩm Ngưng im lặng, xách túi chuẩn bị ra khỏi nhà.

“Không ăn cơm sao?” Dì Hoàng ở phía sau kêu lên.

(hic… tội nghiệp dì, giúp việc cho đôi này đúng là một cách để dì rèn luyện tim>

Dương Cẩm Ngưng cũng biết bản thân mình vô cùng đáng ghét, cô nghe thấy, nhưng không muốn trả lời.

Cô cũng không muốn nghĩ xem Cố Thừa Đông đi đâu nữa, đành phải tới bệnh viện. Ở đó gặp Dương Lập Hải, Tả Tần Phương, Dương Nhất Sâm, cô mới cảm thấy an tâm, chí ít họ cũng là người nhà của cô.

Đáy lòng cô dường như cũng đã ý thức được một số chuyện, nhưng tới lúc cần cô đưa ra một quyết định thì cô lại không muốn nghĩ, không muốn lựa chọn. Trước đây, cô ghét nhất là những người hay do dự, vừa làm bản thân lỡ dở, vừa hại người khác. Vậy mà lúc này cô lại như vậy, thậm chí còn không dám nghĩ tới kết quả của tất cả rồi sẽ thế nào.

Mặc dù trong lòng cũng đã nghi ngờ, nhưng cô vẫn mong muốn người gây ra tai nạn kia thay đổi lời nói lúc trước, rằng tất cả mọi chuyện không liên quan tới Cố Thừa Đông. Cô không có chứng cớ cho nên sự thật mới không như vậy, cô muốn mọi chuyện sẽ diễn biến theo như hướng mà cô mong chờ. Nhưng đáy lòng cô lại có chút bất an, tâm lý mâu thuẫn vô cùng, khiến cô chán ghét bản thân.

Ở trong bệnh viện, cô vẫn cười nói vui vẻ với vợ chồng Dương Lập Hải, cùng họ đi ăn, rồi mua cơm về cho Dương Nhất Sâm.

Dương Nhất Sâm có thể cảm nhận được tâm trạng bất ổn của cô, anh nhận lấy hộp cơm, chậm rãi ăn.

Dương Cẩm Ngưng nhìn anh ăn cơm, vẫn may, bọn họ không xảy ra chuyện gì, chứ nếu không, cô thật sự không biết phải ăn nói thế nào với bố mẹ nuôi.

Ăn xong cơm tối, Dương Nhất Sâm đặt bát sang một bên, nói: “Muộn rồi, em về nhà đi!”

Cô lắc đầu: “Hôm nay em ở lại đây, để bố mẹ về nghỉ ngơi.”

Cô lúc nào cũng cố chấp như vậy, không nghe lời khuyên của người khác. Nhưng lần này anh không im lặng được: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“Gì cơ?”

“Mấy hôm nay em rất không bình thường.”

“Em vẫn ổn, làm gì có chỗ nào không bình thường.”

Dương Nhất Sâm nhìn cô hồi lâu: “Vì Cố Thừa Đông sao? Anh ta khiến em không thoải mái sao?”

“Em nói rồi, em vẫn ổn.”

“Anh ta khiến em không thoải mái, nhưng em lại không muốn thừa nhận, em cảm thấy thừa nhận thì sẽ chứng tỏ em quan tâm anh ta. Cho dù em có quan tâm, em cũng sẽ phủ nhận, bởi vì tình cảm của em nhất định phải nhiều hơn anh ta. Một khi em quan tâm anh ta nhiều hơn anh ta quan tâm em, em sẽ cảm thấy bất an. Em chính là không chịu thừa nhận, em yêu…”

“Được rồi!” Dương Cẩm Ngưng đứng đậy, nhìn Dương Nhất Sâm, cô định nói gì nhưng lại có điện thoại, vì thế đành phải nén oán giận trong lòng xuống: “Em ra ngoài nghe điện thoại đã.”

Nhìn cô ra khỏi phòng, Dương Nhất Sâm thở dài.

Dương Cẩm Ngưng đi tới góc khuất của hành lang. Giống như một thói quen, lúc nhận điện thoại cô đều tới đứng trước cửa sổ, dù cho không phải thưởng thức cảnh đẹp bên ngoài thì cũng có thể phóng tầm mắt xa một chút, chí ít không phải nhìn bức tường đơn điệu.

Luật sư Trương gọi tới. Cô thậm chí trách bản thân vì sao không nổi giận mà lại có thể lãnh đạm nghe anh ta nói từng câu từng câu, ý tứ rõ ràng rành mạch, đại loại là anh ta muốn rút khỏi vụ kiện này, vô cùng áy náy với cô.

Lực lượng đại diện cho chính nghĩa đấy, thế nhưng khi đứng trước sự thật rồi vẫn có thể phớt lờ. Cuối cùng cũng vẫn là cuộc sống, tinh thần vứt sang một bên, ăn no mặc ấm mới là quan trọng, hàng nghìn năm qua đều như vậy.

“Vì sao?” Cô muốn biết nguyên nhân.

“Thật ra chuyện này có thể coi như là chuyện gia đình nhà cô, cho nên cô hẳn là rõ hơn ai hết!”

Dương Cẩm Ngưng nắm chặt di động, lặng im. Một cơn gió ùa vào làm mái tóc cô khẽ bay, cô đưa tay gạt những sợi tóc lộn xộn vào sau mang tai.

Không nghe thấy cô lên tiếng, đối phương lại tiếp tục nói: “Tôi tin, toàn bộ Mạc Xuyên sẽ không có ai dám nhận vụ án này, vì vậy…”

Dương Cẩm Ngưng im lặng rất lâu, rồi đột ngột chấm dứt cuộc gọi.

Cô đứng chôn chân tại chỗ, gió vẫn thổi, tóc cô vẫn bay loạn, nhưng lần này cô mặc kệ. Cô nắm chặt di động trong tay, cố gắng khống chế kích động muốn quẳng điện thoại đi. Cô tự nhủ, mình phải lý trí, phải thật lý trí.

Cô để vợ chồng Dương Lập Hải quay về nhà, tối nay cô sẽ ở lại đây trông coi Dương Nhất Sâm. Bởi vì một vài chuyện xen ngang cho nên anh cũng không hỏi cô vì sao lại trầm mặc như vậy.

Nằm trên chiếc giường nhỏ, Dương Cẩm Ngưng không ngủ được, lòng mỗi lúc một nặng nề. Nỗi phiền muộn dường như vẫn lang thang trong ngực cô, khuấy đảo đến mức khiến cô bất an.

Lúc tiếng chuông di động vừa vang lên, cô lập tức tỉnh giấc. Nhìn thoáng qua cái tên trên màn hình, cô nhẹ nhàng ra cầm điện thoại ra khỏi phòng bệnh.

Cái tên kia vô cùng quen thuộc nhưng giây phút này cô tuyệt đối không hề chờ mong nó, thậm chí, nó xuất hiện giống như đổ thêm dầu vào ngọn lửa trong lòng cô.

Trong hôn lễ, bạn bè của anh đều ngầm ám chỉ để cô biết mình biết ta. Anh yêu người con gái kia, tình nguyện thay cô chăm sóc người nhà, tình nguyện lưu lại một chốn riêng cho người anh yêu, tình nguyện ở một nơi khác bên ngoài. Anh yêu sâu đậm như vậy, cho dù tại thời điểm cô xảy ra tai nạn, thì người anh quan tâm nhất vẫn là chị gái của người anh yêu.

Cô chỉ muốn có một người có thể tốt với cô, coi cô là duy nhất, coi cô là người quan trọng nhất, nhưng vì sao lại khó như vậy?

Cô cũng đã từng muốn nghe được câu nói từ chính miệng anh: Em chính là người anh yêu nhất…

Yêu cầu ấy, đúng là rất cao, vô cùng cao…

Dương Cẩm Ngưng nhìn màn hình lóe sáng liên tục, rất lâu cô mới ấn nút nghe.

“Dương Cẩm Ngưng…”

Anh gọi đầy đủ tên cô, không biết anh gọi Suzie như thế nào? Tiểu Tô hay Tây Tây? Sự đối lập rõ ràng như vậy, khiến cô càng thêm tức giận.

“Tôi đang nghe.” Cô nắm chặt di động.

“Nếu như anh chỉ còn hai bàn tay trắng, em có còn muốn tiếp tục ở bên cạnh anh?”

Đúng là chuyện cười, anh dựa vào cái gì mà cho rằng sau khi đã làm bao nhiêu chuyện như vậy rồi mà cô còn tình nguyện chung sống tiếp với anh, còn tiếp tục tự chịu tủi thân? Cả đời này, cô có gây oan ức cho ai cũng sẽ không bao giờ chịu để mình ấm ức. Hay là anh cho rằng cô như mấy cô nữ sinh kia không thể không say mê anh? Cả ngày chỉ biết sống vì yêu, chết vì yêu?

Anh dựa vào cái gì mà cho rằng cô không có anh thì không sống được?

“Hai bàn tay trắng?” Dương Cẩm Ngưng cười, “Đừng có đùa nữa. Chưa nói đến anh hai bàn tay trắng, cho dù anh có gia sản bạc triệu tôi cũng không muốn tiếp tục chung sống cùng anh. Có phải vì thời gian qua tôi dịu dàng với anh như vậy nên anh nghĩ tình cảm của tôi đối với anh sâu như biển? Tôi nói cho anh biết, những thứ đó đều là giả, tất cả đều là giả. Tôi làm như vậy trước mặt anh chỉ là vì muốn có được sự tin tưởng của anh, cuối cùng sẽ để anh phải đâu khổ. Anh có phải là đang rất đau khổ không? Đúng là đã cho rằng tôi yêu anh muốn chết phải không? Tỉnh táo lại đi, tôi làm sao có thể yêu anh…”

Cô không nghe thấy anh nói gì, nhưng cô nghĩ, cô rốt cuộc cũng đã thắng anh, chí ít là chính cô lựa chọn từ bỏ anh, chí ít, cô làm tổn thương anh đầu tiên.

Cho dù đánh thương kẻ địch một nghìn phần mình cũng bị thương tới tám trăm phần thì cô cũng sẵn sàng chịu tám trăm kia.

“Tất cả mọi thứ đều là tôi đang diễn trò, mong anh khó chịu mà thôi. Anh cảm thấy, tôi có thể yêu một người đàn ông cưỡng – gian tôi hay sao?”

Không thể, cho nên cô mới làm tất cả để diễn trò, để khiến anh không thoải mái, cho dù là để đền bù tổn hại của chính cô. Cô rốt cuộc cũng làm được rồi, thật tốt… tốt đến mức cô phải bật cười liên tục.

Năm xưa, khi cô và Dương Nhất Sâm quyết định cùng nhau rời khỏi thành phố này, đi tới một nơi sống cuộc sống của riêng họ, thậm chí bọn họ đã lên kế hoạch con đường tương lai sẽ thế nào, kế hoạch sẽ sinh sống ra sao. Bọn họ khi ấy, chỉ cần qua những ngày tháng yên ổn là được rồi, không cần quá nhiều tiền, không cần trở nên quá nổi bật. Cô cũng muốn cùng anh rời khỏi thành phố này, chỉ cần bọn họ rời xa nơi đây là cô sẽ không phải lo lắng quá khứ của mình bị anh phát hiện, cô cũng có thể giống như một tờ giấy trắng, làm tươi mới màu sắc bức tranh cuộc sống của chính mình lại từ đầu.

Một ngày trước ngày bỏ đi, cô đi tạm biệt một vài người bạn trước đây của mình.

Các bạn biết cô sắp đi xa cũng quyết định đóng góp tiền tới một nhà hàng xa hoa nhất mở tiệc chia tay. Cô tưởng đó sẽ là lần gặp mặt cuối cùng với những người bạn chứng kiến cô từng bước sa đọa, phương thức chia tay như vậy cũng không đến nỗi nào.

Các cô ngồi trong phòng cao cấp của một nhà hàng xa hoa, mọi người cũng nhau nói những chuyện xấu xa của nhau, nói đến náo loạn ầm ĩ.

Cô đã rất lâu rồi không trải qua những ngày như vậy nữa nên cảm thấy không thích ứng kịp, liền mượn cớ uống nhiều quá muốn đi ra ngoài cho thoáng gió.

Nhưng thật không ngờ, cô lại may mắn như vậy, bắt gặp được mẹ con Tô Tình và Diệp Vãn Hi. Hai bọn họ hình như đang tranh cãi chuyện gì, có lẽ Tô Tình sai Diệp Vãn Hi đi làm chuyện gì đó nhưng cô ta không muốn. Cuối cùng, Tô Tình phát hỏa: “Mày cũng không phải không biết sức khỏe của em gái mày, sau này chúng ta phải làm sao? Mày thể suy nghĩ vì mẹ được sao?”

Không biết Diệp Vãn Hi có bị câu nói kia làm động lòng hay không.

Dương Cẩm Ngưng lúc ấy cảm thấy rất kỳ lạ, cảm giác mẹ con họ lại đang chuẩn bị làm chuyện gì xấu xa.

Vì vậy cô đi theo sau, thấy Tô Tình đưa cho một nhân viên ít tiền và một bao thuốc bột gì đó, dặn dò hắn ta vài câu, đối phương ra dấu OK.

Dương Cẩm Ngưng có một linh cảm chẳng lành, vốn dĩ nhìn thấy Tô Tình cô cũng chẳng vui vẻ gì, nhưng vẫn cảm thấy tò mò.

Cô đi theo nhân viên kia, thấy hắn ta bưng một khay rượu vào một gian phòng khác, qua khe cửa mở ra cô nhìn một người đàn ông nhưng không rõ tướng mạo.

Cô ngẫm nghĩ lại câu nói mà Tô Tình nói với Diệp Vãn Hi, có lẽ là do sức khỏe Suzie quá kém nên Tô Tình căn bản không còn cách nào khác, chỉ có thể dựa vào Diệp Vãn Hi.

Làm thế nào để Diệp Vãn Hi có tiền đồ đây? Chỉ có thể là kiếm một người đàn ông giàu có.

Nghĩ tới đây, cô không khỏi nghĩ mình nên làm gì. Chuyện Tô Tình muốn làm chính là chuyện mà cô muốn phá hoại, không cho bà ta được như ý nguyện.

Người đàn ông kia có vẻ đã uống rất nhiều rượu. Cô nhân lúc không ai để ý, lẻn vào trong phòng, nhìn thấy trên bàn rượu đúng là quá nhiều vỏ chai, người đàn ông kia dường như đã không còn tỉnh táo.

Cô nhìn hắn ta, diện mạo rất được, khiến cô nhịn không được rất muốn chửi thề, Tô Tình kia quả nhiên là mắt nhìn người đáng nể phục.

Cô giúp dìu hắn ta ra ngoài, bởi vì cô nghĩ, chắc chắn không còn bao lâu nữa bà ta sẽ đến “nghiệm thu” người đàn ông này. Nghĩ vậy, cô mơ hồ có chút hưng phấn.

Cô đưa hắn ta tới khu ghế lô của mình, mặc kệ anh ta say bí tỉ ngồi một bên, bạn bè hỏi là ai cô cũng chỉ nói một là người quen, thấy anh ta say khướt nên đưa tới đây, lát nữa tìm một phòng thuê cho anh ta nghỉ lại là được.

Mãi tới khi sắp tan cuộc, cô mới chỉ vào một bạn học nam, nhất định đòi cậu ta cởi áo cho mượn, mặc lên người đàn ông kia, hơn nữa còn làm rối bù tóc anh ta, khiến anh ta vô cùng giống một tên lưu manh. Quả nhiên, đẹp trai cũng cần nhờ vào ăn mặc.

Cô còn cố ý vò nát quần áo anh ta, vì vậy ai nhìn qua cũng sẽ nghĩ anh ta là một tên lưu manh đẳng cấp.

Dương Cẩm Ngưng vô cùng hài lòng với kết quả, bạn bè của cô cho dù tò mò nhưng cũng biết tính tình cô cổ quái cho nên cũng không lấy làm kinh sợ.

Cô chỉ đang suy nghĩ, Tô Tình và Diệp Vãn Hi nhất định sẽ tìm tới người đàn ông này, còn cô đã lẫng tay trên của bọn họ, suy nghĩ này khiến cô cảm thấy dòng máu xấu xa u ám trong người mình lại đang trào dâng mạnh mẽ.

Kết quả đúng như cô dự liệu, hai mẹ con họ quả nhiên tới phòng kia tìm người, thậm chí còn sang hai ba gian phòng bên cạnh tìm.

Cô đỡ người đàn ông này cố ý đi ngang qua trước mặt Tô Tình và Diệp Vãn Hi, quan sát vẻ mặt của mẹ con họ, trong lòng sung sướng không gì sánh được. Năm đó, cô cố ý ấn đầu người đàn ông ấy cúi xuống, hai mẹ con Tô Tình đương nhiên không biết người mà họ tim chính là người mà cô đang dìu,

Cô thích là chuyện xấu trước mặt người khác nhưng không để người ta phát hiện, như vậy cũng được coi là đã đạt tới một cảnh giới cao rồi.

Làm xong tất cả, cô cảm thấy người đàn ông này thật sự là một gánh nặng, cô đi tới quầy tiếp tân, đặt một phòng cho anh ta qua đêm, vậy cũng coi như không làm anh ta thất vọng. Cô vẫn còn có chút tiếc tiền.

Cô cầm lấy tấm thẻ phòng, chuẩn bị đi lên lầu rồi về nhà. Đi được một lúc lại có người đuổitheo cô, nói căn phòng kia có chuyện nên đổi một căn phòng khác, đối phương tự mình đưa cô lên lầu. Cô mơ hồ cảm thấy điều gì không ổn, nhưng không biết rõ là cái gì, chỉ có thể đi theo sau người đàn ông kia.

Rốt cuộc, cô đưa được người đàn ông kia vào gian phòng, bật đèn lên mới phát hiện gian phòng này vô cùng kỳ lạ, rất nhỏ, hơn nữa chỉ có duy nhất một chiếc giường. Lúc cô mở cửa quay về mới phát hiện, cửa đã bị khóa.