Biến Yêu Thành Cưới

Chương 40: Cô không muốn anh chết




Dương Cẩm Ngưng cảm thấy mình hình như đã mộng mị một giấc thật dài. Trong mơ cô thấy toàn những cảnh khiến cô chán ghét, cô chưa bao giờ trải qua những việc ấy. Lần thứ hai cô tỉnh lại, đập vào mắt cô là khung cảnh thật lạ lẫm, ngôi nhà xa lạ, hơi thở xa lạ. Cô thử cử động cánh tay, rất đau, đầu cũng rất đau, cơ thể cũng rất đau, nơi nào cũng đều đau nhức.

Chính cô cũng hiểu rõ, toàn bộ những thứ này đều không phải là ảo giác. Cô thật là ngu xuẩn, khăng khăng dùng những cách ngu ngốc đó làm anh tức giận, sau đó người chịu thiệt chính là bản thân mình.

Cửa bị đẩy ra, Cố Thừa Đông chậm rãi đi vào.

Cô không có chút cảm xúc, chậm rãi ngẩng đầu, nhìn người đàn ông trước mặt. Hình như cho đến bây giờ cô cũng chưa từng hiểu anh. Rốt cuộc, anh là loại đàn ông như thế nào?

Cố Thừa Đông dừng lại ở bên giường, “Cảm thấy ấm ức sao?” Anh ngờ vực nhìn cô, “Anh nói rồi, anh không phải là người tốt.”

Anh chỉ nói một câu, trong mắt cô liền hiện lên vẻ khiếp sợ, khiến anh rất thỏa mãn. Anh ghét thấy sự quật cường trong mắt cô, nó làm anh bị kích động, cũng phát sinh ý nghĩ muốn hủy diệt tất cả.

Cô ngơ ngác nhìn anh, trong ánh mắt có chút bi thương. Chính cô cũng tự cười mình, sống trong sung sướng quá lâu thì không chịu được gian khổ. Cuộc sống bị người khác sỉ nhục như vậy, trước kia cô đã từng trải qua, không có gì là không chịu được.

“Nếu đã cảm thấy tôi phiền phức như vậy, sao còn không buông tha cho tôi?” Cô mệt mỏi, một câu nói ấy dường như đã hao tốn toàn bộ sức lực của cô.

Sự ngạo mạn của cô đã bị tiêu tán dưới sự chà đạp của anh.

Giống như nỗi sợ hãi ẩn sâu trong lòng cô đã bị anh lôi ra ngoài. Những hình ảnh cô không muốn hổi tưởng, cứ từ từ bị xé thành những mảnh nhỏ tiến nhập vào trong óc anh, nhắc nhở anh những hồi ức mà cô vĩnh viễn không muốn nhớ lại.

Cố Thừa Đông nhìn cô, vì sao ư? Chính anh cũng không biết. Anh vì sao phải buông tha cho cô? Ai sẽ buông tha cho anh?

Sau khi Cố Thừa Dông rời khỏi, người giúp việc mới cầm thuốc vào. Cô không chịu để người khác bôi thuốc, kêu người ta mau đi ngoài. Khi không còn ai, cô mới tự mình cẩn thận lau những chổ bị thương.

Dương Cẩm Ngưng bị nhốt ở một nơi xa lạ, ngôi nhà không lớn, duy nhất một tầng, chỉ có lầu hai hơi thấp, Bên cạnh ngôi nhà có bãi cỏ rất rộng, trên bãi cỏ có con đường bằng đá khúc khuỷu, nối liền với con đường bê tông bên ngoài. Cô đây hai ngày, chỉ có một giúp việc chăm sóc cô, Cố Thừa Đông cũng không tới nữa.

Đau nhức trên người lúc có lúc không, lúc không quá nghiêm trọng, cô xuống lầu. Cô nhớ đến những chuyện mình đã làm trước kia, không khỏi thấy mình ngu ngốc. Cô đã nghĩ cuộc hôn nhân này theo một cách quá đơn giản. Cũng có thể là do bản thân cô tha thiết muốn thoát khỏi cuộc hôn nhân này, cho nên phàm là chuyện gì có liên quan đến nhà họ Diệp, cũng đề khiến cô mất đi lý trí, rơi vào trong điên cuồng. Diệp gia là vết thương không cách nào lành lại trong lòng cô, một khi nhắc đến, luôn là những kí ức buồn.

Nếu như người kia không phải Diệp Vãn Hi, e rằng cô cũng không làm ra những chuyện đó, mà dùng lý trí để cư xử với cuộc hôn nhân này, suy nghĩ làm sao để lôi kéo chồng của mình trở về. Cô giống như một phần tử cực đoan vậy, lại làm ra những chuyện cực đoan.

Cô nghỉ ngơi hai ngày rồi, tất cả tâm tư tình cảm cũng đã trở về. Đối với bất cứ một người đàn ông nào, biết vợ mình làm ra những chuyện như vậy, chắc hẳn đều không thể hòa nhã cho được. Là do chính cô kỳ vọng quá cao, luôn mong người khác ai cũng là một công dân có phẩm chất đạo đức tốt, mà chưa từng yêu cầu như vậy đối với bản thân mình. Thậm chí cô có chút quá đáng trong cách cư xử của bản thân, nếu người khác làm tổn thương cô, cô sẽ coi chuyện là tổn thương họ là chuyện đương nhiên. Diệp Vãn Hi cũng không sai, nhân phẩm của cô ta cao hơn. Nhưng những chuyện đả kích nhà họ Diệp, cô cũng chưa từng hối hận.

Nhưng cuộc hôn nhân của cô, ngày hôm nay đã đi tới nông nỗi này..

Cỏ xanh khẽ lay trên mặt đất, cô cầm một ngọn cỏ lên, đặt trong tay từ từ xé.

Cố Thừa Đông hiện rõ cái bản thân kia trước mặt cô là chính cô tự chuốc lấy. Cô không nên khiến người khác tức giận. Kết quả phải trả giá như vậy, cô rõ ràng đã biết, nhiều lúc tỏ ra yếu đuối mới là cách thông minh, nhưng cô học không được.

Nhưng cuộc hôn nhân của cô, nên làm thế nào đây?

Tiếp tục như thế này? Vĩnh viễn cũng hi vọng ước muốn của bản thân thành hiện thực? Nhưng đến cuối cùng cô mong muốn cuộc sống của mình có hình dạng thế nào?

Không biết, ngay cả chính cô cũng không biết mình muốn có cuộc sống như thế nào nữa …

Nhưng cô nhớ rõ, bản thân không thích chính là cuộc sống hiện tại.

Vài ngày sau, Cố Thừa Đông quay về, đưa Dương Cẩm Ngưng ra ngoài. Dương Cẩm Ngưng không hiểu đây là ý gì, nhưng ánh mắt Cố Thừa Đông sắc bén, nên chỉ đành im lặng. Anh không chút để ý đến cảm nhận của cô, kéo cô nhét vào trong xe. Vẻ mặt của anh cực kì nghiêm trọng, hẳn là đã xảy ra chuyện gì. Cô bị đẩy mạnh, ngã vào trong xe. Nhưng anh không mảy may quan tâm, lập tức khởi động xe chạy đi, tốc độ cực nhanh, cô chưa bao giờ trải qua.

“Xảy ra chuyện gì?”

Cô víu lấy cái đệm trên ghế ngồi, thật vất vả mới ngồi ổn.

Cố Thừa Đông nhìn chằm chằm vào con đường phía trước.

“Ông nội bây giờ đang nằm viện”.

Dương Cẩm Ngưng mới yên tâm một chút, hóa ra chỉ mang cô đi bệnh viện, có thể tưởng tượng đến ánh mắt của anh… Đây không giống bình thường, cho dù Cố lão gia bệnh nặng, anh cũng không có vẻ mặt đó. Cố Thừa Đông nhìn cô qua kính chiếu hậu một cái, “Anh cả ra tay rồi”.

Cố lão gia bây giờ ở bệnh viện, không biết có tỉnh lại hay không, vốn dĩ bệnh của Cố lão gia tái đi tái lại. Bác sĩ đã từng nói, hiện tại Cố lão gia kéo dài một ngày thì hay một ngày. E rằng lần này, Cố lão gia nếu như không thể tỉnh lại…Như vậy, việc tranh giành Cố thị sẽ xảy ra.

Cố Hoài Đông một lòng muốn tiếp nhận Cố thị, nhưng Cố lão gia trong lòng muốn người nối nghiệp Cố thị là Cố Thừa Đông. Nhưng nếu Cố Hoài Đông có thể ở bên Cố lão gia khi ông tỉnh lại trước khi đem Cố Thừa Đông trừ khử, thì bất luật trong di chúc Cố lão gia viết cái gì, Cố Hoài Đông anh đều có biện pháp đạt được Cố thị.

Ý nghĩ như vậy khiến cho Dương Cẩm Ngưng dựng tóc gáy, mắt mở thật to, hô hấp trở nên gấp gáp, chỗ chết trước mặt, bao giờ người ta cũng sợ hãi.

Cố Thừa Đông hơi cong khóe môi, không biết có phải vẻ mặt của cô làm anh vui vẻ.

Anh sớm đã chuẩn bị tốt tất cả, đối phó với Cố Hoài Đông cũng có không ít biện pháp, tự mình có thể bảo vệ bản thân toàn mạng. Duy nhất chỉ có một lổ hỏng là cô. Anh cũng không ngờ, người con gái này có lá gan lớn như vậy, làm ra một loạt chuyện. Bố và dì của anh đã sớm không hỏi đến Cố thị, không có gì để đe dọa Cố Hoài Đông, nhưng tại đây anh lại có một điểm mấu chốt, đưa cô đưa đến nơi đây, vốn tưởng rằng sẽ an toàn, cũng không nghĩ Cố Hoài Đông từ lâu đã xây dựng cơ sở ngầm để ngăn cản mình.

Xem ra chuyện của anh, trong lòng mọi người đã biết rõ rồi.

Anh gần như có thể nghĩ đến bước tiếp theo trong kế hoạch của Cố Hoài Đông, đo chính là dùng Dương Cẩm Ngưng đến uy hiếp anh. Kỳ thực cô cũng không quan trọng như vậy, chính anh cũng không rõ lắm, nhưng anh không muốn tất cả hành vi của mình đều nằm trong tay người khác. Bất luận cô là loại phụ nữ gì, trên danh nghĩ đều là vợ của Cố Thừa Đông, trên thực tế cũng là vợ của anh, vì thế anh không cho phép, cô rơi vào tay người khác, mặc cho người khác sai khiến.

Anh vốn dĩ đã quen, tất cả mọi việc đều nắm trong lòng bàn tay mình.

Ở đây tương đối xa, hai bên đều là rừng trúc. Lúc trước anh chọn xây nhà chỗ này, cũng vì ở đây yên tĩnh, nhưng hôm nay lại biến thành trở ngại.

Đầu Dương Cẩm Ngưng đã sớm quay vòng vòng, sự xấu xa độc ác của Cố Thừa Đông cô sớm đã vứt ra khỏi đầu. Giờ cô chỉ nghĩ tới một điều, cô hoàn toàn không muốn chết, cô muốn sống, sinh mệnh quý giá, những thứ khác đều không có giá trị.

“Anh…” Vì sao phải tới?

Sống chết của cô, kỳ thực không liên quan tới anh, dù sao trong lòng anh cô cũng không phải người con gái kia. Nếu anh cả của anh thật sự bắt được cô, có lẽ sẽ dùng cô để uy hiếp anh, anh hoàn toàn có thể mượn tay hắn xử lý cô, khiến anh bớt đi phiền phức, đồng thời còn có thể ở bên người mà anh yêu thương. Trong lòng anh, cô vốn không có tý trọng lượng nào.

Nhưng lời của cô chưa kịp nói ra, vẻ mặt của Cố Thừa Đông đã thay đổi, “Nằm sấp xuống cho tôi.”

Có tiếng súng vang lên.

Trong nháy mắt, anh biết mình trúng kế. Nhưng bất luận anh lựa chọn thế nào, Cố Hoài Đông cũng đều đã bố trí nhân mã, đều sẽ lấy mạng anh. Đây là chiêu cuối cùng của anh ta, bất kể như thế nào anh đều phải lựa chọn. Nếu đã quyết định như thế này, anh sẽ không hối hận. Anh lập tức quay xe lại, đi một hướng khác. Đó là một con đường bằng đá, rất chật hẹp, cũng không biết thông đi đâu.

Thân xe có vài vết đạn.

Dương Cẩm Ngưng lấy tay cầm lấy chỗ ngồi, không dám có bất cứ động tác nào.

Ánh mắt của cô chuyển sang trên người Cố Thừa Đông, anh điều khiển tay láy rất nhanh, hành động hết sức mau lẹ, nhưng mỗi động tác đều có thứ tự. Cô hơi thay đổi tầm mắt, bên ngoài cửa sổ, vết tích một viên đạn ở ngang tầm của cô. Lần đầu tiên, cô gần với cái chết như vậy, toàn thân không khỏi run lên.

Sợ, hoảng sợ, cơ thể của cô dần hồi phục.

Cố Thừa Đông rẽ vào một chỗ, nhanh chóng phanh lại, “Mở cửa xe, trốn đi.”

Dương Cẩm Ngưng liếc mắt nhìn anh, nhưng vô cùng nhanh mở cửa xe, khoảng cách xe và sườn núi rất gần, cô đi trên khoảng không, trực tiếp lăn xuống phía dưới. Nhưng cô biết rõ, cho dù cô không lăn xuống, anh cũng sẽ lùi xe về phía sau đẩy cô đụng xuống dưới.

Dương Cẩm Ngưng từ trên sườn núi cao lăn thật lâu, đầu tối đen, nhưng cô có thể nghe thấy, có rất nhiều rất nhiều tiếng súng. Mà trong lúc lăn không biết đụng vào cái gì, toàn thân đều đau đớn, cô đoán mình không đủ sức di chuyển.

Cô mở mắt, trên tay dĩ nhiên toàn là máu, mấy cái vết thương bị cắt đang sưng lên.

Đi cũng rất đau, khiến cô không dám di chuyển.

Đau như vậy…

Ầm…

Tiếng động thật lớn vang lên, cô ngơ ngác nhìn bốn phía. Chỗ này bốn phía đều là vách đá cao lớn, hoàn toàn không biết tiếng động phát ra từ đâu. Nhưng tiếng động đó…

Cô dùng miệng, tự cắn vào tay, đau nhức như vầy, đây đúng là thực.

(Chilli: tớ cũng hay tự cắn mình xem là thực hay mơ)

Âm thanh này, rất rõ ràng, đúng là âm thanh của tiếng xe nổ.

Một người như cô khi ở trong cái phòng nhỏ kia, cô tưởng rằng, cô chán ghét cuộc hôn nhân này, cô nhất định phải thoát ra. Cô chính là một người như vậy, bản thân một khi muốn làm chuyện gì, nhất định phải tìm mọi cách để đạt được, không quan tâm lý do.

Nếu như đây là sự thật, nếu như anh chết chính là cái giá phải trả, cô thà rằng chấp nhận cuộc hôn nhân này.

Cô đánh giá bản thân quá cao, nhưng tất cả chuyện này cũng không dựa vào ý chí của cô mà quyết định.

Nước mắt ào ào chảy xuống, cô không mong muốn anh chết.

Tuyệt đối không muốn.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Có một chương từng viết: “Cô không muốn chết, cũng không muốn anh chết.” Khoảnh khắc đó, trong lòng tôi thực ra là vì một chương này làm nền. Tấm lòng cô cũng lương thiện, chẳng qua là cô cứ muốn phân định rõ những chuyện tốt – xấu cho nên nhìn qua có chút cực đoan mà thôi.

Chương này có ai còn muốn ném gạch vào anh Đông nữa không?