Quay trở lại với Lạc Cơ, cô ngước nhìn vào trong dinh thự đã thấy ánh đèn, có lẽ có người đã về. Anh tính nhẩm trong lòng ngày mà Lạc lão gia đi công tác quay trở lại. Trùng hợp là cũng vào ngày này. Chuyện vui rồi đây. Với tâm thế thoải mái, Lạc Cơ vừa bước vào trong nhà, ngay lập tức có tiếng nói trầm quen thuộc vang lên:
“Con mới về à? Ta có thấy một tên con trai chở con. Tại sao con không đi xe của nhà?”.
Khi nói, ánh mắt của Lạc lão gia nhìn chằm chằm vào cô con gái bé nhỏ.
“Dạ, con…”. Lạc Cơ chưa kịp nói hết câu thì phu nhân đã cắt ngang lời của anh:
“Lúc trước là Lục Kiệt, giờ là chàng trai nào đây? Con thật sự khiến má lo lắng đấy đứa con gái bé nhỏ tội nghiệp...”
Người phụ nữ mặc đồ sườn xám đoan trang ấy nói năng nhẹ nhàng, duyên dáng, ngay cả câu từ cũng rất hoa mỹ. Thế nhưng Lạc Cơ luôn có cảm giác phải đề phòng bà, bà ta có hiền lành như vỏ bọc bên ngoài, có thương yêu anh đến như vậy, anh thực sự chưa rõ.
Nghe tới hai chữ “Lục Kiệt” bỗng chốc cả người Lạc lão gia run lên, tay siết chặt gậy. Mặt sầm lại, đôi mắt xám xịt, vẻ bức người bao quanh thân thể. Cô con gái đáng thương của ông đã từng vì gã mà tự tử, ông không thể nào có chút gì hảo cảm. Phần nhiều ông sợ Lạc Cơ bắt đầu một tình yêu quá sớm, rồi nếu tình cảm không được đáp lại, liệu con bé còn có suy nghĩ tự tử như lúc trước? Là một người cha, ông không cho phép điều đấy xảy ra, không cho phép con gái nhỏ chết, vì chính ông và còn vì lời hứa với Diệp Xuân.
Thấy Lạc lão gia có cử chỉ như vậy, Lạc Cơ đã hiểu ngay vấn đề. Bà ta đang nhắc lại chuyện cũ để gây tác động lên Lạc lão gia, khiến ông không ngừng cảm thấy không thoải mái. Lạc Cơ nhìn vào mắt người đàn bà xinh đẹp kia mà nói:
“Thưa má, má không hiểu rằng khi có người đang nói không nên chen miệng vào ư? Một phu nhân cần phải cẩn trọng trong cách cư xử. Không những thế, má còn là phu nhân của Lạc gia chúng ta...”
Vị phu nhân nọ hơi hốt hoảng nhìn Lạc Cơ, sau đó thu liễm lại vẻ đạo mạo vốn có. Lạc Cơ hơi mỉm cười. Ý tứ trong câu này rất rõ, anh khẳng định người phụ nữ này chính là phu nhân của Lạc gia, cũng có nghĩa rằng anh không hề có ý nghĩa phản kháng hay nổi loạn với bà. Nhưng lại có ý sâu xa trong câu nói này, chính là anh đang moi móc lại quá khứ mà vị phu nhân yêu kiều này luôn niệm niệm che dấu.
Có ai biết rằng, sự bình tĩnh của vị phu nhân này được đúc kết từ quá khứ không mấy gì đẹp đẽ của bà. Vị phu nhân cao cao trịnh thượng kia tên là Diệp Lan, là em gái Diệp Xuân – mẹ của Lạc Cơ! Cô được biết từ những người hầu gái nhiều chuyện.
Khác với Diệp Lan, người mẹ của Lạc Cơ là một người phụ nữ xinh đẹp, cưới được một người chồng rất mực thương yêu bà thì Diệp Lan lại vướng vào một cuộc tình hào nhoáng. Bất chấp sự phản đối của gia đình, bà Diệp Lan đã kết hôn với người đàn ông kia rồi biến mất suốt bốn năm trời. Trong khoảng thời gian đó, không ai biết bà Diệp Lan đã sống như thế nào, chỉ biết khi xuất hiện đã trở thành một người phụ nữ rách rưới, nghèo đói. Mặt bà ta xanh xao, gầy gò, bà ta không có một ai bên cạnh. Gia đình ruồng bỏ, chỉ còn người chị Diệp Xuân thương em mới cho em ở cùng với nhà mình. Được ăn uống đầy đủ, Diệp Lan phổng phao hơn, có sức hấp dẫn tuyệt đối với cánh đàn ông thời bấy giờ, nhưng bà không đi bước nữa. Đến khi Diệp Xuân mất, bà lại trở thành vợ của Lạc lão gia, oan trái làm sao!
Nghe đồn rằng khi Lạc lão gia trong tình thế đau lòng vì mất vợ, bà Lan đã an ủi ông rất nhiều, đồng thời tự cho mình cái quyền chủ trì căn dinh thự này. Mọi việc khi ấy đều được bà quản lí. Có một hôm, khi Lạc lão gia say bí tỉ, không biết là vô tình hay cố ý, bà Lan đã ngủ với ông. Chỉ từ đêm đó thôi, bà Diệp Lan đã leo lên làm phu nhân của Lạc gia.
Lạc Cơ mỉm cười nhìn bà Diệp Lan, sau đó mới nói chuyện với Lạc lão gia:
“Con với cậu ấy chỉ là bạn, không gì hơn! Con sẽ không suy nghĩ dại dột như lần trước đâu, ba hãy yên tâm. Chỉ là...”
Ánh mắt của Lạc lão gia đã yên tâm hơn rất nhiều, khi thấy Lạc Cơ ngập ngừng, ông còn phụ họa:
“Con cứ nói đi!”
Như ý muốn, Lạc Cơ trình bày ngọn nghành về sự việc sáng nay:
“Thưa ba, không hiểu tại sao sáng nay má và em đi ra ngoài lại khóa trái cửa vậy? Hay là….” - Lạc Cơ hơi hơi nhướng mày nhìn về phía Diệp Lan.
“Con đừng hiểu lầm má, sáng nay má thật sự không biết lại tưởng con đi học rồi. Hôm nay là ngày lành nên má cùng với đám người hầu đi chợ mua nhiều đồ đạc. Má thực xin lỗi, nhưng mà má muốn hỏi là … cánh cửa...là con làm phải không con yêu?”- Bà Diệp Lan nhìn anh, đôi mắt yêu kiều ngậm nước như sắp khóc, giọng nói nhỏ nhẹ, tha thiết như điều đó thật sự chỉ là sự trùng hợp vậy.
Đây cũng chỉ là chuyện nhỏ, anh cũng không muốn so đo, anh nói:
“Ồ ra vậy, lần sau má nhớ để ý nhé chứ không con lại hiểu lầm rằng má cố ý cản trở học tập của con đấy. À còn về cánh cửa, là con làm đấy, chứ không con lại ở nhà không được đi thi. Đến ngày thi của con má cũng không biết... – Anh ngẩng đầu nhìn bà Diệp Lan, thân thể tựa hồ yếu đuối, đứng còn không vững.
Bà Diệp Lan nói nhỏ đầy thương cảm:
“Tội con gái của má, má thật sự xin lỗi.”
Bỏ mặc màn biểu diễn của Diệp Lan, Lạc Cơ xin phép Lạc lão gia:
“Thưa ba, giờ con có thể về phòng được rồi đúng không ạ?”
“Được rồi. Nấu cho tiểu thơ một bát canh gà hầm.”– Ông nhắc nhở đám người hầu
Nói chuyện xong với Lạc lão gia, anh đi về phòng, nằm phịch lên chiếc giường. Anh đứng dậy lấy đồ và tiến về phòng tắm, ngâm mình thư giãn trong bồn tắm. Một mùi hương của hoa lavender ngạt ngào khiến Lạc Cơ từ từ chìm vào giấc ngủ.
Ở Lục gia lúc này, có hai người con trai, dáng vẻ anh tuấn, phong lưu người đang làm bài tập, người còn lại đang đọc sách, đâu ai khác ngoài Lục Kiệt và Lục Tuấn. Đang cắm cúi viết lách, bỗng nhiên Lục Tuấn ngẩng đầu:
“Anh hai, anh hai.”
“Gì?” – Lục Kiệt lười biếng trả lời.
“Anh nghĩ gì khi nghe chuyện Tiểu Mai với Lạc Cơ? Hôm đó anh cũng đã chứng kiến mà...”
Nghe đến tên Lạc Cơ, mọi hoạt động lật trang sách của Lục Kiệt đều như ngưng lại, nhìn đăm chiêu 1 hồi rồi lại ngẩng đầu nhìn Lục Tuấn. Nhìn gương mặt ngơ ngác của anh mình, Lục Tuấn mới nói:
“Anh nghĩ sao?”
Thấy Lục Kiệt còn đang đăm chiêu suy nghĩ, anh bồi thêm một câu:
“Em không biết chuyện Lạc Cơ có đánh Trần Mai thật không...Em rối lắm!”
Nếu không có lời Lạc Cơ căn dặn lúc vào lớp, có lẽ anh không rối rắm đến như vậy. Lạc Cơ lại ngang nhiên nói thích anh không ngượng ngùng như thế, còn đòi cạnh tranh với Trần Mai vì anh. Không phải anh ghét cô ấy nhưng hiện tại, trong anh chỉ có Trần Mai. Và nếu như Lạc Cơ đánh Trần Mai thật, anh không biết mình còn có thể thân thiện với cô không.
“Cô ấy vì anh mà khi Lạc Cơ đòi gặp cô ấy, cô ấy chấp nhận không hề suy nghĩ, có thể, chỉ có thể thôi Lạc Cơ còn đánh cô ấy nữa. Anh không suy nghĩ gì thật sao? – Lục Tuấn nhìn thẳng vào mắt anh trai mình, chỉ chờ anh nói. Dẫu anh có khờ khạo đến mấy, việc cô gái mình thích yêu anh trai mình, anh chắc chắn biết. Anh chỉ tò mò, tò mò thôi khi anh trai anh có cảm xúc gì với Mai không. Nếu không anh vẫn có thể sẽ có cơ hội nhỉ?
“Anh không biết và cũng không hề muốn biết hay nghĩ tới”– Lục Kiệt nói, sau đó chăm chăm đọc sách.
Lục Tuấn vẫn tiếp tục chất vấn anh mình bằng một giọng điệu khó chịu hơn:
“Anh có thực sự có quan tâm cô ấy không vậy?”
Sau đó, Lục Tuấn đập bút thẳng xuống vở, đứng dậy bước nhanh ra ngoài và đóng cái cửa một cách không thương tiếc.
Lúc này, Lục Kiệt lại ngưng lại nhìn về phía cửa nơi mà Lục Tuấn vừa đi ra. Anh, Lục Tuấn, Trần Mai và còn có thể có cả Lạc Cơ nữa, đang tham gia vào trò chơi tình yêu đầy rắc rối. Không phải anh không thích Trần Mai, anh luôn thích cô ấy, thích sự ngây thơ và tinh tế, thích nét con gái nhẹ nhàng, nụ cười duyên tỏa nắng. Nhưng Lục Tuấn cũng thích Trần Mai, không, là yêu Trần Mai. Tình yêu là điều kì diệu mà thượng đế đã trao tặng cho nhân loại, tình yêu làm cho con người mù quáng, khi yêu ta sẵn sàng vì đối phương làm mọi thứ, coi đối phương như quan trọng nhất, là ngưởi tuyệt vời nhất. Lục Tuấn cũng thế, chìm đắm vào tình yêu không lối thoát, yêu say sưa Trần Mai từ lúc nhỏ đến lúc lớn. Anh làm sao nỡ cướp đi ánh sáng, cướp đi niềm tin cuộc sống của Lục Tuấn?
Từ nhỏ đến lớn, anh em nhà họ Lục luôn nổi tiếng là đoàn kết. Quả là hiếm khi trong gia đình giàu có mà tồn tại chữ “yêu thương đùm bọc lẫn nhau" nên hai anh em họ Lục luôn là tâm điểm của sự chú ý, anh yêu thương em, em kính nhường anh, không đấu đá nhau, bởi lẽ thế mà nhiều người khen Lục lão gia và Lục phu nhân dạy con rất khéo. Họ lớn lên dưới tình yêu thương của cha mẹ và tình anh em bền chặt. Quả là một tuổi thơ êm đềm cho đến khi người con gái ấy đảo lộn tất cả. Liệu tình anh em có còn gắn bền như keo sơn khi cả hai đều yêu cùng một người. Lục Kiệt không dám nghĩ đến, anh thật sự rất sợ, sợ đánh mất tình ruột thịt, sợ đánh mất tình bạn với cô gái ấy. Anh chỉ đành im lặng rồi sự im lặng ấy biến thành một thói quen.
Lục Kiệt khẽ thở dài, tiếng thở dài não nề của một trái tim thổn thức.