Biến Thành O Tể Tể Rồi, Phải Làm Sao Đây?

Chương 67: C67: Tiền Ngoài Ý Muốn




Edit: Phộn


–––––––––––––––

Lâm Hân thức lúc bảy giờ tối.

Tỉnh dậy phát hiện mình đang ở trên giường, cậu ngẩn người một lúc lâu, thẳng cho đến khi Lý Diệu đẩy xe đồ ăn vào phòng ngủ cậu mới hoàn toàn tỉnh táo.

Tinh thần lực bị tiêu hao quá độ làm cho cái bụng đói meo, nhìn thấy thức ăn đầy màu sắc hương vị tươi ngon, khẩu vị bị kíc.h thích, cậu nhanh chóng ngồi vùi đầu ăn mạnh.

!!Truyện chỉ đăng tải tại quát pát và quộc rét của Bông Cúc Cute !! 


"Ăn chậm chút, không đủ thì kêu Mai Lâm làm thêm." Lý Diệu ngồi bên cạnh gắp thức ăn cho cậu.

"Ưm." Lâm Hân ăn liền mấy miếng cơm, nhét thêm thịt kho tàu Lý Diệu gắp cho cậu vào miệng, làm cho hai má phồng lên như con chuột nhỏ.

"Uống miếng nước canh nào." Lý Diệu sợ cậu bị nghẹn nên đặt một chén canh vào tay cậu.

Lâm Hân liế.m liế.m khóe miệng, múc một muỗng canh thổi cho bớt nóng rồi chậm rãi uống.

Một người sung sướng đút ăn, một người thì nỗ lực ăn, một bữa ăn ngon ngon.

Ăn xong, Lâm Hân xoa xoa bụng, ợ thêm một cái.

Có vẻ như cậu ăn hơi nhiều.

Lâm Hân rối rắm nhíu mày.

Lý Diệu thu dọn bát đĩa để vào xe đồ ăn rồi đẩy đến phòng khách nhỏ bên ngoài phòng ngủ, sẽ có người giúp việc tới thu dọn.

Trở về phòng ngủ, thấy thiếu niên mặc đồ ngủ bằng vải lụa đang đi tới thư phòng cách vách.

"Làm bài tập hửm?" Lý Diệu đứng sau cậu.

"Dạ, hôm nay huấn luyện viên giao khá nhiều bài tập." Lâm Hân ngồi xuống bàn, lấy một xấp bài tập từ trong không gian ra, đếm sơ qua có khoảng mười bài, mỗi bài bốn trang.

Lý Diệu hỏi, "Cần anh giúp không?"

Lâm Hân lắc đầu, "Không cần đâu."

Bài tập thì phải tự mình làm.

Thấy cậu kiên trì, Lý Diệu đành cầm một quyển sách ngồi sang một bên bàn, cùng đợi cậu làm xong bài tập.

Lâm Hân cầm bút lên, nhanh chóng tập trung vào bài.

Giáo trình của Học viện Vấn Thiên tương tự Học viện Hoa Đông, Lâm Hân có thói quen chuẩn bị bài trước, một tháng thực học ở Học viện Hoa Đông, cậu đã đọc sơ qua toàn bộ các giáo trình, bây giờ chuyển đến Học viện Vấn Thiên cũng coi như là theo kịp tiến độ.


Cậu nghiêm túc làm bài, hoàn toàn ngó lơ Lý Diệu.

Lý Diệu đọc mười trang sách, thiết bị nhận dạng trên tay rung lên hai cái, có tin nhắn gửi tới, hắn nhìn thiếu niên đang tập trung, sau đó buông sách xuống rồi nhẹ nhàng ra khỏi thư phòng.

Lâm Hân đang đắm chìm trong mớ bài tập không hề hay biết.

Lý Diệu đóng cửa phòng khách nhỏ và phòng ngủ, mở thiết bị nhận dạng ra.

Là báo cáo của sĩ quan phụ tá Phó Côn.

Sau khi Từ Hải được luật sư do ký sinh trùng cải trang cứu ra khỏi tù, Tổ Trọng án DK lập tức truy tìm, các trạm vũ trụ lớn giám sát chặt chẽ 24/24, nhưng ba ngày trôi qua, bọn chúng cứ như đã biến mất, không có chút dấu vết nào lưu lại, ngay cả Tổ Trọng án DK cũng không tra ra được.

Tất nhiên người thì vẫn đang ở Hư Nhật Tinh, chỉ là có cao thủ nấp trong bóng tối giúp đỡ nên mới có thể thoát khỏi bàn tay của Tổ Trọng án DK.

Mục đích của Phó Côn khi gửi báo cáo này là hy vọng hắn có thể ra tay giúp truy tìm kẻ vượt ngục.

Xét cho cùng, nếu một số bộ phận khác không chịu hợp tác, Tổ Trọng án DK không thể điều tra sâu hơn.

Điều đó có nghĩa là kỳ nghỉ của Lý Diệu sẽ phải kết thúc sớm.

"Meow~~" Tiểu Bố chen vào cửa phòng khép nửa kín, chạy vào phòng khách, phát hiện chủ nhân đang ngồi trên sofa trầm tư, nó nhẹ nhàng nhảy lên, đi tới cạnh rồi cọ cọ cái đầu nhỏ vào cánh tay của người nọ.

Một tay Lý Diệu vuốt ve đầu nó, một tay đánh chữ phản hồi lại Phó Côn.

Có nguy hiểm ngầm ở hành tinh thủ đô, thân là Nguyên soái Đế quốc, nhiệm vụ của hắn là phải diệt trừ nó.

Mười giờ rưỡi, cuối cùng Lâm Hân cũng làm xong tất cả bài tập.

Cậu buông bút xuống, duỗi thẳng tứ chi cứng ngắc, nhìn sang bên cạnh, phát hiện người đàn ông vốn ngồi đó đã biết mất tăm.

Chớp mắt mấy cái, cậu dọn dẹp bài tập, vừa đứng dậy đã thấy Lý Diệu ôm Tiểu Bố quay lại.

"Meow~" Tiểu Bố meo một tiếng ngây thơ.

!!Truyện chỉ đăng tải tại quát pát và quộc rét của Bông Cúc Cute !! 


Lâm Hân đi tới, gãi gãi cái cằm của nó.

Tiểu Bố được một tấc muốn tiến một thước, tránh thoát khỏi vòng tay của chủ nhân, nhào về phía Lâm Hân, Lâm Hân vội vàng đỡ lấy nó. Nặng, hơi béo nha. Tiểu Bố cũng chẳng có chút tự giác nào, nâng móng vuốt bỏ lên vai Lâm Hân, tìm đúng vị trí rồi an tọa cái mông.

"Meow meow~" Nó cọ đầu Lâm Hân, tỏ vẻ mình rất dễ gần.

Lâm Hân đứng đó không dám động, sợ vừa nhúc nhích là nó sẽ ngã xuống.

Khóe miệng Lý Diệu khẽ cong, "Làm bài tập xong rồi sao?"

"Xong rồi." Lâm Hân nâng đôi mắt long lanh thủy tinh như mèo con lên, chờ mong hỏi, "Em vào Thế giới Cơ giáp chơi được không?"

Lý Diệu nói: "Mười rưỡi rồi."


Lâm Hân mím môi, có chút ảo não vì bản thân ngủ quên, nếu như làm bài tập lúc vừa về nhà thì tám giờ là xong, như vậy có thể chơi Thế giới Cơ giáp được hai tiếng rồi.

Tóc ngố trên đầu thiếu niên héo úa, Lý Diệu khẽ thở dài, ngón tay thon dài xoa đầu cậu.

"Nửa tiếng, đến giờ phải logout đấy nhé." Hắn nhượng bộ một bước.

"Dạ!" Lâm Hân gật đầu, tóc ngố tràn đầy sức sống trở lại trong nháy mắt.

"Meow!" Bởi vì cậu nhúc nhích nên Tiểu Bố suýt chút bị ngã xuống, nó nhanh chóng tung cái thân mặp đjt nhảy lên bàn.

***

Trong Thế giới Cơ giáp, Lý Úc ngồi xổm trên ghế huấn luyện, mở danh sách bạn tốt ra xem, nhìn chằm chằm hai chữ Phá Quân màu xám mà ngẩn người.

Mười giờ rưỡi đêm rồi, anh dâu họ có thể online không?

Mông Trạch Thành ném cho cậu một chai nước giải khát, "Không liên lạc được sao?"

Lý Úc chụp chai nước, mở nắp uống một miếng, "Lúc chín giờ em có gửi tin nhắn cho anh ấy, không thấy trả lời."

Mông Trạch Thành trầm ngâm nói, "Chắc có việc bận gì đó. Học viện của mấy chú cho nhiều bài tập không?"

Lý Úc gãi đầu, "Cũng được, tám giờ làm xong rồi, cơ mà Phá Quân học ở lớp chọn, nhất định nhiều bài tập hơn tụi em, hơn nữa....buổi chiều lúc học thực chiến, suýt chút nữa đã xảy ra tai nạn. Anh biết gì không? Tất cả huấn luyện viên của học viện tụi em đều bị điên í!"

Mông Trạch Thành khó hiểu hỏi: "Không phải mấy đứa là sinh viên Học viện Vấn Thiên sao?"

Học viện quân sự tốt nhất Đế quốc Huyền Vũ sao có thể để người bị điên làm huấn luyện viên?

Lý Úc than thở.

Trước lúc tan học cậu có tìm ông anh cả nhà mình để hỏi chuyện "sát tâm".

Anh trai cậu tủm tỉm cười hỏi, "Bây giờ năm nhất đã dạy rồi á? Có sớm quá không?"

Lý Úc lắc đầu, nói chuyện lớp thực chiến cho anh trai biết, anh trai cậu nhanh chóng hiểu rõ nói: "A, anh nói mà! Sát tâm là môn học bắt buộc của mỗi chiến sĩ cơ giáp, chờ tụi em lên năm ba, ai cũng không thoát nổi đâu, các huấn luyện viên sẽ thay đổi thủ đoạn để hành tụi em. Nếu vượt qua thì sẽ vượt qua được một thử thách của đời người, còn không thì một là bỏ học, hai là chuyển ngành."

Nghe anh trai nói mà Lý Úc sầu.

!!Truyện chỉ đăng tải tại quát pát và quộc rét của Bông Cúc Cute !! 


Nhìn anh dâu họ đánh với huấn luyện viên Lăng mà cậu lo lúc mình lên năm ba, sợ là không qua nổi mất.

"Tinh! Bạn tốt Phá Quân của bạn đã online!"

Thanh âm của hệ thống vang lên, Lý Úc hoàn hồn, vui mừng nói: "Phá Quân online rồi!"


Chỗ Lâm Hân online là ở hành lang bên ngoài phòng huấn luyện của khu A5.

Hôm qua cậu và huấn luyện viên trực tiếp out ra nên khi hết thời gian, hệ thống sẽ tự động di chuyển cậu ra ngoài.

Lúc này có không ít người đi lại ở hành lang, bọn họ nhìn thiếu niên tóc đen đột nhiên xuất hiện, tất cả đều mang vẻ mặt của fan cuồng.

Phá Quân kìa!

Phá Quân online rồi!

Omega duy nhất dám lăn lộn ở khu A, thông qua livestream của Lợn Bay Màu Hồng và Weibo của đại thần Lệ Phượng, thanh danh của cậu ấy vang dội, hốt được rất nhiều fan trung thành, trong khi Lâm Hân không hay biết, fan đã tự lập ra fanclub để ủng hộ, tạo thanh thế cho cậu.

Tuy nhiên, người tính không bằng trời tính.

Các fan kinh ngạc phát hiện Phá Quân không có Weibo!

Cho dù có nhưng nếu cậu ấy không nói thì cũng không biết đường mà tìm.

Trừ ID livestream "Dao Quang", bọn họ thật sự không biết đi đâu để ngồi xổm chờ đợi.

Đương nhiên, người chơi trong Thế giới Cơ giáp có thể online để chờ.

Chỉ là từ hôm qua livestream đến giờ, đã gần một ngày mà Phá Quân vừa không online, cũng chẳng livestream, làm fan chờ mòn đít thất vọng vô cùng.

Bây giờ Phá Quân online, fan cậu rất kích động.

Lâm Hân cảm thấy có đủ loại ánh mắt khác thường đang nhìn cậu từ bốn phía, cậu nhíu mày lấy mặt nạ trong kho đồ ra đeo vào, khiêm tốn rẽ vào một con đường rồi rời khỏi hiện trường.

Vẻ mặt mấy Alpha kia tiếc nuối, nhưng cũng chẳng có ai dám tiến lên bắt chuyện.

Lâm Hân nhận được tin nhắn của Lý Úc, nhanh chóng di chuyển đến phòng huấn luyện của chiến đội.

"Hi, Phá Quân~" Quân Khâu Hồ đi tới trước mặt cậu, nhiệt tình chào hỏi.

Lâm Hân dừng bước, thản nhiên đáp lại: "Chào đội trưởng Quân."

Quân Khâu Hồ đi thẳng vào vấn đề: "Em livestream sao không báo cho anh một tiếng? Để anh PR cho em!"

Lâm Hân sửng sốt chút xíu. Hôm qua đúng là cậu livestream thật, nhưng thấy không có khán giả nào, sau đó đánh với huấn luyện viên nhập tâm quá nên cũng quên mất chuyện livestream luôn.

Quân Khâu Hồ thấy cậu không trả lời, radar nhiều chuyện bật lên, hỏi: "Em biết đại thần Lệ Phượng hả? Anh ấy giúp em chia sẻ livestream lên Weibo đó, ghê thật, vài phút thôi mà khán giả tăng lên hàng triệu! Lần đầu anh livestream còn không được như vậy!"

Lâm Hân nghi hoặc nhìn Quân Khâu Hồ.

Lệ Phượng?

Đại thần đứng top 5 trong BXH lôi đài?

Không biết.

!!Truyện chỉ đăng tải tại quát pát và quộc rét của Bông Cúc Cute !! 


Mấy triệu người xem livestream của cậu?

Không tin!


Quân Khâu Hồ vẫn chưa dứt lời, tiếp tục nói: "Người đàn ông tóc bạc kia là Alpha của em hả? Chiêu thức của em là do anh ta dạy hết đúng không? Mạnh thật đấy! Anh ấy còn nhận đồ đệ hong? Anh muốn bái anh ấy làm sư phụ! Đúng rồi, lần sau trước khi kết thúc livestream em nhớ chào người xem cái nhé, tuyệt đối đừng trực tiếp out luôn như hôm qua, 10 giây đếm ngược không đủ thời gian để khán giả đập quà."

Cuối cùng Lâm Hân cũng hiểu, yên lặng lấy camera thông minh ra.

[Tinh tinh, bạn nhận được 1.200.000 tiền thưởng, có muốn lấy ra hay không?]

Màn hình ảo nhảy lên trước mặt cậu, trên đó liệt kê chi tiết các phần thưởng nhận được trong livestream, danh sách kéo dài mãi không thấy điểm cuối, mà tổng phần thường đỏ chót ghi rõ ràng: 1.200.000 tinh tệ.

Số tiền lớn tới mức làm Lâm Hân kinh ngạc.

Màn hình ảo không để chế độ ẩn, Quân Khâu Hồ nhìn thấy con số trên, cười nói: "Anh không lừa em đúng không? Livestream có lợi nhuận cực kỳ. Bây giờ em rất nổi tiếng!"

Lâm Hân tắt màn hình ảo, bình tĩnh nói: "Tôi không biết đại thần Lệ Phượng."

Tại sao đối phương lại PR miễn phí giúp cậu? Có mục đích gì sao?

"Phải không? Em không biết thật?" Quân Khâu hồ kinh ngạc, "Anh còn tưởng bọn em có quen nhau ở ngoài đời! Đại thần Lệ Phượng nổi danh là cao lãnh trong Thế giới Cơ giáp, được anh ta giúp, đúng là siêu may mắn!"

Lâm Hân rũ mắt, tuy không biết vì sao đại thần lại giúp cậu, nhưng đột nhiên có thêm một khoản tiền ngoài ý muốn, dù thế nào cũng phải cảm ơn đối phương một tiếng.

Quân Khâu Hồ cảm thán thiếu niên đúng là một đứa trẻ không thích nói chuyện, nhún vai cười nói: "Hôm nay có livestream không? Fan của em đang lót dép ngồi chờ em đấy!"

Lâm Hân chần chừ nói: "Tôi chỉ chơi được có nửa tiếng thôi."

Mà lo nói chuyện với Quân Khâu Hồ nên đã mất năm phút.

Quân Khâu Hồ nói: "Nửa tiếng là đủ rồi! Live đi, live đi! Là người livestream, có được phần thưởng, em nhớ phải cảm ơn những fan đã tặng nha."

Bình thường nhìn anh ta tùy tiện vậy mà lại rất chuyên nghiệp với việc livestream.

Lâm Hân suy nghĩ một chút rồi mở livestream.

!!Truyện chỉ đăng tải tại quát pát và quộc rét của Bông Cúc Cute !! 


–––––––––––––––

Tác giả có lời muốn nói:

Lý Diệu ngồi dựa vào đầu giường đọc sách, Tiểu Bố nằm ở bên cạnh.

"Meow~" Tiểu Bố vỗ vỗ măng cụt vào cái gối. Tới đây, ngủ đi!

Lý Diệu lật một trang sách, "Em trai vẫn chưa lên giường."

"Meo meo." Tiểu Bố lắc đuôi. Chúng ta ngủ trước cũng được mà, chừa giường cho em trai.

Lý Diệu cong cong khóe miệng, chỉ cửa phòng, "Mày ngủ ở phòng khách."

"Meo meo meo!" Tiểu Bố chui vào chăn. Người một nhà là phải ngủ chung với nhau chứ đúng không? Hôm qua, hôm trước, hôm kia, hôm kia kia nữa.... nó đều bị bắt ngủ ở phòng khách, hừ hừ, nhất định anh trai nhân lúc không có nó ở đây bắt nạt em trai, nếu không thì sao nửa đêm em trai lại vừa kêu vừa khóc, giống như rất đau khổ?

Lý Diệu: "....."

–––––––––––––––

Lời editor: Quàng thượng nói đúng quá cãi hong lại :)))))))))))