Về khách sạn, Tùy Ngưỡng đặt Tạ Mân lên bàn trà, còn anh thì mở máy tính, nghe điện thoại, làm việc.
Tùy Ngưỡng làm việc rất nghiêm túc, Tạ Mân không quấy rầy anh, tự động ngồi ra chỗ khác ngắm cảnh.
Sương sớm đã tan hết, thành phố Dư Hải khi nhìn từ đây xuống không có gì khác khung cảnh khi nhìn từ công ty của Tạ Mân. Tạ Mân nhìn ra ngoài cửa sổ, bình tĩnh nghĩ, nếu mình không bị tai nạn, hẳn là giờ cũng đang bận rộn làm việc ở công ty.
Tốt nghiệp thạc sĩ, vào công ty sáu năm, Tạ Mân mới chỉ nghỉ ba ngày.
Đó là vào một mùa xuân nào đó, không hiểu sao hắn lại bị cảm, tâm trạng rất tồi tệ, không muốn vào viện cũng không muốn đi đâu hết. Đó là lần đầu tiên hắn tùy ý yêu cầu Trì Nguyên đẩy lùi toàn bộ công việc của mình, nằm ở nhà uống thuốc, ngủ, ngẩn người.
Sáng ngày nghỉ thứ ba, nhà bán đấu giá gửi bức tranh hắn mua đến, mà bố hắn cũng gọi điện trách hắn vô công rồi nghề, không tham dự bữa tiệc quan trọng. Sau đó hắn xốc lại tinh thần, tiếp tục làm việc, từ đó về sau không nghỉ ngày nào nữa. Đến lúc này, hắn buộc phải ở cạnh Tùy Ngưỡng, quan sát Tùy Ngưỡng tất bật, như thể sự việc thần bí này đã chặn một bức tường vô hình trước mặt hắn.
Đã hơn hai mươi tư giờ từ khi hắn nhập vào con thỏ đồ chơi này, lúc này Tạ Mân đã chấp nhận sự thật, bình tĩnh trở lại.
Hắn nhận ra mình đã về Dư Hải rồi, song vẫn chẳng có gì là chắc chắn, trái lại càng thêm mờ mịt. Hắn không biết mình nên làm gì tiếp, muốn nhanh chóng rời xa Tùy Ngưỡng, nhưng lại không nghĩ ra ai khác mình dám tin tưởng vào lúc này.
Dù có chọn ai hắn cũng có thể dự kiến được trước nguy hiểm.
Hắn cúi đầu nhìn cơ thể bằng nhựa hồng của mình, sau đó vung một nắm đấm nho nhỏ như bị ma nhập.
Chiếc chân nhựa nho nhỏ như được lên dây cót, nó vung một cú vừa vô nghĩa vừa khôi hài. Tạ Mân bỗng thấy mình nghĩ nhiều thế này cũng vô dụng, quyết định tạm thời không nghĩ nữa, đợi lát đến bệnh viện rồi tính.
Tạ Mân không muốn người khác thấy mình làm hành động trẻ con này, nhưng Tùy Ngưỡng đang làm việc lại chẳng tập trung chút nào, lúc nào cũng chú ý đến tiếng động bên này, hắn vừa ngẩng đầu lên Tùy Ngưỡng đã quan tâm hỏi: “Tập thể thao đấy à?”.
Tạ Mân rụt chân trước về, quay lại tư thế ngồi, nhảy nửa vòng đối mặt với Tùy Ngưỡng: “Lo chuyện của cậu đi”.
Tùy Ngưỡng lại rất nghe lời, anh không nói gì thêm mà gõ phím tiếp.
Hai giờ bốn mươi phút chiều, Giang Tứ gọi điện bảo đã đến cửa khách sạn. Tùy Ngưỡng khép máy tính, cho Tạ Mân vào túi rồi ra khỏi phòng.
Chiều cuối tuần, giao thông Dư Hải ùn tắc cực độ, xe cộ xếp hàng dài ở lối xuống cầu vượt, cả năm phút cũng không nhích nổi mười mét.
Chất giọng mà Tạ Mân vô cùng quen thuộc của Giang Tứ truyền qua túi áo mềm mại đen sì, như phủ kín một màn sương. Tạ Mân lẻ loi ngồi nghe, lòng bỗng thấy rối ren và khó chịu.
“Chuyện nhà cửa sao rồi, mua được chưa?”.
“Mua được rồi, chủ nhà tốt lắm, không làm khó tôi”.
“Suôn sẻ là được rồi,” Giang Tứ nói: “Tôi nghe nói mai báo sẽ đưa tin chuyện Tạ Mân”.
Cậu ta cảm thán: “Hầy, dấu hiệu sống đều bình thường, sao mãi không tỉnh lại nhỉ… Chuyện cậu ấy than thở với tôi bố cậu ấy bắt đi xem mắt như mới hôm qua vậy”.
Nghe thấy hai chữ “xem mắt”, Tạ Mân sững người, mà Tùy Ngưỡng cũng hỏi lại ngay: “Cậu ấy xem mắt? Với ai thế?”.
“Sao mà đếm hết, ít nhất cũng bảy, tám cô rồi, mà cậu ấy chẳng đi lần nào.” Giang Tứ ậm ờ nói.
“Bảy, tám cô,” Tùy Ngưỡng vừa cười vừa nói, thuật lại: “Được chào đón thế à?”.
Tay phải Tùy Ngưỡng chọc lên túi áo, Tạ Mân cảm giác túi áo anh hơi rung, thầm mắng Giang Tứ đúng là hết chuyện để nói, nhưng hắn lại không thể nhảy ra bảo Giang Tứ đừng tiết lộ chuyện riêng của mình được, đành phải rụt vào góc túi giả chết.
“Đúng vậy,” Giang Tứ nói như chưa đã nghiền: “Rõ ràng hồi nhỏ cũng mờ nhạt như tôi mà, sao giờ lại được chào đón hơn tôi nhiều vậy nhỉ?”
Tùy Ngưỡng không nói gì, Giang Tứ lại như sực nhớ ra gì đó, giọng nói pha lẫn tiếng cười: “Lúc cậu mới quen Tạ Mân cậu ấy cũng không cao nhỉ?”.
“Hồi đó cậu ấy thầm mến một đàn chị, đàn chị đó lại gửi thư tình bị cậu từ chối, cậu ấy nghĩ cậu lừa tình người ta nên chạy qua đánh nhau với cậu,” Giang Tứ bật cười: “Cậu còn nhớ không?”.
“Ừ, vẫn nhớ.” Tùy Ngưỡng cũng cười theo.
Tạ Mân xấu hổ không chịu nổi. Chuyện này đã được xếp vào một trong mười ký ức Tạ Mân không muốn nhớ lại nhất trong đời rồi, bây giờ cậu chỉ muốn cho tên Giang Tứ kia uống thuốc câm ngay lập tức, câm hai mươi bốn giờ, câm đến khi Tùy Ngưỡng rời khỏi Dư Hải.
“Năm ngoái tôi còn gặp lại chị ấy lúc đi ăn cơ, mà không dám nói với Tạ Mân,” nhưng Giang Tứ lại không hề câm như Tạ Mân mong muốn, cậu ta vẫn đang nhớ lại: “Hình như là họ Trang, Trang gì ấy nhỉ…”.
“Trang Lạc Ưu.” Tùy Ngưỡng tiếp lời rất tự nhiên.
Giang Tứ dừng một lát, nói: “Tùy Ngưỡng, cậu nhớ giỏi thật đấy”.
“Nếu có một người lạ hoắc cao một mét năm chạy đến mắng cậu bắt nạt con gái, cậu cũng không quên được đâu”.
Giang Tứ cười ầm lên, còn Tạ Mân tức chóng cả mặt.
Lúc đó hắn mới bắt đầu dậy thì, chiều cao chính xác là một mét sáu ba.
Ngay khi cơn tức của Tạ Mân sắp lên đến đỉnh điểm, Tùy Ngưỡng lại bạo gan, bất chấp “gây án”, anh thò tay vào túi áo, trượt qua trượt lại trên đầu thỏ của Tạ Mân, như thể đang rửa mặt cho hắn.
Tạ Mân vung vẩy chân trước chọc lên tay Tùy Ngưỡng, Tùy Ngưỡng bèn dừng lại, anh khẽ đặt tay lên vuốt của Tạ Mân, sắm vai bao cát cho chú thỏ LEGO.
“Lần đó hai người đánh nhau rồi à? Sao tôi không ở đó nhỉ?” Giang Tứ nhiều chuyện thở dài: “Trước đây Tạ Mân thiếu đòn thật đấy”.
Tùy Ngưỡng bỗng im lặng vài giây, Tạ Mân túm ngón tay anh, dỏng tai nghe, nghe thấy Tùy Ngưỡng nói “Không đánh nhau”, cùng với “Lúc đó tôi chỉ nghĩ nhóc tiểu học này từ đâu ra, mà cáu kỉnh thật đấy”.
Giang Tứ cười thành tiếng: “Không được để cậu ấy nghe thấy đâu đấy, giờ cậu ấy còn nóng hơn cơ, tôi sợ cậu ấy thuê người đánh cậu”.
“Vậy à?” Tùy Ngưỡng khẽ nói.
Giang Tứ nói đúng, nhưng cũng không đúng hoàn toàn, Tạ Mân thấy ngại ngùng nhiều hơn.
Có lẽ giờ hắn trưởng thành rồi, cũng có thể là không tức được nữa rồi, vì đây đúng là hồi ức của hắn và Tùy Ngưỡng.
Cũng như lúc ở nhà Tùy Ngưỡng, Tùy Ngưỡng đùa với Tạ Mân về lần đầu tiên hắn đến nhà. Thật ra Tạ Mân cũng không giận thật, cùng lắm hắn chỉ bất chợt phát hiện hình như chuyện đã qua lâu lắm rồi, nên chỉ còn mình hắn vẫn canh cánh trong lòng, cũng phát hiện hóa ra chuyện hồi nhỏ hắn không biết dùng nước nóng nhà Tùy Ngưỡng nên tắm nước lạnh đã lâu đến nỗi có thể mang ra đùa rồi.
Tạ Mân cũng chưa từng quên cái tên Trang Lạc Ưu này, chẳng qua câu chuyện của hắn hơi khác với Tùy Ngưỡng và Giang Tứ.
Trước khi tuổi mười bảy của Tạ Mân kết thúc, Tùy Cao Trác là một người có thể hô mưa gọi gió ở thành phố Dư Hải, nhà họ Tạ chưa bao giờ thịnh vượng được như vậy.
Là con trai Tùy Cao Trác, cái tên Tùy Ngưỡng cũng thường xuyên được bố Tạ Mân nhắc đến ở nhà. Tùy Ngưỡng được giải thưởng gì, đang học gì, bố họ sẽ cho Tạ Trình và Tạ Mân học theo đó, làm hai người họ phải học thêm rất nhiều.
Hai nhà sinh sống ở hai khu vực khác nhau trong thành phố, thời thơ ấu chưa từng gặp mặt. Lần đầu Tạ Mân gặp Tùy Ngưỡng hẳn là vào một cuộc thi nào đó hồi tám, chín tuổi. Tùy Ngưỡng rất thu hút, được mọi người vây quanh, lúc đó hội trường đông đúc, anh không chú ý đến Tạ Mân.
Nhưng Tạ Mân không giống Tạ Trình, hắn không hề quan tâm hay có sự ghen tị nào quá mức cả, cùng lắm hắn chỉ nghĩ đều là học sinh trung học mà Tùy Ngưỡng cực kỳ phách lối, nói chuyện thì làm bộ làm tịch, cực kỳ đáng ghét.
Hắn không cùng lớp với Tùy Ngưỡng, lớp hai người cách nhau rất xa, cũng không học cùng môn tự chọn. Tạ Mân có những tiết học, cuộc sống và bạn bè của mình, không có gì chung đụng với Tùy Ngưỡng. Đến tận đầu kỳ hai lớp mười, Tạ Mân chọn môn tự chọn là tiếng Tây Ban Nha, gặp Trang Lạc Ưu ở đó.
Trang Lạc Ưu lớn hơn Tạ Mân một khối, ngoại hình xinh xắn, tính cách thì dịu dàng, phóng khoáng. Tạ Mân mười bảy tuổi mới biết yêu, thích cô, hắn bắt đầu không màng cơm nước, cứ vào tiết tiếng Tây Ban Nha là căng thẳng, lúng ta lúng túng, cả đứa thiếu tinh tế, IQ thấp như Tạ Trình cũng nhận ra Tạ Mân có ý với Trang Lạc Ưu.
Sau mấy tuần, trước sự xúi giục của Giang Tứ và những lời châm chọc của Tạ Trình, Tạ Mân tỏ tình với Trang Lạc Ưu.
Trang Lạc Ưu vô cùng bất ngờ, cô uyển chuyển từ chối hắn, nói Tạ Mân rất tốt, nhưng không phải kiểu người cô thích.
Mất đi tình yêu, nhưng vẫn phải đi học, Tạ Mân đã sa sút một thời gian.
Cuối cùng Tạ Trình cũng tìm được ưu thế trong lúc cãi nhau, ngày nào cứ thấy hắn là cười nhạo hắn, hai người đánh nhau ở nhà mấy lần, còn bị bố họ bắt gặp, nhốt cả hai lên tầng áp mái.
Dù đã bị Trang Lạc Ưu từ chối, nhưng Tạ Mân vẫn quan tâm đến cô. Một hôm nọ, Trang Lạc Ưu vào lớp với đôi mắt đỏ hoe, trông có vẻ rất buồn bã.
Tạ Mân hỏi, cô chỉ lắc đầu không nói gì, thế là hắn lén hỏi cô bạn rất thân với Trang Lạc Ưu xem đã có chuyện gì. Cô bạn kia chần chừ mãi mới nói: “Chắc là vì Tùy Ngưỡng nhỉ?”.
Tan học, Tạ Mân về lớp, khi đi qua nhà thể chất, hắn bắt gặp Tùy Ngưỡng với mấy người bạn đi ra, xung quanh còn có hai, ba cô gái, một đám người vừa nói vừa cười.
Tạ Mân nhớ lại vẻ đau lòng của Trang Lạc Ưu, hắn lập tức bốc hỏa, đầu cũng nóng theo, lao tới trước mặt Tùy Ngưỡng, mắng anh mặt dày bắt nạt con gái, bảo anh sau này tránh xa Trang Lạc Ưu ra.
Tùy Ngưỡng mới tan lớp quyền anh, tay vẫn đang xách găng, khó hiểu hỏi hắn: “Trang Lạc Ưu là ai?”.
“Cả cậu là ai nữa?” Anh cúi đầu nhìn Tạ Mân, hỏi: “Hôm nay có học sinh tiểu học đến tham quan trường à?”.
Tạ Mân dậy thì muộn, suốt ngày bị Tạ Trình cười nhạo là đồ lùn, hắn ghét nhất là người khác lấy chuyện chiều cao của mình ra nói, vừa nghe vậy đã giơ tay muốn đẩy Tùy Ngưỡng. Nhưng Tùy Ngưỡng đã nhanh tay nhanh mắt vặn cổ tay hắn: “Bạn nhỏ này, đánh người khác là không tốt đâu”.
Bạn bè của Tùy Ngưỡng đều bật cười, trong đó có một người nhận ra Tạ Mân mới đứng ra giảng hòa, hỏi Tạ Mân có hiểu lầm gì không.
Lúc này Tùy Ngưỡng mới nhớ ra gì đó, anh bảo Tạ Mân đừng nói gì vội, dặn dò bạn mình rồi kéo Tạ Mân đi. Đến một chỗ vắng người, anh mới hỏi Tạ Mân: “Trang Lạc Ưu là cô gái buộc tóc đuôi ngựa đó à?”.
Trông Tùy Ngưỡng bây giờ rất nghiêm túc, Tạ Mân cũng không cãi nhau với anh nữa, nói “Ừ”, sau đó Tùy Ngưỡng giải thích: “Hôm nay cô ấy đưa thư cho tôi, nhưng tôi không nhận”.
Tạ Mân không ngờ mình lại hiểu lầm như vậy, hắn bỗng rất xấu hổ.
Tùy Ngưỡng lơ đãng hỏi: “Không nhận đồ của người mình không thích cũng là mặt dày à?”.
Tạ Mân mắng nhầm người, định cắn răng xin lỗi Tùy Ngưỡng, nhưng hắn chưa kịp cất tiếng thì Tùy Ngưỡng đã hỏi: “Cậu là em trai cô ấy à? Trường cậu tan rồi à?”.
Vì cảnh tượng ấy làm Tạ Mân không dám nhớ lại quá, nên hắn quyết định quên chuyện mình đã tức giận chạy đi thế nào. Nhưng rất nhiều người nói Tùy Ngưỡng lịch sự, rộng lượng, Tạ Mân lại không thấy vậy, bởi vì lúc ấy Tạ Mân mới bắt đầu cao lên, mà đến lúc Tạ Mân cao hơn một mét tám rồi anh vẫn gọi hắn là học sinh tiểu học.
Có lúc Tạ Mân cũng nghĩ vì khi ấy Tùy Ngưỡng chấm dứt quyết đoán quá, không lưu luyến chút nào, nên khoảng thời gian trước và sau khi chia tay là hai thế giới khác hoàn toàn với Tạ Mân.
Thế giới lúc trước như đông lại đột ngột, những gì nằm trong băng thì đẹp đẽ và không thay đổi, mà hiện thực lại là một dòng sông rộng lớn và ngập bùn, nó chưa từng ngừng chảy, ngày đêm dâng trào.
Khi Tạ Mân tì lên ngón tay Tùy Ngưỡng, chìm đắm trong hồi ức, thì họ cũng đã đến bệnh viện Nhân Sơn.
Tay phải của Tùy Ngưỡng vẫn nằm trong túi, hình như anh mở cửa bằng tay trái.
Tạ Mân bắt đầu lo lắng, nghĩ đến việc mình sẽ nhìn thấy cơ thể mình nhưng chưa chắc đã quay lại được, hắn lại thấy hơi hoảng sợ, cũng vì vậy mà không để ý gì nhiều.