Đây là lần đầu tiên sau khi Tạ Mân và Tùy Ngưỡng chia tay, hắn ngủ cùng giường với Tùy Ngưỡng mà không phải ở trong thân thỏ.
Thực tế thì yêu cầu ngủ chung cũng không hẳn là Tùy Ngưỡng đưa ra.
Vừa về đến nhà, điện thoại của Tạ Mân đã reo.
Có lẽ bố Tạ Mân uống nhiều, hơi say rồi, ông lại gọi điện thoại tới. Hôm nay Tạ Mân đã cúp máy ông rất nhiều lần, lần này hắn đành cầm điện thoại lên tầng, vừa mở loa ngoài qua quýt với bố mình, vừa tắm rửa.
Vòi hoa sen trên đầu xả nước không ngừng, hắn nghe tiếng bố mình đứt quãng, ông ta hỏi hắn đang ở đâu, bảo hắn ta nói chuyện tử tế, còn nói tốn cả mớ tiền bồi dưỡng hắn với Tạ Trình, cuối cùng chẳng kiếm lại được gì mà chỉ có hai đứa vô dụng.
Kể cũng lạ, nghe bố hắn mắng chửi như vậy mà Tạ Mân chẳng tức giận chút nào. Hắn tắt vòi nước, thanh minh với bố mình: “Bố à, con vẫn kiếm cho bố ít tiền mà”.
Tạ Mân lau khô người, sau đó đứng trước gương sấy tóc. Có lẽ vì tiếng máy sấy ồn quá, bố hắn mắng thêm vài câu không thấy ai trả lời nên cúp máy luôn. Tạ Mân sấy gần khô tóc thì tắt máy sấy, nhìn mình trong gương, hắn béo hơn lúc mới bị tai nạn dậy một chút, giống người bình thường hơn rồi.
Tạ Mân nhìn gương cười, cảm giác hình như người trong gương đang vui lắm.
Tạ Mân không sấy tiếp nữa mà ra khỏi phòng, tựa lên lan can bằng kính, hắn nhìn không gian từ phòng khách lên tầng hai đã tối om, cùng với cảnh đêm ngoài cửa sổ sát đất.
Ở chung một thời gian, căn hộ khách sạn lạnh lẽo đã giống “nhà” hơn cả căn nhà lúc trước hắn ở, đồ dùng cá nhân của hắn và Tùy Ngưỡng, cả những món đồ mới mua không thuộc về khách sạn cũng ở khắp nơi, quần áo giày dép, giá vẽ bút màu.
Tạ Mân ngẩn người nhìn giá vẽ trong bóng tối, bỗng nghe thấy tiếng động phía sau.
Tùy Ngưỡng mặc đồ ngủ màu xanh đậm đi tới, chúc hắn ngủ ngon.
“Sao lại ngẩn ngơ đứng đây thế?” Tùy Ngưỡng hỏi hắn.
Tạ Mân nói “Đâu có”, Tùy Ngưỡng lại bước tới gần hắn, xoa tóc hắn, bảo “Chưa khô này”.
Cơ thể Tùy Ngưỡng thơm lắm, tay cũng ấm áp, ánh mắt chăm chú, làm Tạ Mân cảm thấy vô cùng yên bình, cũng rất an tâm.
Tạ Mân bỗng có chút ỷ lại khó lòng kiềm chế, cũng không phù hợp với độ tuổi của hắn. Hắn lại gần Tùy Ngưỡng, ôm anh, vùi mặt vào hõm vai Tùy Ngưỡng: “Sấy mệt rồi”.
Tùy Ngưỡng nhẹ nhàng ôm lại Tạ Mân, không cử động, một lát sau anh mới hỏi: “Muốn tôi giúp cậu không?”.
Phòng Tạ Mân là phòng ngủ chính trong căn hộ, phòng thay đồ nối liền với phòng ngủ, có cả chỗ cho phụ nữ trang điểm. Tùy Ngưỡng bảo Tạ Mân ngồi xuống bàn trang điểm, sấy tóc giúp hắn.
Động tác của Tùy Ngưỡng rất nhẹ nhàng, chẳng mấy chốc đã sấy khô giúp Tạ Mân. Anh đặt máy sấy xuống, Tạ Mân khen: “Tay nghề được đấy, lát nữa tôi làm thẻ ở tiệm các cậu”.
“Cảm ơn,” Tùy Ngưỡng cười: “Sếp Tạ hào phóng quá”.
Anh chạm vào mặt Tạ Mân, nói: “Vậy tôi đi ngủ nhé”.
Tạ Mân quay lại nhìn anh, anh bèn hôn lên má Tạ Mân rồi quay đi, Tạ Mân lại kéo tay anh lại.
Tùy Ngưỡng không giả vờ giả vịt hỏi tại sao Tạ Mân kéo mình lại, nhưng cũng không nói gì, anh cúi đầu nhìn Tạ Mân một lát, nói: “Tôi sợ cậu thấy tôi nôn nóng quá”.
“Gì cơ?” Tạ Mân lập tức giả ngu: “Sao? Cậu nôn nóng lắm à?”.
Tùy Ngưỡng bật cười, nói Tạ Mân là học sinh tiểu học ngốc nghếch, sau đó anh cúi người vây Tạ Mân trên bàn trang điểm, khẽ cắn môi hắn.
Cuối cùng, có thể coi là Tạ Mân bảo Tùy Ngưỡng ngủ lại phòng mình.
Tạ Mân vẫn chưa khỏe hẳn nên Tùy Ngưỡng không làm đến cùng. Sáng sớm thức dậy, Tạ Mân nhận ra mình đang nằm trong lòng Tùy Ngưỡng, hắn chợt nhớ lại chuyện đêm qua, tức khắc mặt đỏ bừng bừng. Hình như Tùy Ngưỡng biết nhiều hơn hồi trung học nhiều lắm, đến nỗi Tạ Mân cũng muốn “tra khảo” anh học những hành vi không trong sáng đó ở đâu.
Trong căn phòng mờ tối, khuôn mặt Tùy Ngưỡng ngay gần Tạ Mân, trông anh có vẻ say giấc, nhưng Tạ Mân vừa dịch người một chút thôi anh đã mở mắt rồi. Tùy Ngưỡng nhìn Tạ Mân, sau vài giây ngẩn người ban đầu, anh mới từ từ lại gần hắn, siết cánh tay trên hông Tạ Mân chặt đến nỗi Tạ Mân cũng thấy quá mức. Sau đó Tùy Ngưỡng cúi đầu hôn cổ Tạ Mân, khẽ gọi tên hắn.
Tạ Mân hơi ngứa, cũng hơi xấu hổ, khẽ nói: “Làm gì đấy?”.
Tùy Ngưỡng không nói gì, lẳng lặng dịch dần xuống dưới.
Nằm trên chiếc giường trong căn phòng mùa xuân, Tạ Mân nóng đổ mồ hôi.
Giữa loạt động tác khiến hắn say trong bể tình, Tạ Mân cảm giác không khí xung quanh nóng đến không chân thực. Hắn hớp từng hơi thở, giữ vai Tùy Ngưỡng, cảm thấy mình gần như hòa cùng Tùy Ngưỡng. Hắn mơ màng nghĩ, nếu hắn và Tùy Ngưỡng có thể ở bên nhau sớm hơn một chút, chừng một năm, hai năm, ba năm, có nhiều thời gian hơn một chút, cuộc sống sẽ tốt đẹp đến nhường nào.
Họ ở trên tầng đến tận trưa, Tạ Mân vừa đói vừa mệt, sắp không đủ sức tắm nữa rồi.
Đầu bếp đưa cơm lên, họ ăn được mấy miếng thì trợ lý của Tùy Ngưỡng gọi đến, bàn chuyện công việc. Tùy Ngưỡng bảo Tạ Mân tối nay anh phải về Viên Cảng, sáng sớm mai có việc, nếu anh dậy sớm quá sẽ đánh thức Tạ Mân, nên đi từ tối nay luôn.
Thái độ của Tùy Ngưỡng rất tốt, Tạ Mân lại không nhịn được, cố ý nói: “Anh biết chắc thiếu gia đây lại cho anh ngủ cùng nữa à?”.
“Đúng vậy,” Tùy Ngưỡng cười: “Được không, sếp Tạ?”.
“Hôm nay cậu không ngủ ở Dư Hải, không cho hỏi.” Tạ Mân hung dữ đáp.
“Được rồi,” Tùy Ngưỡng nói: “Học sinh tiểu học nóng tính quá”.
Tạ Mân không đi làm, ở nhà đọc báo cáo trợ lý gửi cho hắn.
Vốn dĩ Tùy Ngưỡng định vẽ thêm vài nét cho bức chân dung của Tạ Mân vào buổi chiều, nhưng vì Tạ Mân cứ đi qua đi lại kiểm tra anh vẽ, còn gây rối, nên anh vẫn chưa vẽ xong, đành để đến cuối tuần vẽ tiếp.
Mười giờ tối Tùy Ngưỡng phải lên đường, anh không cho Tạ Mân tiễn mình, cúi người hôn Tạ Mân đang xem ti vi trên sô pha, nói “Tạm biệt” và “Chúc ngủ ngon”, sau đó rời đi. Mắt Tạ Mân nhìn màn hình, nhưng nội dung phim lại chẳng vào đầu hắn chút nào. Hắn nghe thấy tiếng đóng cửa, một lúc sau lại thấy căn nhà bỗng yên lặng quá mức, nhớ ra hình như mình quên hỏi Tùy Ngưỡng chuyện bác sĩ Trác.
Thật ra Tạ Mân đã quen với việc ở một mình, không phải không chịu nổi sự yên lặng này. Hắn quen tay hay việc tua lại đoạn phim mình có ấn tượng, bắt đầu xem lại.
Trong lúc xem phim, Tạ Mân bỗng nghĩ nếu Dư Hải và Viên Cảng chồng lên nhau sẽ thế nào, giống như nội dung trong mấy bộ phim, tiểu thuyết khoa học viễn tưởng mà bạn cùng phòng đại học của hắn hay xem.
Tuần này Tạ Mân và Tùy Ngưỡng đều rất bận, hai ngày đầu tuần Tùy Ngưỡng không sao rút được thời gian về Dư Hải, mà Tạ Mân cũng toàn rạng sáng mới về nhà.
Tối thứ tư, Tạ Mân từ chối một bữa tiệc, tham dự tiệc sinh nhật của Giang Tứ.
Tiệc sinh nhật của Giang Tứ năm nào cũng làm rất lớn, năm nay lại không mời nhiều lắm, toàn những người Tạ Mân quen mặt.
Họ ăn tối trên tầng cao nhất của khách sạn, Tạ Mân không uống rượu nhưng Giang Tứ lại uống hơi nhiều. Cậu ta tựa sát vào Tạ Mân, nói trạng thái của Tạ Mân dạo này tốt quá, hy vọng Tạ Mân tìm được hạnh phúc của mình, chắc chắn cậu ta sẽ tìm được trước rồi, vì Tạ Mân bận quá mà.
Tạ Mân thấy cậu ta cũng say rồi, lại gần đến giờ hẹn tư vấn với bác sĩ Trác, hắn bèn tạm biệt Giang Tứ rồi về nhà.
Tạ Mân về phòng, gọi video với bác sĩ Trác, bác sĩ Trác ngồi dưới ánh đèn ấm áp của phòng khám, chào hắn: “Chào anh Tạ”.
Tạ Mân từng nghe giọng cô rồi, không hiểu sao hắn bỗng hơi chột dạ, chào lại cô. Trác Bình hỏi tình hình gần đây của Tạ Mân một cách rất tự nhiên, hỏi hắn có phải mới tư vấn tâm lý lần đầu không.
“Không phải,” Tạ Mân nói: “Thỉnh thoảng tôi cũng đặt lịch nói chuyện với bác sĩ tâm lý”.
“Vậy phải cảm ơn anh Tạ tin tưởng tôi rồi,” cô cười híp mắt nhìn Tạ Mân, không hỏi tại sao Tạ Mân đổi bác sĩ tâm lý, cũng không hỏi hắn biết tới mình qua đâu, chỉ tâm sự nói Tạ Mân như một người bạn.
Cách nói chuyện và đặt câu hỏi của bác sĩ Trác rất có giới hạn và chừng mực, khi nói chuyện cùng cô, Tạ Mân cảm giác việc trải lòng là một lựa chọn an toàn. Tạ Mân biết cô có đạo đức nghề nghiệp của mình, không hỏi chuyện Tùy Ngưỡng. Nói chừng hai mươi phút, cuối cùng cô mới quay lại vấn đề, hỏi Tạ Mân có chuyện gì khó khăn muốn nói với cô không?
Tạ Mân ngập ngừng một lát, mới nói đơn giản: “Tôi quay lại với bạn trai cũ rồi”.
“Nhưng mà… tôi cũng không biết nữa,” Tạ Mân nhìn sang chỗ khác, nghĩ xem nên hình dung quan hệ của mình với Tùy Ngưỡng thế nào: “Tôi với cậu ấy chia tay lâu lắm rồi”.
“Có lúc tôi cảm giác cậu ấy vẫn thích tôi lắm.” Thật ra khi thừa nhận chuyện này với bác sĩ Trác, Tạ Mân cũng hơi ngại, dù sao hắn cũng không nhỏ nữa, nói mấy chuyện tình yêu tình báo này với bác sĩ tâm lý, hẳn là cả người nghe và người nói đều thấy ngại ngùng: “Hình như tôi vẫn rất quan trọng với cậu ấy. Chưa từng có ai coi trọng tôi như cậu ấy, tôi có thể cảm nhận được”.
“Nhưng cậu ấy cũng không nói rõ ràng,” Tạ Mân nói: “Vả lại cậu ấy cũng có chuyện giấu tôi, dù có lẽ đó chẳng phải chuyện gì quan trọng”. Nói tới đây, hắn nói thật: “Cậu ấy gặp bác sĩ tâm lý, còn nói dối tôi là PT”.
Bác sĩ Trác mỉm cười, không nhận xét gì mà hỏi Tạ Mân: “Vậy anh muốn người đó nói thẳng thắn với anh mọi chuyện à?”.
“Tôi không biết,” Tạ Mân nói: “Nếu cậu ấy không muốn nói, tôi cũng không muốn ép”.
“Vì cũng không phải chuyện gì quan trọng lắm,” Tạ Mân giải thích: “Có lẽ vì thấy khó chịu nên cậu ấy mới không muốn nói. Nhưng tôi muốn cho cậu ấy biết, thật ra nếu cậu ấy nói tôi cũng không tức giận đâu”.
Đối mặt với bác sĩ tâm lý, hắn có thể nói ra những chuyện này mà không cần chuẩn bị trước, nhưng trước mặt Tùy Ngưỡng, dường như vẫn luôn thiếu đôi chút không khí và hoàn cảnh. Nhưng sau khi nói ra chuyện này, Tạ Mân bỗng thấy nhẹ nhõm hơn phần nào.
“Anh Tạ,” bác sĩ Trác suy nghĩ một lúc, nói: “Có lẽ anh cần thêm thời gian nữa”.
Cô khen Tạ Mân chín chắn, lành mạnh, cổ vũ cho hắn tự tin hơn, kiến nghị Tạ Mân thử dần dần làm quen với bạn trai mình lần nữa, quan sát nhau kỹ càng hơn, có lẽ dần dần nửa kia của hắn cũng sẽ thành thật.
Tạ Mân cúp điện thoại, hắn không biết mình tìm bác sĩ tâm lý của Tùy Ngưỡng để tư vấn có ý nghĩa gì không. Hắn ngồi thừ ra một lúc, vừa định đi tắm thì nghe thấy tiếng động dưới nhà, tim hắn run lên, lập tức chạy xuống.
Mấy hôm nay nhiệt độ cả nước cùng tăng, Tùy Ngưỡng đổi sang một chiếc áo khoác kaki nhạt màu, một tay ôm bó hoa rất lớn. Thấy Tạ Mân chạy ra, anh hơi ngạc nhiên, hỏi: “Chưa ngủ à? Một giờ rồi đấy”.
“Cậu cũng chưa ngủ mà.” Tạ Mân nói.
“Mua hoa làm gì đấy?” Tạ Mân lại gần anh, ngửi thấy mùi hoa hồng, hắn bèn hỏi.
“Quà cho sếp Tạ, nhận không?”.
“Châm chước nhận đấy.” Tạ Mân kiêu ngạo nói, sau đó đắc chí nhận bó hoa.
Bó hoa hơi nặng, Tạ Mân ôm nó tới chỗ bàn trà, cúi xuống đặt hoa lên bàn. Vừa định đứng lên, Tùy Ngưỡng đã ôm hắn từ phía sau.
Quần áo mỏng hơn rồi, nhiệt độ của Tùy Ngưỡng cũng truyền sang Tạ Mân nhanh hơn. Anh ôm rất chặt, Tạ Mân không sao cử động được.
“Tùy Ngưỡng.” Tạ Mân gọi anh. Tùy Ngưỡng khẽ “ừm” một tiếng, âm thanh dán sát làn da của Tạ Mân. Tạ Mân được anh ôm thế này, hắn thấy rất nóng, cũng rất rung động, như đang bồng bềnh giữa mối tình thanh xuân làm hắn xấu hổ. Tạ Mân quên hẳn lời đề nghị có cần thời gian không, hắn không nhịn được nữa, hỏi Tùy Ngưỡng một câu hỏi rất trẻ con: “Cậu nhớ tôi lắm đúng không?”.
Tùy Ngưỡng ôm hắn thêm một lúc nữa, nói: “Đúng”.