Biến Thành Bé Thỏ Lego

Chương 37




Nằm lên giường, Tạ Mân bắt đầu trằn trọc mất ngủ, hắn cảm giác như mình nhỏ lại mười tuổi, hệt như một cậu học sinh khốn đốn trong mối tình đầu. Rõ ràng Tùy Ngưỡng cũng chỉ hôn trán hắn rồi chúc ngủ ngon thôi, không làm chuyện gì dư thừa cả.

Họ không xác định quan hệ, Tạ Mân không biết Tùy Ngưỡng nghĩ gì cũng không muốn hỏi anh trước, sợ mình nhận được câu trả lời mình không muốn, lại giẫm vào vết xe đổ.

Nhưng ở cùng Tùy Ngưỡng lại làm Tạ Mân cảm nhận được niềm vui chưa từng có, tựa như thế giới chợt bừng sáng, cuộc sống cũng không còn tồi tệ như trước.

Tạ Mân chìm vào giấc ngủ cùng rung động và ngờ vực, sáng hôm sau, hắn mơ màng xuống phòng khách, vừa hay bắt gặp Tùy Ngưỡng mới từ phòng gym bên dưới về.

“Dậy rồi à?” Tùy Ngưỡng hỏi hắn.

Cách ăn mặc của Tùy Ngưỡng, giọng nói của Tùy Ngưỡng, tất cả đều như anh đã sống cùng Tạ Mân rất nhiều năm vậy. Tạ Mân quyến luyến, cũng cảm giác như mình vẫn còn ngủ mơ, là giấc mơ mà nếu hắn gặp phải mấy tháng trước, hắn sẽ rất khó chịu khi ngủ dậy. Hắn khó chịu vì người hắn không muốn nhắc đến lại xuất hiện trong mơ, tiếp đến là khó chịu vì mình, chắc chắn là tại hắn nghĩ lung tung nhiều quá nên mới mơ như vậy.

Giá vẽ vẫn nằm bên cửa sổ, trên giá kẹp bức tranh thỏ con Tùy Ngưỡng vẽ hôm qua. Tạ Mân mơ màng “Ờ” một tiếng rồi vào phòng ăn.

Uống mấy ngụm cà phê xong Tạ Mân cũng tỉnh hơn, hắn nghe Tùy Ngưỡng nói cuộc sống chạy qua chạy lại hai thành phố của anh phải dừng mấy hôm rồi, anh phải về Viên Cảng trao đổi lần cuối và xác nhận một vụ hợp tác.

“Ký hợp đồng xong tôi có hai ngày nghỉ,” Tùy Ngưỡng hỏi hắn: “Thứ bảy sếp Tạ vẫn đi công tác à?”.

Tạ Mân nhìn anh, kiêu ngạo nói: “Chắc là không đi nữa.” Nhưng nghĩ đến chuyện Tùy Ngưỡng được nghỉ hai ngày, hắn lại oán trách: “Nhưng tôi không được nghỉ”.

Có lẽ vì Tạ Trình bỏ lại tất cả ở Dư Hải để đến Viên Cảng cùng bạn gái mà bố hắn tức giận lắm, ngày nào cũng bới móc Tạ Mân, tham dự bữa tiệc nào cũng muốn kéo Tạ Mân theo, làm hắn chẳng được yên ổn chút nào.

“Tôi muốn bãi công!” Tạ Mân nói bừa.

Tùy Ngưỡng mỉm cười nhìn hắn, chần chừ một lát rồi nói: “Vậy tôi thuê luật sư giúp cậu”.

Tạ Mân lại không nói gì nữa.

Ăn sáng xong hai người đều phải lên đường, bước tới trước cửa, Tạ Mân vừa đặt tay lên nắm cửa thì cảm nhận được sức nặng tì lên phía sau. Tùy Ngưỡng ôm hắn từ phía sau, vòng tay quanh eo hắn, áo khoác của hai người dán chặt vào nhau, là một cái ôm mạnh mẽ và bồng bột, chẳng được lên kế hoạch trước.

Sự gần gũi khiến hơi thở của Tùy Ngưỡng trở nên rõ ràng, đầu óc Tạ Mân rối bời, hắn nghe Tùy Ngưỡng nói: “Hẹn gặp cậu cuối tuần”.

Tạ Mân đáp “Ừ”, Tùy Ngưỡng mới buông hắn ra. Lẽ ra Tạ Mân phải mở cửa đi làm, nhưng hắn lại quay lại, nhìn gương mặt đang giả vờ bình tĩnh của Tùy Ngưỡng, sau đó hắn cũng giả vở bình tĩnh ngẩng đầu lên, chạm vào môi Tùy Ngưỡng, nói “Cuối tuần nhé”.

Tạ Mân và Tùy Ngưỡng đứng trước cửa, trao nhau một nụ hôn “không rõ lý do” dài mấy phút. Khi Tạ Mân lên xe sắp đến công ty rồi, mặt hắn vẫn còn đỏ.

Tùy Ngưỡng về Viên Cảng ba ngày, Tạ Mân cũng liên tục đọc tin về Tùy Ngưỡng trong mớ công việc bận rộn.

Tùy Ngưỡng đàm phán vụ hợp tác có khoản vốn đầu tư lớn nhất Viên Cảng mấy năm gần đây, gần như ngày nào cũng có báo đưa tin về tiến độ. Trước đây Tạ Mân cứ thấy tên Tùy Ngưỡng là tự động ẩn đi, không mở ra bao giờ. Nhưng giờ không hiểu vì sao bài báo nào hắn cũng phải mở ra đọc, rồi mới có thể tiếp tục nhận một ngày ít nhất năm cuộc điện thoại từ bố hắn.

Chiều thứ sáu, bức tranh hắn nhờ trợ lý thuê người lồng giúp đã xong xuôi, trợ lý chụp ảnh cho hắn xem, bé thỏ hồng mặc đồ đen được lồng trong chiếc khung màu trắng, trông “Tây” hơn nhiều. Tạ Mân nghĩ có lẽ vì mình có “filter” với Tùy Ngưỡng nên hắn mới thấy bức tranh này có thể giả làm tác phẩm của họa sĩ dẫn đầu trào lưu rồi, rất hợp treo trong phòng khách.

Tùy Ngưỡng ký hợp đồng xong lúc ba giờ, ba giờ mười phút gọi cho Tạ Mân. Anh nói nếu tiệc mừng kết thúc sớm anh sẽ về Dư Hải, nhưng nếu có về chắc cũng sẽ hơi muộn, bảo Tạ Mân đừng chờ anh.

Tạ Mân nghĩ Tùy Ngưỡng tự đề cao mình quá, bèn ra vẻ ngầu lòi, nói: “Cậu nghĩ thiếu gia đây đợi cậu về à?”. Tùy Ngưỡng không nói gì, hắn lại nói: “Được rồi, tôi biết rồi”.

Cúp điện thoại, Tạ Mân ký một văn bản rồi vào họp cùng mấy quản lý cấp cao, thảo luận chuyện điều chỉnh nhân sự.

Khi cuộc họp gần kết thúc, Tạ Mân nhìn danh sách trên tay, bộ phận thu mua có một nhân viên tên “Trác Bình Bình”. Bỗng chốc, cái tên từng gọi cho Tùy Ngưỡng nảy ra trong đầu hắn.

Tùy Ngưỡng nói cô là PT, nhưng không hiểu sao Tạ Mân lại thấy không đúng lắm, bèn chú ý đến chuyện này.

Ăn uống qua loa ở công ty xong, Tạ Mân tăng ca như mọi ngày, đến khi hoàn thành hết công việc bố hắn giao thì đã chín giờ hơn.

Hắn chuẩn bị tan làm, nhưng ngẩn ngơ nhìn màn hình máy tính một lúc thì lại nhớ đến Trác Bình. Mở trang tìm kiếm ra, hắn gõ bốn chữ “Trác Bình thể hình”.

Từ khóa này chỉ ra một vài bài báo, Tạ Mân đọc từng kết quả, toàn là tin cô Trác gì đó Bình tố cáo phòng tập thể hình trừ số buổi giả dối, không tìm thấy thông tin của PT nào cả.

Đọc hết mấy trang, không thu hoạch được thông tin gì. Tạ Mân nghĩ hồi, lại xóa chữ đi, gõ “Trác Bình Viên Cảng”, sau khi trang web tải lại, kết quả đầu tiên là bài báo về chuyên gia Tâm lý học Viên Cảng Trác Bình nhận được giải thưởng chủ nghĩa nhân đạo xuất sắc quốc tế nào đó.

Tạ Mân mở ra xem, bài báo giới thiệu quá trình học tập của Trác Bình, những cống hiến trong lĩnh vực hỗ trợ tâm lý, bên dưới còn có video phỏng vấn vị chuyên gia này. Tạ Mân mở ra xem, thấy nữ phóng viên hỏi cô: “Xin hỏi, giải thưởng lần này có ý nghĩa thế nào với chị?”.

Bác sĩ Trác cười với phóng viên, sau đó là giọng nói Tạ Mân đã từng nghe thấy.

“Với cá nhân tôi, giải thưởng này là sự khẳng định cho mấy năm làm việc vừa rồi.” Cô nói.

Không lâu trước, bác sĩ Trác gọi cho Tùy Ngưỡng, hỏi anh cũng bằng chất giọng, tốc độ nói giống thế này: “Tuần này hôm nào cậu qua?”.

Tạ Mân xem hết phỏng vấn, sau đó tìm thêm vài thông tin về Trác Bình, hắn thầm nghĩ đôi lúc mình cũng đến chỗ bác sĩ tâm lý, tâm sự về phiền muộn và những chuyện xảy ra gần đây, nhưng hình như tình trạng của Tùy Ngưỡng không giống hắn, nếu không anh cũng không cần lừa mình rằng Trác Bình là PT.

Nhưng Tùy Ngưỡng khác hắn ở đâu thì Tạ Mân vẫn chưa thể xác định được.

Tạ Mân tắt máy tính về nhà. Đêm hôm trước hắn ngủ không ngon, tắm rửa xong nằm xuống giường đã thấy mắt díp lại, chưa đến mười một giờ đã ngủ.

Hôm sau ngủ dậy, hắn nhìn thấy cuộc gọi nhỡ của Tùy Ngưỡng lúc mười hai giờ đêm qua, hai giờ sáng thì có tin nhắn của Tùy Ngưỡng, bảo anh lên máy bay rồi.

Tạ Mân ngồi thêm một lúc mới xuống tầng, chẳng mấy khi giờ này Tùy Ngưỡng còn chưa dậy. Theo như Tạ Mân tính thì có thể sáu giờ sáng nay Tùy Ngưỡng mới đi ngủ. Tạ Mân rón rén mở cửa phòng Tùy Ngưỡng, ngó vào trong, hắn thấy Tùy Ngưỡng vẫn đang ngủ, hình như anh ngủ say lắm, bèn đóng cửa lại.

Tạ Mân ăn sáng xong thì để lại lời nhắn cho Tùy Ngưỡng, sau đó đi làm.

Hắn hoàn thành công việc cả ngày trong buổi sáng, sau đó lại ma xui quỷ khiến tìm tên Trác Bình, thấy số điện thoại hẹn lịch của phòng khám, Tạ Mân chần chừ hồi lâu rồi bấm gọi.

Bên kia nói với Tạ Mân việc hỗ trợ tâm lý của họ rất bận rộn, bây giờ bác sĩ Trác chỉ nhận đặt lịch tư vấn tâm lý mới vào tối thứ tư, đã xếp lịch tới mấy tháng sau rồi, cũng không nhận tư vấn dài kỳ, phải xem tình hình của khách có nghiêm trọng hay không nữa, mong Tạ Mân thông cảm.

“Tôi không ở Viên Cảng,” Tạ Mân nghe cô nói mà ngớ người, hỏi: “Tôi có thể tư vấn qua điện thoại không?”.

“Thường thì bác sĩ Trác không nhận tư vấn qua điện thoại ạ”.

“Vậy tôi có thể qua đó,” Tạ Mân nói: “Phiền cô đặt lịch giúp tôi”.

Cô gái ghi lại họ tên và phương thức liên lạc của Tạ Mân, nói sau khi xác nhận với bác sĩ Trác sẽ gửi thời gian hẹn tư vấn cho hắn.

Tạ Mân vừa tắt máy thì nhận được tin nhắn của Tùy Ngưỡng, anh nói mình dậy rồi, hỏi bao giờ Tạ Mân về nhà. Tạ Mân gõ “Về ngay”, sau đó lại xóa đi, xuống tầng luôn.

Lúc hắn về đến nhà, Tùy Ngưỡng đang mặc một chiếc hoodie thoải mái, cầm tách cà phê đứng nhìn bức tranh được lồng kính vô cùng khéo léo kia. Thấy Tạ Mân lại gần mình, anh nói: “Có cần phải vậy không sếp Tạ? Tôi vẽ đại thôi mà”.

Tạ Mân đứng cạnh anh, cười khẩy: “Đóng khung lồng kính chứng cứ phạm tội của cậu”.

Tùy Ngưỡng bật cười, anh đặt cốc lên tủ, đưa tay xoa đầu Tạ Mân, nói: “Cậu có phải học sinh tiểu học không đấy?”.

Trông anh có vẻ đã được một giấc ngon lắm, lúc nào cũng chăm chút cho mình trông rất thoải mái, khi không mặc vest lại khiến Tạ Mân cảm giác như họ vẫn đang ở mười năm trước, chẳng có gì thay đổi.

Tạ Mân muốn bảo “Cút”, nhưng Tùy Ngưỡng lại cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên má hắn, bảo: “Tuần này tôi vẽ cho cậu một bức nghiêm túc chút nhé”, sau đó lại nói: “Tôi vẽ không đẹp, không cần đóng khung lồng kính đâu”.

Tạ Mân và Tùy Ngưỡng ở nhà cả buổi chiều, Tạ Mân ngồi nghỉ ngơi đọc sách trên sô pha, còn Tùy Ngưỡng thì vẽ chân dung cho hắn. Giữa chừng, Tạ Mân từ chối yêu cầu tham gia bữa tiệc tối nay của bố hắn, còn cúp điện thoại của ông mấy lần.

Tùy Ngưỡng vẽ rất nghiêm túc, không nhanh chút nào, cả buổi chiều vẫn chưa được một nửa.

Thấy trời tối dần, Tạ Mân quyết định mời sếp Tùy ăn một bữa, hỏi Tùy Ngưỡng muốn ăn gì.

Tùy Ngưỡng không nghĩ ra, Tạ Mân bỗng nhớ đến nhà hàng họ từng ăn lúc Tùy Ngưỡng và mẹ với bố dượng cùng đến Dư Hải. Hắn cũng thích nhà hàng đó, bèn gọi điện hỏi trợ lý xem còn đặt được chỗ được không, sau đó quyết định đi ăn.

Tùy Ngưỡng lái xe, Tạ Mân ngồi bên cạnh, nhưng lần này hắn không còn là chú thỏ LEGO bị kẹp trên đai an toàn nữa, đã có thể ngắm cảnh đêm Dư Hải bên ngoài rồi.

Mười năm qua, Dư Hải thay đổi rất nhiều, gần như đường phố đã khác hẳn, nhà cửa ngày xưa đã bị dỡ đi nhiều. Sau khi Tạ Mân tốt nghiệp, hắn cũng từng trải qua nhiều thay đổi ở nơi đây, nhưng dường như hoàng hôn ở Dư Hải vẫn chưa từng thay đổi.

Hôm nào đẹp trời sẽ có ráng chiều đỏ thẫm, dòng người vội vàng lướt qua nhau trong không gian mờ tối khi đèn đường chưa sáng.

Giữa bữa ăn, bố Tạ Mân lại gọi điện quở trách hắn, Tạ Mân vừa ăn vừa nói chuyện, xin lỗi qua loa, Tùy Ngưỡng thì ngồi đối diện cười. Tạ Mân không để ý chút thôi đã lỡ ăn nhiều quá, đến lúc ăn xong món tráng miệng cuối cùng, hắn đã thấy mình no không đứng dậy nổi.

Ra khỏi nhà hàng, Tùy Ngưỡng hỏi Tạ Mân: “Muốn đi dạo không?”.

Tạ Mân nhìn lối đi bộ cách đó không xa, nói đồng ý.

Đèn đường trên lối đi bộ rất tối, trước đây Tạ Mân từng đi lại trên con đường này rất nhiều lần. Tùy Ngưỡng đứng cách hắn một khoảng không phải gần, cũng chẳng phải xa.

Quanh khu này nhiều khu dân cư, cư dân khá lớn tuổi nên ngủ sớm, đến tầm tám, chín giờ tối đã không còn ai trên lối đi bộ nữa rồi. Lối đi bộ nhỏ hẹp này như căn cứ bí mật của Tạ Mân, chứa đựng những điều không vui của hắn. Vậy nên lần trước khi Tùy Ngưỡng cầm hắn ở đây, nhớ lại quá khứ, Tạ Mân mới thấy bị “xâm phạm”.

Nhưng lần này bước trên lối đi bộ cùng Tùy Ngưỡng, Tạ Mân lại rất bình tĩnh và yên tâm, dù cho sự yên tâm này chẳng có lý do nào. Hắn phát hiện hình như mình đúng là người rất dễ thỏa mãn.

Lối đi bộ hẹp và rất dài, Tạ Mân đi một lát đã thấy hơi mệt, thấy một chiếc ghế dài, hắn lập tức ngồi xuống: “Tôi không đi được nữa”.

Tùy Ngưỡng cũng không ý kiến gì mà ngồi xuống cùng hắn, hỏi vài chuyện về bố hắn.

Tạ Mân lập tức bắt đầu kêu ca bố hắn chèn ép hắn, từ khi tốt nghiệp về công ty đến bữa tiệc gần đây, nói đến khô cả miệng, hắn nghỉ một lát, nói với Tùy Ngưỡng: “Nói nhiều khát quá”.

“Tôi mua nước cho cậu.” Tùy Ngưỡng đứng dậy, đi tới đoạn rẽ trên lối đi bộ rồi sang cửa hàng tiện lợi bên đường.

Tạ Mân nhìn theo bóng lưng Tùy Ngưỡng, bỗng dưng, điện thoại hắn rung lên, là cuộc gọi từ lễ tân phòng khám của Trác Bình.

“Chào anh Tạ,” người bên kia nói: “Sau khi tôi trao đổi với bác sĩ Trác thì trùng hợp vị khách đặt lịch tối thứ tư cũng hủy lịch, không biết lúc đó anh có rảnh không?”.

Tạ Mân sợ Tùy Ngưỡng về nhanh, không kịp xem lịch đã nói “Tôi rảnh”. Sau đó lễ tân nói: “Tôi nói với bác sĩ Trác anh không ở Viên Cảng rồi, cô ấy bảo nếu anh không tiện qua đây thì có thể tư vấn qua điện thoại”.

Tạ Mân cảm ơn cô, thấy Tùy Ngưỡng mua nước về, hắn vội vàng ngắt máy.

Tùy Ngưỡng đi tới chỗ Tạ Mân, đưa chai nước có ga cho hắn.

Ngày trước, Tạ Mân rất thích nước có ga vị này của hãng này, nhưng đã gần mười năm hắn không uống rồi, sắp quên cả hương vị của nó.

Tạ Mân nhận chai nước rồi mở nắp, hắn nghe thấy tiếng bong bóng nổ khe khẽ trong chai, đưa lên miệng uống một ngụm. Sau đó hắn bỗng nghe Tùy Ngưỡng gọi tên hắn.

Tạ Mân quay đầu lại.

Đêm xuân Dư Hải hơi lạnh, nhưng cây cối đã bắt đầu trổ lá rồi, những tán cây xanh mát bao quanh họ, mấy bóng đèn dưới đất giúp Tạ Mân trông thấy lờ mờ đôi mắt của Tùy Ngưỡng.

“Gì đấy?” Tạ Mân hỏi.

“Cậu có dự định gì cho sau này chưa?” Tùy Ngưỡng khẽ hỏi hắn.

Câu hỏi này chung chung quá, Tạ Mân nghĩ một chốc, hỏi lại: “Về chuyện gì?”.

“Tình cảm,” Tùy Ngưỡng nói: “Sự nghiệp”.

Tạ Mân nhìn Tùy Ngưỡng vài giây, hắn cảm giác tim mình đang đập mạnh hơn, cũng không hiểu ý Tùy Ngưỡng, bèn trả lời: “Không định gì hết”, “Cứ sống đại thôi”.

Tùy Ngưỡng im lặng một chốc, nói với Tạ Mân: “Nếu không có dự định gì khác, cậu có thể cân nhắc đến tôi không?”.

“Đương nhiên, nếu cậu không muốn, muốn giữ nguyên trạng thái bây giờ hoặc muốn đợi một thời gian nữa mới quyết định,” giọng Tùy Ngưỡng rất thấp, như thể anh đã tưởng tượng rất nhiều lần cảnh Tạ Mân từ chối mình: “Thì tôi cũng không sao. Tôi chỉ muốn hỏi cậu thôi, không nhất thiết phải thế nào hết”.

Tạ Mân mù mờ nhìn Tùy Ngưỡng, nghĩ đến rất nhiều điều mình muốn nói.

Chẳng hạn như tại sao lại hẹn hò? Có phải anh vẫn thích mình không? Thích đến mức nào? Có thể bảo đảm sau này không rời đi nữa không? Ở bên nhau rồi có dự tính gì không? Nhưng dường như hắn chẳng thể nói rõ câu nào cả, chỉ nắm chặt chai nước có ga, nghĩ ngợi một lát rồi từ bỏ. Hắn kề sát mặt mình vào Tùy Ngưỡng, vùi trán vào lòng anh.